Thanh Sắc - Hiểu Bạo

Chương 13: Uy hiếp




Chương 13: Uy hiếp
"Rốt cuộc cô muốn thế nào?" thời gian lại qua đi 1 tiếng, Lâm Tố Bạch cau mày hỏi, nhìn Mộc Tư Linh từ đầu đến cuối đang ngồi trên người mình. Cô cảm thấy bản thân không có quần áo thì giống như vật trưng bày trần trụi bày ở trong tủ kính, mà Mộc Tư Linh chính là khách mua đáng ghét, đem toàn thân cô nhìn sạch sẽ. Sĩ nhục này để Lâm Tố Bạch chán ghét cực kì, lại không thể làm như thế nào, chung quy toàn thân cô đều bị trói lại, muốn giấu cũng giấu không được
"Em muốn thế nào, Khanh Khanh không phải biết sao? em yêu chị, từ rất lâu lúc truớc thì bắt đầu rồi, nếu như không có chị, em thì chết từ lâu rồi, em chỉ là muốn có được chị mà thôi, sẽ không làm gì với chị" Mộc Tư Linh nhìn gương mặt lạnh lùng của Lâm Tố Bạch, có chút vội vã giải thích. Nàng nhẹ nhàng dùng tay sờ lên thân thể có chút lạnh của người trên giường, lúc này mới nghĩ đến bây giờ đã là mùa thu, tuy trong phòng có hơi ấm, nhưng khó bảo toàn Lâm Tố Bạch sẽ không lạnh
"Khanh Khanh có phải có chút lạnh không? em ôm lấy chị, có tốt hơn chút không?" Mộc Tư Linh vừa nói, leo lên giường, lần nữa nằm xấp ở trên người của Lâm Tố Bạch, cảm giác được cơ thể tăng thêm sức nặng, Lâm Tố Bạch cắn chặt môi dưới, cô cảm thấy hơi thở của Mộc Tư Linh thổi lên người mình để cô khó chịu, toàn thân nổi lên một tầng da gà
"Khanh Khanh đừng sợ, chút nữa thì sẽ không lạnh, quần áo của chị lập tức thì đưa đến rồi, em mua rất nhiều quần áo cho chị" Mộc Tư Linh vừa nói, đột nhiên cười lên ngọt ngào, bộ dạng giống như nữ sinh trong thời kì yêu nồng nhiệt hướng đến người yêu đòi khen thưởng, chỉ đáng tiếc Lâm Tố Bạch không muốn quản nàng, càng sẽ không cho nàng sắc mặt tốt. Bây giờ cô muốn chỉ là thế nào rời khỏi đây, rời khỏi tên biến thái Mộc Tư Linh này
Sau một lát, Lâm Tố Bạch cảm nhận được Mộc Tư Linh động rồi động, giống như là đi lấy điện thoại, nghe nàng nói đem đồ vào, Lâm Tố Bạch chỉ thấy Mộc Tư Linh ở trước cửa ấn mấy chữ số, sau đó thì cửa mở ra. Vì khoảng cách quá xa lại có chút cản trở, Lâm Tố Bạch căn bản không cách nhìn thấy mật mã là cái gì, chỉ có thể thấy rất nhiều quần áo treo ở trên cái giá được đưa vào
Tuy họ đều là nữ nhân, cũng đều cuối đầu hoàn toàn không có nhìn đến chính mình ở đây, nhưng Lâm Tố Bạch vẫn là cảm thấy bị sỉ nhục lớn lao, chuyện này tình hình là gì? mấy người này rõ ràng biết mình bị nhốt ở đây, lại đối với cô nhìn mà không thấy, dựa vào cái gì Mộc Tư Linh thì có thể hạ đẳng như vậy?
