Tiểu Hương bất an đẩy cửa, thấy vẻ nhăn nhó ngấm ngầm của Đoàn Húc Lỗi mà nín thở. Nàng ta hành lễ, cất giọng run run: “Thưa Tam thiếu gia.”
Đoàn Húc Lỗi quay đầu nhìn xung quanh, lạnh lùng hỏi: “Quần áo treo trong tủ đâu hết rồi?” Hắn từ bên ngoài về, việc đầu tiên là vào phòng ngủ. Chẳng hiểu tại sao trái tim lại rỗng toác đau đớn, dù hắn cố tình phớt lờ nhưng nó luôn co rút từng cơn nhức nhối. Cảnh tượng nàng và Đổng Mộ Huân ôm chặt nhau như một cây kim đâm thẳng vào ngực hắn… Dù nàng đã rời khỏi ngôi biệt thự, mà trái tim hắn vẫn chưa phục hồi nguyên trạng, vẫn còn day dứt đau thương.
Trở về phòng hắn lại phát hiện quần áo của nàng mất sạch. Khắp phòng trống trơn y hệt nàng chưa từng sống nơi đây, như thể mọi thứ chỉ là do hắn ảo tưởng.
Nghe hắn hỏi, Tiểu Hương càng thêm kinh hồn bạt vía. Nàng ta cúi đầu, vừa khiếp đảm vừa hoảng sợ đáp: “Tiểu thư Tĩnh Kỳ bảo chị ấy đi rồi thì tất cả các thứ đều cho tôi, nhờ tôi giúp chị ấy dọn sạch…”
Hắn cứng đờ tại chỗ, khoát tay về phía nàng ta: “Tôi biết rồi.” Sau đó nhìn ra cửa gọi: “Người đâu?”
Lý Giới Tái đẩy cửa bước vào, nói: “Thưa tham mưu trưởng, có tôi.”
Hắn lạnh lùng thốt: “Tới phòng kế toán bảo họ chi năm trăm đồng.” Rồi quay sang nhìn Tiểu Hương đang cúi đầu ngơ ngác: “Cô ra ngoài lĩnh tiền và mang mọi thứ để nguyên vào chỗ cũ cho tôi.”
Không ngờ nàng rời khỏi mà vẫn dứt khoát đến thế. Trái tim hắn càng thêm nhức nhối, hắn biết lần này thật sự mãi mãi mất nàng. Nhưng hắn đâu còn cách nào khác? Mẹ ngả bài cùng hắn, bà nhất quyết không cho phép hắn cưới nàng. Nếu hắn cãi lời, bà sẽ tự sát. Anh cả thì sao? Dẫu thể hiện vẻ cho hắn tự mình quyết định, nhưng tận đáy lòng chắn chắn không tán thành. Dù dẹp bỏ ân oán đời trước, chỉ nhìn vào tình hình căng thẳng hiện tại giữa hai miền Nam – Bắc… Không phải đất Bắc vong thì Nam bộ chết.
Dẫu hắn tình nguyện bỏ tất cả lại Nam bộ để sống với nàng, thì nàng cũng chối từ. Năm đó nàng mang thai con của hắn mà vẫn kiên quyết đuổi hắn đi, thậm chí chẳng thèm nghe một lời giải thích từ hắn. Giữa hai người bị ngăn cách bởi nhiều oán thù, thực sự không nên ở cạnh nhau nữa. Đúng vậy, hắn biết rất rõ ràng, hiểu rất tường tận. Chỉ cần nghĩ mai sau nơi chân trời góc bể, trọn kiếp này bên cạnh nàng vĩnh viễn không bao giờ còn là hắn.
Khổ nỗi hắn không thể vứt bỏ. Nếu tình thế có lợi cho anh cả, chắc hắn còn có thể… nhưng bây giờ Nam bộ đang bị bao vây. Từ sau ngày anh hai bị loại trừ, mặc dù Đoàn gia Nam bộ vẫn nắm vững binh quyền, nhưng có rất nhiều tướng lĩnh thiện chiến liên quan đến anh hai không thể tiếp tục trọng dụng. Ngoài hắn ra, anh cả không thể hoàn toàn tin tưởng một ai. Hắn làm sao có thể ích kỷ mà bỏ đi?
