Thanh Sơn Ẩm Ướt

Chương 5



Hắn cởi mũ tướng quân xuống đưa cho nha hoàn, vừa ngước lên thì thấy chị Trương đang bưng mâm cơm còn nguyên từ trên lầu đi xuống. Hắn ra hiệu cho chị ta bê tới, trong khay có bốn món mặn và một món canh. Lúc sắp đi, hắn căn dặn đầu bếp nấu theo khẩu vị của miền Bắc, ấy vậy mà nàng chẳng thèm động đũa.

Cơn tức giận trào lên mắt hắn. Nàng thực sự vì Đổng Mộ Huân mà tình nguyện chịu đói, chứ không ăn cơm trong nhà của hắn? Nàng đã hơn một ngày chưa ăn gì rồi. Hắn lạnh lẽo dặn chị Trương: "Kêu đầu bếp nấu một phần cháo loãng và mấy món tráng miệng. Lập tức mang lên đây cho tôi." Chị Trương trả lời ‘vâng’, rồi vội vã lui ra.

Hắn nổi giận đùng đùng đạp bung cửa. Vì dùng quá sức nên tay cầm cánh cửa đập vào vách tường phát những tiếng kêu ‘ầm ầm’, rèm cửa sổ trong phòng được kéo qua, gió thổi vi vu từ bên ngoài vào. Nàng ngồi trên ghế gần song cửa, mặc áo sườn xám màu hồng mong manh, khoác hờ chiếc khăn choàng màu bạc, nâng đôi má trầm tư dõi về nơi xa xăm. Từ nơi này nhìn tới, trông nàng hao gầy nhỏ bé như thể bị gió cuốn bay bất kì lúc nào. Dù giờ trời đã vào xuân, nhưng vẫn còn se lạnh. Nàng ăn mặc phong phanh như thế, có thể nhiễm bệnh rất dễ dàng.

Nàng đang hành hạ chính bản thân mình. Hắn từ từ bước tới đóng sập cánh cửa sổ lại, mà cả ánh mắt nàng cũng không chớp, vẫn ngó đăm đăm bên ngoài. Thực ra đây là ngôi biệt thự nghĩ dưỡng của gia đình hắn trước nay, trong phạm vi vài dặm chỉ toàn là cây cối, chẳng có bóng dáng một gia đình nào. Ngoại trừ nhìn cảnh sắc xanh um của rừng cây, hoặc thỉnh thoảng vài chú chim nhỏ bay ngang, e rằng nàng chẳng còn thấy gì nữa. Nhưng chị Trương nói, nàng đã thất thần như vậy suốt một ngày.

Hắn ném chiếc áo lông dê qua, xẵng giọng: "Em mặc vào cho tôi!" Nàng tựa hồ không nghe, coi như hắn vô hình. Cơn bực dọc lòng hắn còn chưa lắng, thấy kiểu cách của nàng như thế thì càng thêm bốc lửa. Hắn kéo mạnh nàng từ trên ghế đứng dậy, nói: "Em không mặc chứ gì? Vậy đơn giản đừng mặc nữa!" Rồi hắn vươn tay cởi hết y phục của nàng.

Bấy giờ nàng mới ngước lên cuống quít đẩy tay hắn, trên gương mặt tái nhợt kèm theo chút ửng đỏ, như thoa một lớp son ngoại nhập. Trong mắt hắn, điều đó trông xinh đẹp như hoa. Nàng oán hận nói: "Anh buông ra!"

Hắn nở nụ cười: "Vậy rốt cuộc em mặc hay là khỏi?" Nàng im lặng cúi đầu bất đắc dĩ cầm chiếc áo khoác tròng vào, sau đó đi tới phía cửa sổ, hệt như muốn cách xa hắn. Tâm trạng hắn thoáng chốc khá hơn, hắn xoay người cởi quân phục, thay bộ thường phục bằng len rồi ngồi trên ghế sát bên cạnh nàng đọc báo.

Chị Trương đứng trước cửa gõ vài cái, mới bước vào phòng. Chị ta bưng tô cháo, ít thức ăn và hai bộ chén đũa đặt xuống, sau đó lui ra. Hắn múc cháo vào bát cho nàng, cháo vừa nấu xong vẫn còn nóng, hắn khẽ dùng môi thổi hồi lâu rồi dùng đũa thử qua, thấy bớt nóng mới đưa tới: "Ăn được rồi!"

