Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Quyển 1 - Chương 12



Kê Thanh Bách giỏi làm cung, lông của hắn là pháp bảo cấp thần dẻo dai nhất trong lục giới. Năm đó dây cung của Hậu Nghệ cũng được luyện chế từ lông của hắn.

Nhớ lại năm tháng huy hoàng khi xưa, Kê Thanh Bách lại than ngắn thở dài trong lòng. Hắn ngồi khoanh chân trên giường, vừa buộc cung vừa nhìn Đàn Chương. Hoàng đế đang cúi đầu, không biết suy nghĩ điều gì. Khi y ngẩng đầu lên, giữa trán lộ chút tức giận, lạnh nhạt nói: “Ngươi nhìn gì?”

Kê Thanh Bách không ngờ lại bị bắt quả tang, hắn hơi xấu hổ, thành thật nói: “Nhìn ngài.”

Có lẽ là Đàn Chương cảm thấy hắn láo xược, cười mỉa nói: “Ngươi có tin trẫm lập tức móc mắt ngươi cho chó ăn không?”

“……” Đương nhiên là hắn không muốn. Thế nên hắn không dám nhìn nữa, thầm niệm quyết, lấy một cái lông ra từ trong thần thức.

Cái bờm lông xinh đẹp được hắn tỉ mỉ chăm chút qua vạn năm, nếu không dùng ở lĩnh vực này cũng là bị Phật Tôn vặt trụi dần, số mệnh gai góc quá.

Kê Thanh Bách buộc chặt dây cung, thử kéo cung, tiếng cung vang lên réo rắt, sau khi giương cung lên dây cung căng chắc, đủ thấy dù đã qua bao năm nhưng hắn không bị lụt nghề.

“Bệ hạ nhớ đeo bao tay.” Kê Thanh Bách đưa cung đã làm xong cho hoàng đế, tận tâm dặn dò “Tránh bị thương.”

Đàn Chương không nói gì, hình như y hiếm khi vừa lòng như vậy. Y thử kéo cung vài lần rồi để nó sang một bên, Kê Thanh Bách lập tức lấy khăn ra lau sạch tay giúp y.

Hoàng đế gọi Tằng Đức vào lều.

Tằng Đức bưng một cái hộp lên, mở ra rồi đưa đến trước mặt Kê Thanh Bách.

“Nanh sói.” Đàn Chương cúi đầu nhìn Kê Thanh Bách, thản nhiên nói “Buổi sáng trẫm đích thân săn được.”

Kê Thanh Bách khó hiểu nhìn chằm chằm răng nanh trong hộp. Không biết Đàn Chương sai người làm thế nào mà thêm được cái móc trắng nhỏ xuyên qua răng, hình như có thể làm hoa tai thật. Nhưng sau khi qua tuổi cập kê Kê Ngọc còn chưa xỏ lỗ tai, nhìn hoàng đế thế này….là muốn chọc lỗ cho hắn đeo ngay tại đây sao?

Có vẻ như Tằng Đức đã nhìn ra chỗ khó xử của hắn, chu đáo nói: “Đây là phần thưởng lớn của bệ hạ, nương nương cứ việc nhận lấy, sau này về cung ắt có mama xỏ lỗ tai cho người. Đến lúc đó nương nương đeo vào chắc chắn rất đẹp, bệ hạ thấy cũng vui mừng.”

Kê Thanh Bách: “……” Xỏ lỗ tai không phải vấn đề gì lớn, nhịn một lát là được, nhưng đeo cái hoa tai nanh sói này quỷ mới cảm thấy đẹp ấy….

Hắn giận mà không dám nói gì, chỉ dám liếc mắt nhìn Đàn Chương rồi cứng nhắc nhận lấy cái răng nanh này, còn phải dập đầu tạ ơn, ôm hộp trong ngực như ôm bảo bối.

