Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Quyển 1 - Chương 19



Kê Thanh Bách không nhớ rõ hắn trở về thiền phòng như thế nào.

Tằng Đức quỳ ở cửa nghênh đón hắn hắn cũng không phát hiện ra. Nha hoàn bưng thuốc tới, hắn uống được một nửa thì ngẩn ngơ ngậm trong miệng, suy nghĩ lại bay tới tận miền xa xôi nào.

Giọng nói của Hoài Nhượng vẫn quanh quẩn bên tai hắn: “Bệ hạ dập đầu 1000 bậc thang, quỳ trước tượng phật suốt một đêm, vì muốn cầu chuỗi phật châu này cho thí chủ.” Nói xong, ông ta lại liếc mắt nhìn Kê Thanh Bách, vẻ mặt từ bi thương xót “Bần tăng thấy đế vương nặng tình nặng nghĩa, mong Vô lượng phật hiển linh, phù hộ thí chủ bình an mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi.”

Kê Thanh Bách nhắm mắt, trong miệng toàn là thuốc đắng. Vậy mà hắn lại cảm thấy buồn cười, trong lòng vừa kích động vừa âm ỉ nhói đau.

Khi Đàn Chương vì hắn dập nghìn bậc thang quỳ cả đêm dài, y có biết, Vô lượng phật y cầu khấn ở nhân gian là chính y?

Vô lượng Phật Tôn siêu thoát lục giới, pháp ấn vô cực, tất cả mọi thứ trên thế gian chỉ là cát bụi dưới mắt y, nhân quả nghiệt duyên, yêu hận tình trường đều là ải khổ mà đời này Phật Tôn nên độ qua dưới hạ giới.

Thế nên những gì Đàn Chương mong muốn, dù là nhân quả hay kiếp số, mãi mãi không thể thực hiện được.

Y là vô lượng, vô lượng cũng là y, chuyện vô lượng nhân gian không làm được, y cũng không làm được.

Cho đến khi nha hoàn ngạc nhiên thốt lên “Nương nương”, Kê Thanh Bách mới phát hiện hắn đã khóc từ lúc nào, nước mắt tuôn rơi mãnh liệt, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Nha hoàn xoay người đi tìm đại tổng quản, vừa quay đầu lại thì thấy Kê Thanh Bách đột nhiên cong lưng, phun ra một ngụm máu. Nàng ta sợ tới mức tái mét mặt mày, quỳ xuống khóc theo: “Nương nương! Người đừng dọa nô tỳ! Nô tỳ lập tức gọi thái y tới!”

Nha hoàn sợ hãi khóc lóc, đang đắn đo không biết nên làm gì thì ngẩng đầu lên lại đối diện với đôi mắt sáng như sao của Kê Thanh Bách.

“Không được nói bất cứ điều gì với hoàng thượng.” Kê Thanh Bách che ngực, lúc này nói chuyện hắn cảm thấy rất tốn sức “Thái hậu tới cầu phúc là chuyện tốt, không thể để chuyện của ta ảnh hưởng tâm trạng của người.”

Nha hoàn ngậm miệng, không cam lòng gật đầu.

Cuối cùng Kê Thanh Bách cũng yên tâm, hắn chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, sau cùng lại ngất đi trong vô thức.

Khi hắn tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Kê Thanh Bách vừa mở mắt đã nhìn thấy nha hoàn canh giữ ở mép giường. Thấy hắn tỉnh lại, nàng ta lộ rõ vẻ vui mừng: “Nương nương.”

Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, mở miệng nói chuyện mới phát hiện giọng hắn khàn khàn: “Thái hậu có tới không?”

Nha hoàn gật đầu rồi lại lắc đầu: “Thái hậu có tới, nô tỳ bảo người chưa tỉnh, thái hậu thương tình, không hề trách tội.”

Kê Thanh Bách gật đầu, chờ nha hoàn bưng thuốc tới hầu hạ hắn uống hết.

Rõ ràng là Tằng Đức không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, tuy gã lo lắng cho sức khỏe của Kê Ngọc, nhưng gã là đại tổng quản, không thể tiến vào phòng của nương nương khi chưa được phép. Thế nên chờ đến chiều, khi bên Kê Thanh Bách đã dàn xếp ổn thỏa mọi việc mới gọi gã vào.

Mấy ngày cầu phúc này, người trong hậu cung đều phải tới tụng kinh niệm phật với các thầy tu. Buổi sáng Kê Thanh Bách không tới, buổi chiều đương nhiên phải đến tụng bù.

Tằng Đức đi cùng Kê Thanh Bách tới điện vô lượng, trụ trì Hoài Nhượng đang quỳ trước tượng phật, quay đầu lại thấy hắn đến thì niệm “A di đà phật”.

Sau ngày hôm qua, Kê Thanh Bách không muốn gặp ông ta lắm, nhưng giờ mà xoay người rời khỏi thì dễ để lại tiếng xấu, thế nên hắn chỉ dành nhẫn nhịn quỳ gối trên đệm hương bồ bên cạnh.

Hòa thượng không nể mặt phú quý hay vương quyền, nhưng lại khá khách khí với Kê Thanh Bách: “Hôm qua thí chủ nghỉ ngơi có tốt không?”

Kê Thanh Bách lạnh nhạt nói: “Trong điện hơi lạnh, hắn là tối hôm qua bị cảm lạnh, tới nay đã không đáng ngại.”

Hoài Nhượng gật đầu, vui mừng nói: “Có Vô lượng đại phật phù hộ, thí chủ nhất định có thể hóa dữ thành lành, bình an mạnh khỏe.”

Kê Thanh Bách vốn đang chắp tay trước ngực, chuẩn bị chuyên tâm đếm hạt châu tụng kinh, nhưng hắn vừa nghe thấy bốn chữ “Vô lượng đại phật” thì trong lòng lại run mạnh lên. Hắn hít sâu một hơi, xoay nửa đầu sang, lạnh lùng nói: “Người xuất gia không nói dối, trụ trì đừng nói phù hộ hay không phù hộ gì nữa. Ngươi và ta đều là người phàm, sao biết được rốt cuộc thì Vô lượng Phật Tôn muốn ta sống hay muốn ta chết?”

Có lẽ Hoài Nhượng không đoán được Kê Thanh Bách sẽ phản bác như vậy, ông ta bị hắn mỉa mai lại, một lúc lâu sau cũng không phản ứng kịp, chỉ ngây người tại chỗ.

Kê Thanh Bách nói xong cũng không cảm thấy thoải mái hơn. Hắn ngước mắt nhìn tượng vô lượng phật trước mặt, chỉ cảm thấy hai mắt chua xót, mỗi một lần hô hấp đều cảm thấy tim đau như thắt lại.

Hắn không muốn bị mất mặt trước mặt người ngoài, chỉ nhịn đau lảo đảo đứng dậy. Quay đầu lại lại thấy một người đứng trước cửa điện vô lượng.

Không biết Đàn Chương đã đứng đó bao lâu, nghe được nhiều ít. Chỉ thấy y mặc y phục sẫm màu, tóc đen mày đen, vẻ ngoài tuyệt sắc.

Đôi mắt đen láy như đá trong đầm, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Kê Thanh Bách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.