"Khanh Khanh, quần áo đến rồi, chị thích bộ đồ ngủ nào? bất luận chị mặc bộ nào em đều thích" Mộc Tư Linh giống như một dạng hiến bảo đem từng hàng quần áo bày ở trước mặt Lâm Tố Bạch, nhìn thấy mấy thứ quần áo kia thì biết giá cả không rẻ nhưng Lâm Tố Bạch lại một chút cũng không để ý cũng thích không nổi
"Chẳng lẽ cô dự định để tôi bị trói mặc quần áo? thả tôi ra, dù sao tôi cũng trốn không thoát, không phải sao?" Lâm Tố Bạch vừa nói, biểu tình trên mặt thản nhiên cực kì, cô đang đánh cược, đánh cược Mộc Tư Linh có bao nhiêu tự tin, nếu như căn phòng này thật sự một giọt nước không lọt như nàng nói, nàng thì chắc không trói được mình
"Được a, Khanh Khanh nói thế nào thì thế đó" Mộc Tư Linh ở dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của Lâm Tố Bạch đi đến đem dây trói tứ chi của Lâm Tố Bạch tháo ra, chợt khôi phục tự do, Lâm Tố Bạch lạnh lùng liếc nhìn Mộc Tư Linh, cô đầu tiên là đi đến phía trước hàng quần áo, chọn được quần dài và áo tay dài hoạt động khá tốt, sau khi mặc xong quần lót áo lót lại thay lên quần áo, cô vội vàng đẩy Mộc Tư Linh ra, chạy đến hướng cửa sổ
Cô dùng sức đẩy cửa sổ, không ngừng dùng cơ thể va chạm thủy tinh thoạt nhìn như mỏng manh kia, lại vẫn không nhúc nhích, dưới tình thế cấp bách, Lâm Tố Bạch nhấc lên cái ghế kế bên, dùng sức hướng cửa sổ đập tới, nhưng cái cửa sổ kia lại chỉ xuất hiện một đạo vết xước, cả một chút xíu vết nứt cũng không có. Tình huống như thế để Lâm Tố Bạch cả gương mặt trắng bệch, cô quay đầu lại nhìn, thì chỉ thấy Mộc Tư Linh đang đứng bên đó cười như không cười nhìn mình
"Khanh Khanh lại đang làm chuyện vô dụng rồi, em cũng từng nói căn phòng này chỉ có một mình em có thể mở. Không chỉ là cửa, ngay cả mở cửa sổ cũng cần mật mã, mà mấy thủy tinh này, đừng nói là dùng ghế, cho dù chị dùng súng, cũng là rất khó mở ra". Lời nói của Mộc Tư Linh vọng lại ở bên tai, nếu như nói Lâm Tố Bạch lúc trước không tin, bây giờ lại là rất tin không nghi ngờ
Cô biết bản thân không cách thoát ra ngoài, cho dù muốn thoát cũng không phải thời điểm hiện tại, nếu như Hạ Lộ không có bị bắt, Hứa Kế phát hiện mình mất tích, nhất định sẽ tìm người đến cứu cô, bản thân bây giờ có thể làm, có lẽ thì chỉ có chờ đợi
"Rốt cuộc phải thế nào cô mới có thể thả tôi? " Lâm Tố Bạch có chút mệt mỏi ngồi ở trên đất, cô bất đắc dĩ nhìn Mộc Tư Linh, không rõ bản thân tại sao mình bị loại người này để mắt tới. Cô nhớ được bản thân và Mộc Tư Linh chưa từng có bất cứ qua lại nào, nàng đối với mình như vậy, chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng thôi
"Khanh Khanh, chị vẫn luôn muốn em thả chị, nhưng chị là của em, lại nói cái gì thả chứ? chị là bạn gái của em, là người yêu của em, chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau, chúng ta sẽ kết hôn, sống cuộc sống mà tất cả mọi người ao ước. Nếu như Khanh Khanh muốn con, em cũng có thể vì Khanh Khanh sinh một đứa, đến khi đó chúng ta có thể đi bất cứ nơi nào chị muốn đi, nếu như chị..."
"Đủ rồi, đừng nói nữa" nghe Mộc Tư Linh nói chuyện liên quan đến bọn họ sau này, chỉ cần nghĩ đến bản thân còn phải bị nàng nhốt lâu như vậy, Lâm Tố Bạch thì cảm thấy sau lưng lạnh một trận. Cô ấy đẩy Mộc Tư Linh ra, một mình ngồi ở trong phòng khách ngẩng người, mà Mộc Tư Linh cũng không để ý, mà là xoay người đi phòng bếp, lại bắt đầu loai hoai làm đồ ăn ở bên trong
