Thanh Sắc - Hiểu Bạo

Chương 33: Vì em




Chương 33: Vì em
Mộc Tư Linh hôn bao lâu, Lâm Tố Bạch thì ở bệnh viện giữ nàng bấy lâu, nhìn sắc trời bên ngoài từ đen đến sáng, nhưng người trên giường cả nữa điểm dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, mà mỗi lần sau khi bác sĩ đến kiểm tra đều khuôn mặt lo âu, chuyện này để Lâm Tố Bạch căn bản không có cách yên tâm, trong thời điểm cô ngẩng người, Tề Tĩnh Nhàn từ bên ngoài đi vào, đứng bên mép giường
"Cô Lâm, tôi luôn có một vấn đề muốn hỏi cô, chuyện đến như ngày hôm nay, tình cảm cô đối với cô ấy, rốt cuộc là thích, hay là áy náy và bù đắp" Tề Tĩnh Nhàn thấp giọng hỏi, cô ấy không cảm thấy một người nếu như đối với người khác không có tình cảm, sẽ nguyện ý lưu lại bên cạnh đối phương, nhưng mà cô ấy lại không phủ nhận, cảm động là tình cảm mà loài người không có cách nào cự tuyệt, một khi cảm động hoặc là áy náy, sẽ tạo thành ảo giác thích
"Tôi cũng không biết" Lâm Tố Bạch xác thực không biết hôm nay cô đối với Mộc Tư Linh rốt cuộc là loại tình cảm gì, thích xác thực là có, nhưng khoảng cách yêu tựa hồ còn không đủ. Nhưng cô có thể xác định, cô không phải vì có lỗi với Mộc Tư Linh mà sản sinh phần thích này, cô đã từng không dám thừa nhận, cũng là tự do bị hạn chế, để cô không cách tiếp nhận
Bây giờ, biết được tất cả chân tướng, Lâm Tố Bạch phát hiện trái lại cô càng dễ dàng thừa nhận cô đối với Mộc Tư Linh là thích, mà phần thích này, xác thực là vô hạn đến gần tình yêu. Cô không muốn để Mộc Tư Linh chết đi, chỉ là nhìn thấy bộ dạng em ấy bây giờ không có tức giận, trong lòng chính là từng trận khổ sở và đau lòng. Cô muốn ôm lấy con người này, lại sợ làm tổn thương em ấy, muốn con người này tỉnh lại, giống như con mèo dính ở trong lòng mình
"Vậy như vậy tôi nói cho cô biết, nếu như Mộc Tư Linh tỉnh lại, tuy cô ấy cùng tôi có ước định qua ba tháng, cho dù thế nào, cô ấy có lẽ sẽ luôn đeo theo cô"
"Tôi và em ấy, chủ định phân không ra đâu" nghe thấy lời nói của Tề Tĩnh Nhàn, Lâm Tố Bạch tự nhiên nghĩ đến dáng vẻ Mộc Tư Linh dính lấy mình, chợt cười lên. Nụ cười này, ngược lại để Tề Tĩnh Nhàn yên tâm
"Nếu đã như vậy, cô thì nói chuyện với cô ấy đi, bác sĩ nói ý chí cầu sinh của cô ấy rất thấp. Đó là vì trong tiềm thức của cô ấy cảm thấy cô hy vọng cô ấy chết, cho nên cô ấy không muốn sống lại. Nếu như cô thật sự muốn để cô ấy tỉnh lại, thì nói chuyện với cô ấy đi" Tề Tĩnh Nhàn nói xong, cười rời khỏi phòng bệnh, Lâm Tố Bạch quay đầu nhìn Mộc Tư Linh, nhẹ nhàng nắm chặt tay của nàng bên trong chăn
"Mộc Tư Linh, đừng chết, tôi không muốn em rời xa tôi. Tôi muốn nghe em kêu tên của tôi, muốn em làm đồ ăn cho tôi nữa, huống hồ, trong bụng của em, còn có con của chúng ta" ánh mắt của Lâm Tố Bạch càng phát càng ôn nhu, cô đưa tay ra sờ lấy cái bụng còn chưa nhô lên của Mộc Tư Linh, ở trên môi của nàng nhẹ nhàng hôn một cái. Đây là lần đầu tiên cô tự nguyện chủ động hôn Mộc Tư Linh, dù cho hai cánh môi này có chút lạnh, cũng sẽ không giống như lúc trước nhiệt tình hồi đáp bản thân, cô vẫn là hôn đặc biệt nghiêm túc
Lâm Tố Bạch không có yên tĩnh ngồi chờ đợi, mà là để Tề Tĩnh Nhan cầm lấy bản thảo của Mộc Tư Linh lúc trước chỉnh lý, yên tĩnh đọc cho Mộc Tư Linh nghe. Thanh âm đó vọng lại ở trong phòng, Mộc Tư Linh cho rằng bản thân đã xuất hiện ảo giác, nếu không, thì chắc là bản thân đã sớm chết rồi, tại sao còn có thể thấy được Lâm Tố Bạch, thấy được con người này đối với mình lộ ra ánh mắt tràn đầy ân cần, chắc chắn là ở trong mộng rồi đó?