Vì trong lều vua rất ấm áp nên Kê Thanh Bách lấy cớ yếu ớt không ra ngoài. Đàn Chương dùng xong bữa trưa thì dẫn theo mấy thị vệ ra ngoài săn vài con mồi hoang dã.

Chỉ còn một mình Kê Thanh Bách ở trong lều.

Chiếc hộp đựng răng nanh hơi to, cộm người khó chịu. Kê Thanh Bách muốn để đâu đó cho thoải mái lại sợ hoàng đế trở về thấy vậy lại không vui, hắn chỉ đành lấy răng nanh ra nhét vào trong túi tiền.

Có lẽ là do ôm nanh sói ngủ trưa nên cứ cảm thấy lạ lạ, Kê Thanh Bách ngủ được một lát thì đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn đột ngột ngồi dậy, thức hải cuộn trào như sóng xô. Hắn nhắm mắt lại, nhanh chóng bấm tay, vẻ mặt dần tối sầm lại.

Hơn nửa năm nay gần như ngày nào hắn cũng ngủ chung với Đàn Chương, thần hồn đã ổn định hơn lúc ban đầu rất nhiều. Hơn nữa mỗi ngày đều được phật pháp của y tẩm bổ, có thể nói là hắn và y mạch máu tương liên. Nếu y xảy ra chuyện gì hắn nhất định cảm nhận được.

Tằng Đức ở bên ngoài, hiển nhiên là chưa xảy ra chuyện gì cũng chưa ai biết tin. Kê Thanh Bách bĩnh tĩnh lại, hắn sửa sang quần áo, lấy cây cung Đàn Chương không mang theo, vén rèm lều lên đi ra ngoài.

“Ôi, chủ tử của ta.” Tằng Đức thấy hắn đột nhiên đi ra ngoài thì hoảng hốt nói “Trời lạnh thế này, người đừng ra ngoài ảnh hưởng sức khỏe!”

Kê Thanh Bách mỉm cười, hiện giờ hắn là “Nương nương” được chiều chuộng nhất, hắn muốn làm chuyện gì, không ai có thể quản được: “Ta ở trong đó chán quá nên muốn ra ngoài chơi một lát. Phiền công công dắt một con ngựa đến đây giúp ta, sắp xếp mấy thị vệ đi theo sau.” Hắn dừng lại một chút, sợ đối phương nghi ngờ nên hào phóng nói “Công công yên tâm, có người đi theo, ta ra ngoài chơi một lát rồi về ngay.”

Có một sự thật là, Phật Tôn hạ giới lịch kiếp, yêu ma quỷ quái bình thường tuyệt đối không dám can thiệp kiếp số của y. Nhưng vấn đề là, độ kiếp là phải chịu khổ, những gì y đáng phải chịu đựng sẽ không thiếu cái nào.

Kê Thanh Bách là thượng thần, đương nhiên không để đám yêu tinh nhỏ này vào mắt, dẫu sao vầng hào quang của Phật Tôn còn ở ngay trước mắt. Nhưng nếu đối lại là hắn, nhỡ can thiệp hơi sâu vào kiếp số của y thôi cũng đã khó tự bảo vệ chính mình. Ngẫm lại thì y còn phải độ tình kiếp, Kê Thanh Bách lại không nhịn được thương cho số phận của người phải làm thê tử của y.

Tuyết rơi rất đúng lúc, trong rừng phủ tuyết trắng thế này rất dễ mất dấu. Kê Thanh Bách kéo bỏ váy ngoài, chỉ để lại áo trong và áo lông chồn khoác ngoài. Hắn giục ngựa chạy, thần lực trong thức hải rung động, dần dần thay đổi khuôn mặt và cơ thể của Kê Ngọc.

Thật ra Kê Thanh Bách xót ruột xót gan lắm, số thần lực này là tài sản tích góp bao ngày của hắn! Giờ phải dùng hết trong một lần thật sự quá tiếc!