Bên ngoài trời đổ mưa to, từng hạt đánh lộp độp vào cánh cửa sổ bằng kính rồi từ từ chảy xuống. Hắn đứng đó lặng lẽ như biến thành pho tượng. Chắc bây giờ nàng đang nép vào lòng của Đổng Mộ Huân, hưởng thụ sự ngọt ngào âu yếm của y… Hắn oán hờn bóp chặt hai tay. Ban nãy trong đại sảnh, lúc nàng đi vào gặp hắn đi ra, thậm chí cả ánh mắt liếc hắn mà nàng cũng không có. Nàng làm như thể chưa từng quen hắn… Trái tim hắn vừa oán hận vừa co thắt đau đớn…
Phiên ngoại – Lam Thủy Tiệp
Nàng mở chùm đèn treo, miễn cưỡng ngồi dậy. Bên ngoài trời tối đen như mực, nàng nhìn chiếc đồng hồ quả lắc nhỏ để trên đầu giường, kim đã chỉ số bốn. Hóa ra đã bốn giờ sáng, hèn nào khắp phủ đều vắng lặng.
Nàng chẳng mảy may buồn ngủ, đầu óc vừa bối rối vừa vui mừng. Hôm nay là ngày hai người sẽ đi chụp ảnh cưới. Nhớ đến gương mặt tuấn tú của hắn, tim nàng liền đập thình thịch. Hồi trước nàng thấy Thế Đào đã là anh chàng đẹp trai đứng hạng nhất nhì của Nam bộ, thế mà so với hắn vẫn không bằng. Bất kể về tướng mạo hay gia thế, thì hắn vẫn nắm phần hơn. Lúc Đoàn lão tư lệnh còn sống, gia đình nàng cũng là nhà đình đám trong Nam bộ. Vì vậy từ nhỏ nàng thường gặp nhiều người danh giá, nhưng không ai trong số họ sánh ngang với hắn. Nghe anh cả nói hắn tới miền Bắc thu thập tin tình báo là chính, học hành là phụ.
Lần đầu nàng gặp hắn là trước cửa nhà hàng cơm Tây. Nàng và vợ chồng anh cả bên trong đi ra, còn hắn đang xuống xe. Người hầu kính cẩn mở cửa phía sau, đứng bên cạnh chờ đợi. Hắn ung dung bước ra, mặc trên người bộ quân phục màu xanh lục, anh tuấn hiêng ngang như cây tùng. Có lẽ do cái nắng chói chang nên mắt nàng bị lu mờ bởi ánh sáng lấp lánh từ các rua của bộ quân phục và huy hiệu màu vàng gắn trên ngực hắn, khiến toàn thân hắn nhuộm vàng óng ánh.
Vợ chồng anh cả đi tới phía trước, kính cẩn nói: “Chào tham mưu trưởng.”
Bấy giờ dường như hắn mới nhìn thấy, khóe môi khẽ nở nụ cười, lịch sự nói: “Lam tướng quân và Lam phu nhân đều ở đây à?”
Anh cả vội vàng gật đầu, đáp: “Em gái tôi vừa đi du học về, chưa quen khẩu vị trong nhà nên đưa con bé tới đây thử thức ăn nơi này.”
Lúc này hắn mới quay sang nhìn nàng, sờ cằm hỏi han: “Xin chào Lam tiểu thư.” Ngữ điệu rất bình thản, ánh mắt phẳng lặng chẳng hề gợn sóng, khác hẳn với đám đàn ông thường giật mình khi gặp nàng. Thậm chí đáy lòng nàng có cảm giác mất mát khó hiểu.
Sau đó nàng có gặp lại hắn vài lần trong các bữa tiệc dạ vũ. Địa vị của hắn ở Nam bộ dĩ nhiên không ai bằng, nên chủ nhân buổi tiệc thường mời hắn ra khiêu vũ mở màn. Kỹ thuật khiêu vũ của hắn rất nhuần nhuyễn tao nhã, đưa cô gái trong tay nhanh nhẹn nhảy múa. Khuôn mặt đẹp đẽ của hắn dưới ánh đèn mờ như phát ra ánh sáng, thu hút sự chú ý của toàn thể mọi người trong đó có nàng!