Nàng không quay đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người như vô hồn. Hắn tự tay kéo nàng lại, chỉ vào ghế: "Em ngồi xuống cho tôi." Lần này nàng ngoan ngoãn, vâng lời ngồi xuống. Bấy giờ hắn mới đem bát đũa để tới trước mặt nàng, nói: "Dù có khó ăn, em cũng phải ăn cho tôi!" Nàng xoay lại nhìn hắn với vẻ khinh thường.

Hắn đến trước mặt nàng bưng bát lên, lấy chiếc thìa bạc múc muỗng cháo nhỏ đưa tới gần miệng nàng, dịu dàng nói: "Em ăn vài miếng đi…" Nàng bất động như pho tượng, không ngẩng đầu cũng chẳng há mồm. Một giây, hai giây, ba giây… tư thế của hắn vẫn giữ nguyên trong vòng mười giây, rồi bất ngờ hắn ném mạnh cái bát xuống sàn, để nó kêu những tiếng ‘loảng xoảng’ buồn bã trên thảm. Cái bát bể nát nằm đó, cháo bắn tung tóe bừa bãi, tựa một nắm tuyết dơ xen kẽ với bụi đất.

Hắn cúi xuống nâng cằm nàng lên, ép nàng phải nhìn thẳng vào mình, lạnh lùng thốt: "Nếu em không muốn ăn, vậy cũng được! Nhưng tôi báo cho em biết, em không ăn thì vị hôn phu của em cũng đừng mơ được ấm bụng. Em nhịn thì anh ta cũng sẽ đói. Các người muốn yêu thương, tôi sẽ cho các người yêu thương!"

Bấy giờ ánh mắt nàng thờ ơ, nàng ngoảnh đầu nhìn hắn như nhìn kẻ xa lạ. Ánh mắt đó khiến trái tim hắn nhoi nhói, rồi ngày càng đau thêm.

Nàng vùng vẫy tránh khỏi bàn tay hắn, cầm chiếc thìa bạc từ từ múc một muỗng cháo cố gắng nuốt xuống. Rất nhanh, nàng đã ăn miếng thứ hai rồi thứ ba, trong miệng nhét đầy thức ăn suýt nữa thì tràn ra. Nàng ráng sức ăn, liều mạng nuốt, như có kẻ giành giật với nàng… Trong chớp nhoáng, nàng đem tô cháo to trước mặt ăn sạch.

Tuy nhiên chỉ vài giây sau, nàng đã lập tức che miệng xộc thẳng vào nhà tắm, bên trong chỉ vang ra những tiếng ‘ụa ụa’. Hắn đẩy cửa đi vào, thấy nàng ngồi bệt dưới sàn gục vào bồn cầu nôn mửa. Cảnh tượng này hắn từng trải qua, nàng đã từng nôn mửa tới điên đảo như thế. Nơi nào đó từ trái tim hắn bỗng trào nỗi xúc động mềm mại. Hắn tiến lên vỗ nhẹ lưng nàng, giúp nàng điều hòa hơi thở.

Nàng cảm thấy khó chịu, thậm chí đến mật xanh mật vàng cũng đều nôn ra hết. Nàng chầm chậm đứng dậy, đẩy tay hắn xuống rồi đi ra ngoài.

Rất lâu sau hắn mới từ bên trong bước tới cạnh nàng, hắn cũng nhìn ra của sổ, nhỏ giọng nói: "Em đi tắm đi, anh đã chuẩn bị nước rồi." Nàng xoay người cầm lấy quần áo, chui vào nhà tắm.

Nước vòi sen rơi tí tách như cơn mưa phùn, chầm chậm xối trên người nàng. Nàng dựa vào tường gạch men, từ từ trượt người xuống. Trong bồn tắm nhiệt độ vừa phải, ấm áp thoải mái.

Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn nửa tiếng mà nàng chưa ra. Thử đẩy cửa nhưng bên trong đã khóa trái, hắn đẩy vài cái nữa vẫn chẳng sứt mẻ. Hắn run sợ dùng chân đạp mạnh, khiến cánh cửa bật tung. Hắn bước nhanh vào, chỉ thấy nàng nằm nghiêng người trong bồn tắm, ánh mắt mơ màng nhìn hắn như chưa biết chuyện gì xảy ra.

Bấy giờ hắn mới thả lỏng lòng. Hắn cúi xuống ôm nàng, dùng chiếc khăn lông lớn cẩn thận lau khắp người nàng hệt như lau một bảo vật quý giá nhất thế gian. Hắn dịu dàng nói: "Em muốn ngủ thì lên giường mà ngủ."