Năm đó hắn sử dụng thuật biến thân dễ như ăn bánh. Nhưng giờ biến về nam thân lại quá mức khó khăn.

Trước khi Kê Thanh Bách xuống ngựa, thần hải chưa kịp bình phục khiến hắn nôn ra một ngụm máu. Hắn tiện tay lau sạch khóe môi, ngồi xổm trên mặt đất lần mò dấu vết.

Tuyết mới rơi một lát đã tích được một tầng mỏng trên mặt đất. Kê Thanh Bách phủi tuyết ra lập tức ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng. Hắn buộc ngựa ngay tại chỗ, xác định rõ phương hướng rồi cầm theo cung tên chạy như bay. Đúng là không cách quá xa, hắn lờ mờ nhìn thấy đầu người.

Đàn Chương đứng ở giữa đương nhiên là người bắt mắt nhất, y vẫn còn lành lặn, bên cạnh còn hai thị vệ. Hình như thích khách là người giang hồ, không thèm che mặt, một cao gầy một béo lùn, vũ khí rất kỳ lạ.

Kê Thanh Bách không nghĩ nhiều, hắn bẻ một cành cây gần đó, kẹp ở giữa tay rồi lập tức giương cung.

Một trong số hai thị vệ đang chật vật che chở hoàng đế lùi về phía sau thì bị kẻ cao gầy chém bay nửa cái đầu, thi thể giống như một cái cọc, đổ thẳng xuống nền tuyết. Đàn Chương không tránh kịp, áo choàng lụa đỏ bị dính vài giọt máu, y lạnh mặt cúi đầu nhìn.

“Ngài đúng là kẻ không có tim.” Kẻ cao gầy kia cười khằng khặc rất quái dị “Con chó trung thành chết rồi mà không đau lòng sao?”

Đàn Chương không tỏ vẻ gì, đẩy nốt tên thị vệ còn lại lên trước, tên béo lùn lập tức xông lên.

Tên cao gầy đổi vũ khí thành móc, hình như chuẩn bị bắt sống. Ai ngờ gã vừa giơ tay lên thì một cành cây xuyên qua mắt trái của gã từ phía sau.

Sau khi tên béo lùn giải quyết xong thị vệ, xoay người nhìn sang thì hốt hoảng gào lên: “Kim Kiêu!”

Gã cao gầy nào có thể phản ứng gì, gã quỳ gối trong tuyết, nghiêng đầu sang một bên, tắt thở.

Tên béo lùn cũng không ngu, xoa xoa cơ thể trước, trái ngược với cơ thể béo ục ịch, gã có vẻ khá linh hoạt, lao thẳng tới muốn bóp cổ hoàng đế. Khi gã sắp đắc thủ thì lại có một cành cây bay tới, xuyên thủng lòng bàn tay gã.

Đàn Chương ngẩng đầu lên nhìn Kê Thanh Bách nhảy xuống từ trên cây. Áo choàng màu đen tung bay lộ ra khuôn mặt tái nhợt mà tuấn tú của người tới.

“Ti chức cứu giá chậm trễ.” Kê Thanh Bách quỳ xuống trước mặt Đàn Chương, dập đầu tỏ lòng trung thành “Xin bệ hạ tha tội.”

Đàn Chương nhìn chằm chằm đỉnh đầu hắn, chậm rãi nói: “Ngẩng đầu lên.”

Kê Thanh Bách do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh.

Hoàng đế cẩn thận đánh giá hắn.

Là nam nhân, nhưng có một đôi mắt lá liễu rất đa tình.

Tên béo lùn nằm trên nền tuyết, đau đớn kêu gào thảm thiết. Cuối cùng thì Đàn Chương cũng thôi nhìn hắn, y tiến lên phía trước, rút ra một cái roi dài nhỏ bên hông quất gã.