Dường như hắn đối với nàng không có ấn tượng gì. Một vài lần trao đổi bạn nhảy, trùng hợp tới lượt hai người bọn họ. Nàng ngước lên nhìn hắn nở nụ cười sáng lạn, hắn cũng mỉm cười và nhẹ nhàng nói: “Xin chào.” Rồi chẳng còn câu nào nữa. Trái tim nàng chìm xuống, hồi lâu sau mới mở miệng trò chuyện với hắn. Khi nàng nhắc đến anh cả, hắn mới có vẻ nghĩ tới: “Hóa ra là Lam tiểu thư, cô và anh trai cô hơi khác nhau.” Dĩ nhiên nàng và anh cả khác nhau rồi. Anh cả giống cha mà nàng thì giống mẹ. Tuy nhiên nàng mới gặp hắn không lâu… chắc hắn chưa đặt nàng vào lòng.
Thỉnh thoảng nàng tán gẫu với chị dâu có nhắc tới hắn. Chị dâu mỉm cười nhìn nàng nói: “Đoàn tham mưa trưởng ở Nam bộ là ứng cử viên được các cô gái gia đình danh giá muốn chọn. Luận gia thế, nếu anh ta đứng hạng nhì thì chẳng ai dám tranh hạng nhất. Luận tướng mạo, đẹp trai như anh ta ở Nam bộ khó kiếm ra. Luận nhân phẩm hay trình độ thì chỉ có đứng đầu. Vì vậy đó là sự lựa chọn hoàn hảo!” Chị dâu vừa nói vừa nhìn nàng nháy mắt. Nàng cũng chẳng biết vì sao mà mặt mình bỗng nóng lên.
Không biết vì toan tính hay vô ý mà nàng luôn âm thầm lấy Thế Đào ra so với hắn. Nhưng thực sự không thể so sánh, bởi danh tiếng Đoàn gia đã đẩy Thế Đào lùi tuốt đằng sau. Còn nàng từ khi gặp hắn đến nay, nỗi nhớ nhung tới hắn ngày càng nhiều.
Sau đó không lâu, đúng vào dịp mừng thọ Đoàn lão phu nhân – mẹ của hắn. Tiệc mừng thọ tổ chức tại phủ Tư lệnh, hầu như tất cả thế gia ở Nam bộ đều nhận được thiệp mời. Mẹ và chị dâu nói đùa: “Tiệc thọ thiếc gì chứ? Nếu ở thời cổ đại thì chính là tiệc chọn vợ cho Tam thiếu gia.” Nàng nghe xong thì trong lòng càng thêm hồi hộp.
Trên thực tế, sau khi tới nơi nàng mới phát hiện đúng như lời mẹ. Nàng mặc chiếc váy ren kiểu phương Tây, duyên dáng đứng giữa đám đông mà không thể nổi bật. Vừa liếc mắt nhìn quanh đã thấy khoảng bảy – tám giai nhân mỹ miều đứng đó. Mẹ đưa nàng tới chúc thọ lão phu nhân, ánh mắt Đoàn lão phu nhân như đang cười nhìn mẹ nàng nói: “Dáng vẻ cô bé giống y đúc bà thời trẻ, thật là một cô gái đẹp.” Rồi bà ta quay đầu gọi người đứng gần bên cạnh: “Húc Lỗi, đây là Lam tiểu thư. Con chào hỏi làm quen đi.”
Hắn đang đưa lưng nói chuyện với người bên cạnh, trên tay cầm ly rượu vang. Nghe tiếng mẹ gọi thì tao nhã quay đầu nhìn nàng, khóe môi hắn nở nụ cười lễ độ: “Mẹ, con đã gặp Lam tiểu thư rồi.”
Đoàn lão phu nhân ‘Ồ’ lên một tiếng, vẻ mặt tươi rói kéo tay nàng và mẹ của nàng, nói: “Ngồi xuống đây chút đi, lát nữa trò chuyện với bà già này nhé.”
Suốt buổi tối đó, hắn mời nàng khiêu vũ hai bài. Hắn rất lịch sự, vươn tay khom lưng và luôn nở nụ cười. Nàng cũng chậm rãi đưa tay, bàn tay hắn vừa to lớn vừa ấm áp. Có lẽ do thường xuyên cầm súng, nên nàng cảm giác tay hắn có nhiều vết chai sần, nhẹ nhàng cọ sát vào bàn tay mềm mại của nàng, gây cơn ngứa ngáy. Chẳng biết tại sao nó lại xông lên tới tận bộ não.