Nàng mơ màng cuộn tròn để mặc hắn bế mình đặt lên giường. Thực ra mới chớm đầu xuân, thời tiết vẫn còn lạnh lẽo, được chôn trong chăn mềm mại dễ chịu khiến nàng bất giác thiếp đi.

Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của nàng, hàng lông mi thật dài nhắm kín, hệt hai cánh quạt nhỏ. Chỉ vào lúc này nàng mới nhu hòa, không chọc tức hắn. Vừa nằm lên giường mà hơi thở nàng đã đều đặn, thổi hơi như hương lan, nong nóng tỏa trên mặt hắn. Hắn cảm thấy toàn thân mình hừng hực, đưa tay cởi giày rồi cũng chui vào chăn.

Hắn luôn quấy rầy làm nàng không an giấc. Nàng trở mình muốn rời khỏi mà hắn chẳng buông tha, trượt dần xuống chiếc cổ trơn bóng của nàng. Hương thơm ngan ngát tỏa từ nàng, cả người hắn nằm đè lên nơi mà hắn đã nhớ nhung đến mất hồn. Toàn thân nàng khẽ run rẩy, mơ màng buông một tiếng ‘um’ rên rĩ. Hắn càng thêm sung sướng, hành động mãnh liệt hơn, như muốn nuốt trọn nàng vào bụng.

Rốt cuộc nàng cũng thanh tỉnh, giãy dụa đẩy hắn: "Đừng… anh thả ra…" Nàng phải làm sao hắn mới bằng lòng buông tha cho nàng? Hắn cúi đầu bật cười, hơi thở nóng hổi thổi bên vành tai tinh tế của nàng: "Ngừng lại hay đi tiếp?"

Nàng oán hận quay đi, tránh né sự đụng chạm của hắn, chân tay đấm đá túi bụi. Hắn không tránh né mà còn cúi xuống tìm đôi môi như hoa anh đào của nàng. Nàng ồ ồ phản đối, liên tục dùng tay chân đấm đá, nhưng hắn chẳng hề nhúc nhích. Nàng đành kéo quần áo, nhưng chỉ hoài công vô ích.

Tay hắn càng trượt xuống sâu hơn, mãi cho đến chỗ bí mật. Nàng nhắm mắt, hoảng loạn cố sức giãy dụa: "Đừng… đừng…" Hắn vẫn làm theo ý mình, khơi mào lửa dục. Sức của nàng càng lúc càng suy yếu rồi sau đó tàn lụi. Những giọt lệ che khuất khóe mắt, từng giọt từng giọt long lanh như viên ngọc trai rơi xuống…

"Đừng… đừng… thực sự xin đừng…" Nàng chôn mặt mình trong gối, nức nở cầu xin. Hắn lại chẳng chịu bỏ qua, cơ thể hắn mạnh mẽ công kích. Nàng run rẩy liên tục, co thành một khúm nhỏ, nghẹn ngào: "Sở Thiên Lỗi, rốt cuộc phải làm sao anh mới bằng lòng tha cho tôi?"

Hắn cúi đầu phủ bên tai nàng, vừa vui sướng vừa tức giận gầm nhẹ: "Bỏ qua cho em à? Trước tiên em hãy sinh cho tôi một đứa con!" Nàng run rẩy kịch liệt, cả người chìm vào hôn mê!

Nàng thấy hắn trong thư phòng anh cả lục lọi này nọ… Sau đó anh cả ở An Dương bị ám sát trọng thương, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu… Đám Khổng Gia Chung đứng ngoài phòng phẫu thuật phụ giúp nàng trông coi, bàn tán: "Lần này hành trình của Tư lệnh rất bí mật, không biết tại sao người miền Nam biết được!" Đúng vậy, hành trình của anh cả xưa nay chỉ có vài người trong phủ mới biết.

Một hôm giữa đêm khuya nàng tỉnh giấc, phát hiện hắn vắng mặt. Ở ngoài cửa, nàng nghe tiếng hắn nói điện thoại cùng ai đó bằng giọng thì thầm. Nàng đến gần cánh cửa, nghe loáng thoáng những câu đứt quãng: "Thứ sáu… cầu Mộc Dương…"

Nàng đẩy cửa bước vào, dáng vẻ ngỡ ngàng của hắn cả đời này nàng sẽ không quên. Nàng rơi lệ, hỏi: "Tại sao?" Hắn chỉ nhìn nàng, lạnh lùng gằn từng chữ rõ ràng: "Vì báo thù." Nàng không hiểu, nàng không biết! Nàng và hắn thì có thù oán gì?