"Em tĩnh rồi? có chỗ nào không thoải mái không?" thấy Mộc Tư Linh cuối cùng cũng tỉnh lại, Lâm Tố Bạch chỉ cảm thấy hốc mắt có chút ẩm ướt, từ trước đến giờ cô không cho rằng bản thân là một người dễ dàng kích động, nhưng thời điểm này thấy được Mộc Tư Linh tỉnh lại, trong lòng cô tràn đầy đều là sự hân hoan không khống chế được. Cô rất vui mừng, con người này có thể sống lại
"Khanh...chị...em..." vì luôn không uống nước, thanh âm của Mộc Tư Linh có chút khàn khàn, Lâm Tố Bạch vội vã đem nàng đỡ dậy, đem nước ở một bên đút cho nàng, đồng thời kêu bác sĩ đến. Ở đây là bệnh viện của Mộc gia, bác sĩ tự nhiên là lấy Mộc Tư Linh làm trọng, thấy rất nhiều bác sĩ hộ sĩ tới, tiến hành kiểm tra toàn diện cho Mộc Tư Linh, lúc này mới cuối cùng xác định nàng không sao rồi
Đợi đến khi tất cả mọi người đi rồi, căn phòng lần nữa yên tĩnh lại, thấy Mộc Tư Linh ngồi ở trên giường ngẩng người, Lâm Tố Bạch nhất thời hẳn là không biết nói cái gì mới tốt. Đem dáng vẻ vô thố (vô phương ứng phó) của nàng nhìn ở đáy lòng, Mộc Tư Linh chậm rãi nhắm mắt lại, có chút đau khổ cau mày lại
Nàng thất bại rồi, Khanh Khanh không thích mình, thậm chí hận không được mình chết đi, rõ ràng nàng đã quyết định muốn chết, tại sao còn tỉnh lại chứ? như vậy Khanh Khanh nhất định sẽ không vui đâu, bản thân không có làm được chuyện chị ấy yêu cầu, không có hoàn toàn tiếp nhận tình yêu của chị ấy cho mình
Trong kí ức, vẫn là tiếng thét căm hận của Lâm Tố Bạch, chị ấy muốn để mình chết, cô không cần nàng, cũng không hy vọng nàng đeo theo cô. Vào giờ phút này, nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm của Lâm Tố Bạch, Mộc Tư Linh đem đầu chôn ở trong cánh tay, nàng rất muốn khóc, cũng rất sợ hãi. Bệnh viện, lại là bệnh viện, nàng không muốn trở lại nơi này nữa, nhưng mà nàng làm trái lại ý nguyện của Khanh Khanh, có phải hay không nên tiếp nhận trừng phạt đây?
"Em sao rồi? là chỗ nào không thoải mái sao" thấy Mộc Tư Linh như vậy, Lâm Tố Bạch có chút đau lòng đi qua vuốt ve bờ vai của nàng, cảm thấy cơ thể của con người này kịch liệt run rẫy, Lâm Tố Bạch vừa muốn ôm em ấy, em ấy lại mở miệng
"Cô Lâm, cô đi đi, trò chơi giữa chúng ta đã kết thúc rồi" Khanh Khanh, nếu như chị muốn tự do, em sẽ cho chị, đâu sợ phần tự do này chỉ sẽ để em đau khổ, em cũng sẽ cho chị. Em không có chị, cái gì cũng không phải, mà chị không có em, sẽ sống càng tốt
"Sao em bổng nhiên để tôi đi, Mộc Tư Linh, em..."