Nhìn thấy con dao treo trong phòng bếp, trong mắt Lâm Tố Bạch lóe qua một tia niệm trưởng, lại bị cô cực nhanh gián đoạn đi. Cô vừa mới nghĩ đến, có lẽ có thể dùng dao ép Mộc Tư Linh thả mình đi, hoặc là đem nàng làm bị thương, ép nàng nói ra mật mã của căn phòng. Nhưng mà nghĩ đến hành vi của con người này, Lâm Tố Bạch không dám khinh cử vọng động (hành động lỗ mãng không chịu suy nghĩ), nếu như nàng thà chết cũng không chịu nói ra mật mã, bản thân căn bản không cách làm gì với nàng
"Khanh Khanh, buổi trưa chị cũng không ăn cái gì, em lại làm món ăn chị thích, chị ăn một ít" sau một lúc, Lâm Tố Bạch thấy Mộc Tư Linh lại bưng mấy đĩa thức ăn ra, khẩu vị cũng toàn bộ là mình thích, nếu như là bình thường Lâm Tố Bạch tuyệt đối sẽ ăn nhiều một chút, lúc này lại đều vì Mộc Tư Linh mà không có khẩu vị. Cô chỉ lạnh nhạt nhìn một cái rồi trở lại trên giường, thấy cô nằm lên, Mộc Tư Linh cũng đi qua
"Khanh Khanh là muốn nghỉ ngơi rồi sao? vậy chúng ta ngủ sớm chút đi, em... em muốn ngủ cùng với chị" Mộc Tư Linh vừa nói, lôi kéo cơ thể Lâm Tố Bạch một cái, cảm giác được tay của nàng chạm đến mình, Lâm Tố Bạch nghiêng đầu qua, đúng lúc nhìn đúng vào ánh mắt hết sức chuyên chú của nàng. Vào giờ phút này, đôi mắt đen nháy kia mang theo một tia chờ đợi và khát vọng, hai phiến môi mềm mại mở ra, lại mơ hồ có chút run rẫy, coi như một người trưởng thành, tuy chưa từng trãi qua chuyện người lớn, nhưng Lâm Tố Bạch lại thế nào không hiểu Mộc Tư Linh lúc này biểu đạt ý tứ
"Không thể nào, trong phòng này phòng rất nhiều, tôi sẽ không ngủ cùng với cô" Lâm Tố Bạch nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp cự tuyệt, Mộc Tư Linh nghe thấy có chút thất vọng, lại không có đi, mà là di chuyển lại bước từ từ đến trên giường của Lâm Tố Bạch
"Khanh Khanh, người yêu đều là nên ngủ chung với nhau, em muốn ôm chị như vậy rất lâu rồi. Em rất nhớ chị, mỗi tối đều nhớ chị nhớ đến không ngủ được. Chúng ta là người yêu a, chẳng lẽ không nên làm chuyện giữa người yêu nên làm sao? em muốn chị"
Lúc này, Mộc Tư Linh đã đem dục vọng của nàng toàn bộ bày ra, cảm thấy nàng dùng thân thể dán chặt mình, hô hấp cũng càng ngày càng nặng, Lâm Tố Bạch có thể cảm thấy được đường cong no căng của nàng ở sau lưng mình, hai viên vật cứng chỉa vào sau lưng mình, tuy rất nhỏ, lại không cách sao lãng.
"Mộc Tư Linh, tôi từng nói, tôi không phải người yêu của cô, càng không muốn cùng cô xảy ra bất kì quan hệ nào, tôi...ngô..." đây là lần thứ hai Lâm Tố Bạch hôm nay bị Mộc Tư Linh cưỡng hôn, so với buổi sáng không cách nào kháng cự, lần này cô tự nhiên sẽ không để Mộc Tư Linh được như ý
Cảm thấy đầu lưỡi của đối phương lần nữa tiến vào, Lâm Tố Bạch dùng sức đập vào sau lưng của Mộc Tư Linh, hung hăng cắn lấy cánh môi của nàng, lần này Lâm Tố Bạch cắn càng dùng sức, Mộc Tư Linh có chút chịu không được thu lại đầu lưỡi, cũng chính là ở trong thời điểm này, Lâm Tố Bạch đem nàng triệt để đẩy ra. Chỉ là cô không ngờ được, cô mới đem người đẩy ra, Mộc Tư Linh lại đè lên, động tác lần này của nàng thô bạo rất nhiều, hai tay nắm chặt lấy cổ tay của mình, để Lâm Tố Bạch cảm thấy phát đau
Cô ngẩng đầu lên, nhìn lên cặp mắt của Mộc Tư Linh, cảm thấy đôi mắt đó có sự tức giận, căm tức, còn có một tia cảnh cáo nhiều hơn bình thường chưa từng có, Lâm Tố Bạch nhíu chặt chân mày, dùng sự trầm mặc không tiếng để kháng cự, cô không thích cảm giác bị áp chế thế này, càng không thích bị người cưỡng bách làm chuyện cô không muốn, Mộc Tư Linh hôm nay phạm phải tất cả chuyện mà cô chán ghét
"Khanh Khanh, đừng từ chối em, chị rõ ràng biết em đợi ngày này đợi rất lâu rồi, em không cho phép chị cự tuyệt em. Bị em chạm và chạm em, chị cần phải chọn một. Đây không phải là uy hiếp, là thông điệp cuối cùng"
Hết chương 13


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.