Hắn lạnh lẽo giải thích tất cả: "Cha tôi là Đoàn Tông Khang, đại soái của miền Nam. Tôi là con trai thứ ba, tên Đoàn Húc Lỗi. Em cho rằng cha tôi vì sao mà chết? Nếu năm đó cha em – Hách Liên Khiếu đừng phái sát thủ tới ám sát cha tôi, thì ông ấy tuyệt đối sẽ không rơi vào cảnh liệt nửa người, sẽ không chết sớm như thế! Tôi lấy danh phận Sở Thiên Lỗi đến miền Bắc đi học, cũng do cha tôi sắp xếp. Nhân tiện thu thập thêm tin tình báo miền Bắc…"

Nàng bịt hai tai, ra sức lắc đầu, không muốn nghe thêm: "Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!" Hèn gì anh cả liên tiếp bị tập kích, hóa ra mọi chuyện đều do hắn làm. Hóa ra nàng chính là công cụ báo thù của hắn. Thực tế này khiến nàng chết lặng, toàn thân mất hết sức lực, ngã bệt xuống sàn nhà. Nàng vuốt bụng, cầm nước mắt hỏi: "Vậy còn em và con thì sao? Đối với anh đều vô nghĩa ư?"

Nàng ở đằng này mà hắn ở đằng kia, chỉ cách hai ba bước chân, mà giữa họ như đã xa xôi tận chân trời góc bể. Sắc mặt hắn không chút biểu cảm nhìn nàng, mọi thứ đều trống rỗng. Hắn im lìm mà cũng dẹp luôn tỏ vẻ.

Nàng ngỡ mình sẽ khóc đến ngất đi nhưng nàng không có, thậm chí cả tiếng khóc cũng nghẹn lại. Hóa ra tổn thưởng đến chết lịm là đây. Thật lâu, thật lâu sau, nàng mới chỉ vào cửa: "Anh cút cho tôi! Lập tức cút đi! Nếu anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi nữa… tôi sẽ bắt anh giao cho anh cả."

Nước mắt nàng ướt đẫm, liên tục rơi xuống, suýt chảy thành sông. Rốt cuộc có một ngày, đứa con đã vì lệ của nàng mà rời đi… trên giường đầy máu đỏ, nhìn thấy rợn cả người…

Nàng giật mình bừng tỉnh: "Đừng!" Cả người nàng đầm đìa mồ hôi lạnh.

Thì ra giờ đã là ban đêm, khắp phòng đều âm u, chỉ có ngọn đèn ngủ le lói trong góc phòng. Dường như hắn đi vắng, thế cũng tốt, nàng không muốn gặp hắn dù chỉ một chút.

Cửa nhanh chóng được mở ra, hắn vội vã lao vào: "Em làm sao vậy?" Hắn vừa qua thư phòng nghe điện thoại, thì nghe tiếng hét thất thanh của nàng.

Nàng phớt lờ hắn, lách người tránh đi, toàn thân vừa đau đớn vừa kiệt sức. Nàng định kéo chăn ngồi dậy, nhưng động tác nho nhỏ ấy vẫn dẫn đến cơn đau nhói nhoi ở nơi nào đó. Nàng khẽ bật ‘á’ thành tiếng.

Hắn thở dài đưa tay sờ trán nàng, rồi xoay gót vào nhà tắm. Rất nhanh hắn đã đi ra, trên tay còn cầm chiếc khăn mặt. Hắn ngồi trên giường, đưa khăn lau kĩ những giọt mồ hôi trên trán nàng, hỏi: "Em có đói bụng không? Anh gọi nhà bếp nấu vài món nóng."

Nàng im lặng để mặc hắn lau khô. Hồi lâu sau, nàng mới mở miệng: "Anh hãy cho tôi gặp anh Đổng." Sắc mặt hắn thay đổi, dường như sắp nổi giận, nhưng nàng chỉ ngó lơ.

Hồi lâu sau, hắn vẫn im lìm. Nàng suýt tuyệt vọng thì nghe giọng hắn vang lên: "Chiều mai tôi cho người tới đón em đi gặp anh ta. Em đã hài lòng chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.