“Ai phái ngươi tới?” Roi dài quấn lấy cổ họng gã, tuy không biết hoàng đế dùng bao nhiêu sức nhưng tên béo kia dùng một tay tóm lấy roi, hai mắt lồi lên, vẻ mặt nhanh chóng trở nên xanh tím.

Kê Thanh Bách cau mày, không phải hắn trách Phật Tôn nhà hắn bạo ngược, mà là dựa vào kinh nghiệm đọc thoại bản nhiều năm của hắn, tra hỏi kiểu này chắc chắn không có kết quả.

Đúng thật, kẻ đó bị thít cổ một lúc sau thì chết, dáng vẻ thảm đến mức một thần tiên như Kê Thanh Bách cũng không nỡ liếc nhìn lần thứ hai.

Đàn Chương thu roi lại đưa cho hắn, có hơi ghét bỏ căn dặn: “Làm sạch nó.”

“……” Kê Thanh Bách chỉ có thể im lặng nhận lấy.

Hiện giờ tuyết rơi rất to, vốn không thể nào về doanh trại được. Kê Thanh Bách tính toán khá chu đáo, nghĩ rằng chỉ cần không thấy hắn trở về, Tằng Đức nhất định sẽ sai người tìm kiếm. Hắn và Đàn Chương tìm một chỗ trú tạm rồi chờ đợi là được, tránh việc lạc đường trong rừng tuyết lại gặp phải thích khách nữa.

Quan trọng nhất là pháp lực của hắn cố gắng duy trì nam thân đã là cực hạn rồi. Hai cành cây vừa nãy đã tiêu hao hết số thần lực ít ỏi còn sót lại của hắn. Giờ hắn chẳng khác nào người bị bệnh nặng hồi quang phản chiếu, chỉ là nỏ mạnh hết đà cố gắng chống đỡ mà thôi.

Đàn Chương hiếm khi không tỏ ý phản đối đối với sự sắp xếp của tên thị vệ lạ mặt này.

Muốn trốn trong núi sâu cũng không phải việc gì khó khăn. Dù sao chân thân của Kê Thanh Bách cũng là một con heo vòi, hắn dễ dàng tìm thấy một cái sơn động.

Sau khi xử lý sạch cái roi, hắn mang trả lại cho hoàng đế, sau đó nhặt củi đốt lửa. Kê Thanh Bách mệt đến mức không có sức nói chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi một bên chờ sai bảo, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.

Đàn Chương cũng chưa để ý hắn, chỉ cuốn tay áo lên, lộ ra miệng vết thương dữ tợn đã xanh đen trên cánh tay.

“Bệ hạ trúng độc?” Kê Thanh Bách rất ngạc nhiên. Dù sao thì đó giờ hoàng đế không hề để lộ ra rằng y bị thương.

Đàn Chương xé bỏ nửa ống tay áo, giọng nói khàn khàn: “Lấy ít nước lại đây.”

Kê Thanh Bách lập tức cầm tay áo ra ngoài động hốt tuyết, sau đó hơ cho tan thành nước, giúp Đàn Chương rửa sạch miệng vết thương.

Hoàng đế rút dao nhỏ ra, mặt vô cảm cắt miệng vết thương, chậm rãi ép máu độc ra ngoài.

Tuy rằng ngày thường y rất mạnh mẽ nhưng qua một lúc lâu y cũng không chịu đựng được, mất máu quá nhiều dễ bị lạnh. Kê Thanh Bách nhìn đôi môi tím tái của y, cởi áo choàng lông chồn xuống đắp cho y.

Đàn Chương chỉ cảm thấy bờ vai ấm áp, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy túi tiền rơi ra từ trong áo choàng của đối phương.

Kê Thanh Bách cũng nhìn theo, sau đó cứng đờ người ngay tại chỗ.

Túi tiền và áo ngực không giống nhau, vì mặt trên túi tiền có thêu tên. Hơn nữa bên trong túi không phải thứ gì khác mà là cái nanh sói Đàn Chương ban cho hắn lúc sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.