Sau đó hắn có hẹn gặp nàng vài lần. Cho dù cưỡi ngựa, xem phim hay uống café, hắn vẫn ung dung và vô tư. Hắn nhã nhặn như các quý ông người Anh, cái gì cũng coi phụ nữ nằm hàng đầu. Nhưng nàng không cảm giác thấy hắn có tình ý với nàng. Trước nay nàng luôn tự tin vào nhan sắc của mình, dù không nghiêng nước nghiêng thành nhưng trong đám đông các thiếu nữ con nhà danh giá, thì sợ khó gặp đối thủ. Hơn nữa trình độ của nàng cao, vì vậy nàng hiếm gặp người đàn ông để nàng khom lưng kính nể. Nhưng hắn khác hẳn bọn họ, khi hắn gặp nàng ánh mắt hắn phẳng lặng. Mỗi lần hai người nhìn đối diện, hắn đều bình tĩnh như giếng cổ cô tịch ngàn năm, dẫu nổi gió to vẫn không hề gợn sóng.
Nàng luôn lo được lo mất. Chị dâu nói hắn rất hiếm khi hẹn hò với phụ nữ, lúc nói chuyện trong mắt chị dâu toàn là ý cười. Nàng biết vợ chồng anh chị hy vọng nàng quấn chặt lấy hắn. Từ sau cuộc nổi loạn ở miền Nam, Lam gia đã rơi vào cảnh thất thế. Nếu không phải trong tay anh cả còn chút thế lực quân đội mà năm xưa cha lưu lại, thì đã sớm mất chức.
Gần đây Đoàn lão phu nhân hay gọi điện thoại mời nàng đến phủ Tư lệnh chơi, trong lời nói đầy vẻ thân thiết. Dĩ nhiên nàng là người thông minh, hiểu ngay ngụ ý của bà ta. Xem ra lão phu nhân rất ưng ý nàng, nhưng hắn thì sao? Hình như hắn có quan tâm tới nàng hơn trước. Mỗi lúc ngồi sau lưng xem nàng đánh mạt chược, thỉnh thoảng nở vài nụ cười. Nụ cười ấy khiến nàng có ảo giác được cưng chiều.
Mặc dù ngồi đó còn gồm Đoàn lão phu nhân, Đoàn tư lệnh phu nhân và một vị tiểu thư Tĩnh Kỳ… Không biết vì sao chỉ cần nghĩ đến vị tiểu thư Tĩnh Kỳ này, thì lòng nàng luôn lo lắng bất an. Dẫu dung mạo tiểu thư Tĩnh Kỳ không xinh đẹp hơn nàng, lại rất kiệm lời, thỉnh thoảng mới nở nụ cười nhợt nhạt nhưng toát vẻ lạnh lùng kiêu sa. Nàng âm thầm quan sát ánh mắt hắn suốt cả buổi tối, hắn chưa từng liếc nhìn vị tiểu thư Tĩnh Kỳ dù chỉ một lần.
Đây rõ ràng là sự cố tình. Nếu không sao một người ngồi sát bên cạnh, chỉ cách chừng một mét mà cả ánh mắt hắn chẳng hề liếc qua? Nàng quan sát tiểu thư Tĩnh Kỳ thật lâu, mắt nàng ta cũng chưa từng nhìn về phía hắn. Dường như hai người xa lạ hơn so với kẻ lạ.
Nàng về nhà hỏi chị dâu tại sao ở đó có vị tiểu thư tên Tĩnh Kỳ? Chị dâu suy nghĩ rất lâu mà cũng không tìm thấy lí do. Mãi về sau anh cả mới nghe được tin, thì ra cô Tĩnh Kỳ này là Hách Liên đại tiểu thư đang bị giam lỏng trong phủ Tư lệnh. Chờ ký thỏa thuận với miền Bắc xong sẽ thả nàng ta đi. Nàng nghe tới đây thì trái tim mới thả lỏng và thở phào nhẹ nhõm.