Thanh Sắc - Hiểu Bạo

Chương 9: Tản bộ



Chương 9: Tản bộ
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Tố Bạch hiếm khi không có ngủ nướng, mà là vừa mở mắt ra thì từ trên giường đứng lên, bắt đầu tắm rửa đánh phấn. Rõ ràng khoảng cách thời gian hẹn còn có hai tiếng, cô lại giống như nữ học sinh cao trung không cách êm giấc, muốn thu xếp tốt cơ thể của bản thân trước, chỉ đợi thời gian đến thì đi ra khỏi cửa
Đứng ở trước chiếc gương, Lâm Tố Bạch nhìn thấy bản thân chỉ trang điểm nhạt. Bình thường làm việc cô sẽ hóa trang một ít, lại cũng chẳng qua là tô viền mắt và son môi, không giống như hôm nay đánh phấn cho bản thân tinh tế như vậy. Cô hiếm khi mặc một chiếc váy, không dài không ngắn vừa đến đầu gối, màu xanh da trời nhàn nhạt trái ngược với làn da giao bạch của cô, đem cả người cô lộ ra đặc biệt xinh đẹp
Cô đem tóc dài phân tán ra, dùng tay búi đến đỉnh đầu, lộ ra ngũ quan tinh xảo. Nhìn thấy bản thân như vậy, Lâm Tố Bạch trong lòng đánh một chút phân số tự luyến, liền cười ra khỏi cửa. Nhưng đi đến trước cửa cô lại nhớ đến cái gì, vội vã trở về phòng tìm ra cái điện thoại rớt bể lúc trước, đem sim điện thoại bên trong rút ra, chuẩn bị chút nữa đưa cho Hứa Kế
Hai người làm cộng sự rất lâu, bản thân Lâm Tố Bạch và Hứa Kế đều là người tuân thủ thời gian, hẹn định sáng sớm 10 giờ, họ sẽ không đến trễ cũng sẽ không đến sớm, đều thích đến đúng giờ. Lâm Tố Bạch nhìn thấy Hứa Kế từ bên kia đi đến, xem ra anh ấy hôm nay cũng là có ăn mặc đặc biệt, nở nụ cười đi qua
"Tố Bạch, hôm nay em rất đẹp" Hứa Kế khen ngợi từ đáy lòng, hai người hướng đến rạp chiếu phim mà đi. Con đường phồn hoa này người đến người đi? họ ai cũng không chú ý đến, một chiếc xe đi theo phía sau họ, từ đầu đến cuối tốc độ vận hành chậm rãi, lại từ đầu đến cuối không có ý muốn rời khỏi
Mùi thuốc là nồng nặc khuếch tán ở trong buồng xe, mà bên trong gạt tàn thuốc bằng sắt tràn đầy tàn thuốc còn lại. Mộc Tư Linh chậm rãi lái xe, hai tròng mắt lại từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm hai người đang đi dạo trên phố kia, cả xê dịch cũng không chịu xê dịch ra một chút. Từ hôm qua bắt đầu đến bây giờ, nàng từ đầu đến cuối không có chợp mắt. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, dường như thì có thể nghĩ đến hình ảnh Lâm Tố Bạch và Hứa Kế đi cùng nhau
Mộc Tư Linh không ngờ tính cách của Lâm Tố Bạch như vậy sẽ đối với Hứa Kế có hảo cảm, càng không ngờ được bản thân chỉ là đến trễ một bước, lại để khoảng cách của nàng và Lâm Tố Bạch lại trở nên xa xôi như vậy. Nhìn thấy bộ dáng Lâm Tố Bạch và Hứa Kế vai kề vai đi ở trên phố, nàng toàn thân run rẫy, cơ hồ muốn đem mẫu thuốc lá trong miệng cắn đứt. Mộc Tư Linh thừa nhận nàng đố kị với Hứa Kế. Đố kị người đàn ông này có thể cùng Lâm Tố Bạch kề vai mà đi, bây giờ hắn là bạn bè của Lâm Tố Bạch, mọi lúc cũng sẽ trở thành người yêu, mà bản thân mình lại cả bạn bè cũng không phải
Nghĩ đến Khanh Khanh thuộc về mình bị cướp đi, hai mắt Mộc Tư Linh phiếm hồng, bàn tay nắm chặt tay lái mạnh đến nổi gân xanh, dường như tùy lúc đều sẽ vì dùng sức quá độ mà đứt mất. Mắt nhìn hai người đi vào rạp chiếu phim, Mộc Tư Linh đem xe dừng ở bên đường, che miệng không ngừng ho khan. Nàng muốn đi vào rồi lại không muốn đi vào. Nàng sợ bản thân nhìn nhiều thêm mấy lần nữa thì sẽ trở thành một kẻ điên cố chấp, càng sợ bản thân sẽ nhịn không nổi đem Hứa Kế giết chết
"Tố Bạch, em có cảm thấy hình như có người đang nhìn chúng ta không? cảm thấy kì lạ không tự nhiên" sau khi vào rạp chiếu phim, Hứa Kế nhẹ giọng nói, lời của hắn tự nhiên làm cho Lâm Tố Bạch khẩn trương lên, nếu như là ở lúc trước, cô chỉ sẽ cảm thấy là Hứa Kế nghĩ quá nhiều rồi, nhưng sự quấy nhiễu của mấy tháng nay cô không quên được, nói ra, lúc nảy cô cũng cảm thấy có một tầm mắt rơi ở trên người mình, lại từ đầu đến cuối không tìm được nguồn gốc. Cảm giác bị giám sát thế này để cô đứng ngồi không yên, ngay cả trong lúc xem phim cũng nghĩ đến chuyện đó, đến mức cả phim cô cũng không làm sao nghiêm túc xem kịch tình (cốt truyện)
"Tố Bạch, em có phải có tâm sự không?" sau khi phim kết thúc, hai người lại tùy tiện đi dạo một chút, mắt nhìn thấy thời gian đến cơm tối, Hứa Kế kéo lấy Lâm Tố Bạch trong lòng không yên, đi đến nhà hàng đã đặt lúc trước. Ai biết vừa mới đến trước cửa, hai người thì được thông báo, cả nhà hàng đều được người khác bao hết, tối nay không thể chiêu đãi họ rồi
Tình hình thế này để Hứa Kế có chút bất mãn, chung quy hắn là tối qua thì đặt trước chỗ xong rồi, tiệm này là nhà hàng nhất nhì của thành phố Gia Hải, hoàn cảnh và đồ ăn đều rất tốt, càng quan trọng là Hứa Kế muốn trong tối nay tỏ tình với Lâm Tố Bạch. Nghe thấy nhà hàng này được người không biết tên bao hết, hắn thực sự không ngờ có người nào nhiều tiền quyền thế lớn như vậy, có thể bao cả quán này cơ hồ không cho người đặt nhà hàng