"Chị không phải luôn muốn đi sao? chị muốn rời khỏi em, cũng chưa từng tin tình cảm của em đối với chị, bây giờ em mệt rồi cũng chán ngán rồi, em không muốn thấy được chị nữa" Mộc Tư Linh cắn chặt hàm răng, thấp giọng nói. Nàng cảm thấy tay của Lâm Tố Bạch từ từ lấy ra khỏi người mình, nghe được tiếng bước chân xoay đi của con người này, thậm chí một câu nói cũng không có để lại cho mình
Mộc Tư Linh ngẩng đầu lên, thấy được căn phòng trống rỗng, nàng cảm thấy căn phòng này thì giống như ác ma muốn cắn nuốt mình, không có Lâm Tố Bạch, nàng quả nhiên cái gì cũng không phải. Mộc Tư Linh từ trên giường bước xuống, có chút lảo đảo đến bên góc tường, cẩn thận tỉ mỉ dựa vào. Nàng đem thân thể co rúc thành một đoàn, không ngừng chen vào, nàng không dám ngẩng đầu, thậm chí không dám mở mắt ra
Khanh Khanh, em rất sợ, em rất sợ hãi
Lâm Tố Bạch không có đi xa đem cảnh này nhìn vào trong mắt, ngực bổng nhiên nhói lên. Thực ra từ đầu đến cuối cũng cô không có dự định rời khỏi, Tề Tĩnh Nhàn sớm thì nói qua cho cô biết, Mộc Tư Linh tỉnh lại nhất định sẽ đuổi mình đi, nhưng cô nhất định không thể đi. Ban đầu Lâm Tố Bạch còn không hiểu tại sao, cho đến thời điểm này, cô mới rõ ràng
Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nghe Mộc Tư Linh không ngừng nói Khanh Khanh xin lỗi, Lâm Tố Bạch biết, em ấy là đang vì chuyện lần nữa sống lại mà xin lỗi với mình, em ấy cảm thấy mình muốn để em ấy chết, mà em ấy lại sống lại, là từ chối tình yêu của mình cho em ấy, Mộc Tư Linh như vậy, thật sự để người ta rất đau lòng
Lâm Tố Bạch cũng không bận tâm cái gì nữa, cô ngồi xổm ở bên tường, đem đầu của Mộc Tư Linh ngẩng lên, thấy con người này kinh ngạc nhìn mình, trên mặt còn treo dấu vết của nước mắt, Lâm Tố Bạch chợt dùng sức đem cơ thể của Mộc Tư Linh ấn ở trên tường, không đợi nàng nói cái gì trực tiếp hôn nàng. Nụ hôn này của Lâm Tố Bạch rất cường thế (mạnh mẽ), mà không cho Mộc Tư Linh chỗ trống thở dốc liền cạy cánh môi của nàng ra tiến vào bên trong, nhìn người trong lòng từ từ mềm xuống, dựa ở trên tường nhìn mình, trong mắt đều là thỏa mãn. Lâm Tố Bạch bổng nhiên chợt nhận ra, hóa ra em ấy là ngốc như vậy
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn thì có thể để con người này vui vẻ thành như vậy, cô lại từ trước đến giờ cũng không có phát hiện
"Khanh Khanh...chị..."
"Mộc Tư Linh, là em đeo theo tôi trước, em lại làm sao có ý để tôi đi chứ? em từng nói muốn kết hôn với tôi, bây giờ muốn rút lui rồi sao? tôi nói cho em biết, câu chuyện lúc trước em để tôi đọc tôi còn chưa đọc xong, thân là chủ trì truyền thanh, đọc xong bản thảo là tôn trọng đối với người nghe. Trước khi tôi chưa đọc xong, cũng không cho phép em rời đi"
Lâm Tố Bạch vừa nói, đem chiếc nhẫn để trong túi rất lâu lấy ra. Đây là cô từ trong y phục của Mộc Tư Linh lấy được, cô biết Mộc Tư Linh nghĩ cái gì, mà vừa rồi thấy được trong mắt con người này hân hoan trong chớp mắt, cô cũng xác định bản thân nghĩ cái gì. Thấy Mộc Tư Linh buồn, trong lòng cô sẽ đau, thấy được con người này đạt được sự thỏa mãn nho nhỏ, cô thì muốn cho em ấy càng nhiều. Nếu như là vì con người này, cho dù mất đi tự do, cũng không có quan hệ gì đâu
Lâm Tố Bạch cầm lấy tay của Mộc Tư Linh, đem chiếc nhẫn đó chậm rãi đeo vào ngón áp út của nàng, vẫn không đợi Lâm Tố Bạch mở miệng lần nữa, thì bị Mộc Tư Linh nhào tới nhiệt tình hôn lấy. Đứng ở bên ngoài phòng bệnh, Tề Tĩnh Nhan thấy được Mộc Tư Linh có chút vội vã muốn cởi đi quần áo của mình thì bị Lâm Tố Bạch cản lại, cô ấy bất đắc dĩ cười, cảm thấy bản thân đi một chuyến là tốn công vô ích rồi
"Khanh Khanh, em yêu chị, em yêu chị, em yêu chị, em yêu chị"
"Tôi biết, em nói rất nhiều lần rồi"
"Khanh Khanh, em sẽ luôn nói, nói đến khi chị phiền cũng không dừng lại. Khanh Khanh, em...em muốn"
"Không cho phép, cơ thể em còn chưa tốt"
"Vậy khi nào có thể?"
"Ách...đợi con em sinh ra rồi nói tiếp"
"Cái gì? con còn ở đây? Khanh Khanh, em không muốn"
"Không cho phép"
Hết chương 33


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.