"A Kế, nếu không chúng ta đổi chỗ khác đi, tôi vẫn là không phải rất đói, ngược lại là có chút mệt rồi" Lâm Tố Bạch kéo lấy Hứa Kế đang muốn lý luận, nghe cô nói như vậy, Hứa Kế biết kế hoạch hôm nay tiêu tan rồi, chỉ có thể cuối đầu ủ rũ đưa Lâm Tố Bạch đi về phía nhà của cô. Trên đường đi, hai người im lặng không nói gì nữa, còn Lâm Tố Bạch lại tâm tư đều nghĩ đến chuyện quấy nhiễu gần đây, mang sim điện thoại giao cho Hứa Kế
"A Kế, đây là sim điện thoại của tôi hôm nay anh muốn tìm, tuy tôi không cho rằng mấy tin nhắn này thì có thể tra được cái gì, nhưng vẫn là hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này. Thời gian không sớm nữa, tôi thì trở về nghỉ ngơi trước". Lâm Tố Bạch cũng biết bản thân hôm nay đối xử tệ với Hứa Kế, vì cô từ đầu đến cuối không có hứng thú gì. Nhận lấy sim điện thoại, Hứa Kế ngẩng đầu nhìn Lâm Tố Bạch hôm nay đặc biệt xinh đẹp, muốn đi cùng cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô


"Vậy...Tố Bạch, chuyện này anh sẽ nhanh chóng giải quyết, để em phục hồi lại cuộc sống bình thường. Nhưng hôm nay anh đến, còn có một chuyện muốn nói với em, chúng ta làm việc cùng nhau cũng có 5 năm rồi, thực ra anh luôn rất thích tiết mục của em cũng thích giọng nói của em, từ đầu đến cuối em không có tìm qua bạn trai, anh nghĩ có thể là em còn chưa gặp được người thích. Nhưng anh rất thích em, không biết em có thể cho anh một lần cơ hội không"


Hứa Kế nhìn Lâm Tố Bạch rồi đem lời nói này nói xong, tuy không phải lần đầu tiên được đàn ông tỏ tình, Lâm Tố Bạch vẫn là có chút ngại ngùng. Cô nhìn thấy Hứa Kế hôm nay có chút soái khí, bản thân xác thực là không có kinh nghiệm yêu đương, nói ra rất nhiều người sợ là không tin, nhưng sự thật xác thực là như thế. Cho dù khi ở thanh xuân xao động nhất, Lâm Tố Bạch cũng không có từng thích ai oanh oanh liệt liệt, đối tượng duy nhất có hảo cảm, cũng cao nhất là học trưởng của cao trung, bây giờ mà nói cũng không tính là thầm mến
Nhưng người đàn ông trước mặt, lại là để cô có chút động lòng, nghe Hứa Kế nói ra kiến nghị này, Lâm Tố Bạch suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là gật đầu một cái. Thấy cô đồng ý cùng mình qua lại, Hứa Kế có chút vui vẻ ôm cô


"Tố Bạch, em có thể đồng ý, anh...anh thật sự rất vui. Anh cũng không biết nên nói thế nào mới tốt, anh...anh có thể hôn em một cái không, chỉ là trán" Hứa Kế có chút vui vẻ nói, nghe thấy yêu cầu của hắn, lỗ tai Lâm Tố Bạch ửng đỏ, nhỏ tiếng đáp lại một tiếng rồi nhắm mắt lại. Khi xúc cảm trên trán truyền đến độ nóng. Lâm Tố Bạch đột nhiên phát hiện, trong lòng của mình ngược lại là bình yên không có bất kì gợn sóng nào, nhìn lại Hứa Kế, rất khẩn trương kích động
Cảnh này ở trong mắt rất nhiều người có lẽ là phong cảnh rất đẹp, nhưng đối với Mộc Tư Linh mà nói, lại là giống như tồn tại một loại hủy diệt. Nàng không ngờ bản thân bao hết nhà hàng, lại vẫn là không thể phá hủy không khí giữa Lâm Tố Bạch và Hứa Kế. Mắt nhìn thấy Hứa Kế ôm lấy Lâm Tố Bạch, thậm chí hôn trán của Lâm Tố Bạch
Thời khắc này, trái tim và đại não hiện ra đau đớn kịch liệt, hình như là dùng tay đem da thịt ngang nhiên xé rách, khó chịu giống như đem trái tim đang đập mà móc ra. Mộc Tư Linh không nhịn được khom người ho khan, hai mắt của nàng vì tức giận mà sinh ra mấy tia máu, nàng hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Kế, con ngươi màu đen mang theo sự căm hận tuyệt đối
Bổng nhiên, Mộc Tư Linh đạp chân ga, nhanh chóng hướng Hứa Kế đụng đến. Nàng cũng không cách nhẫn nhịn nữa, nàng muốn hủy hoại con người này, hắn ta sao có thể, hắn ta sao có thể chạm vào Khanh Khanh của mình, Khanh Khanh là của mình, ai cũng không thể chạm vào. Hắn đáng chết, chỉ cần hắn chết rồi, Khanh Khanh thì sẽ trở về bên cạnh mình rồi!
Hết chương 9


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.