Cấm vệ quân của hoàng đế ít cũng có hơn 300 người, nhưng số người xông vào điện để cản Minh Hoàn lại chỉ còn ít ỏi vài chục.
Tằng Đức vốn định đứng chắn trước mặt Đàn Chương, Minh Hoàn còn chưa động tay áo đại thái giám đã chết rồi. Hiện giờ ngoài Phật Tôn ra Kê Thanh Bách không lo được sống chết của người khác, hắn yếu ớt dựa vào lồng ngực Đàn Chương, nhắm mắt niệm quyết.
Dù hắn ở thời kỳ mạnh nhất hắn cũng biết bản thân không phải đối thủ của Thánh yêu. Nói chính xác hơn thì ngoài Phật Tôn đã siêu thoát lục giới, trong lục giới này kẻ nào cũng không phải đối thủ của Kim Diễm Sí Phượng.
Nhìn tình hình này, Kê Thanh Bách cảm thấy hôm nay hắn không chết dưới tay Đàn Chương thì cũng bị Minh Hoàn giết chết.
“Thượng thần Thanh Bách.” Minh Hoàn cầm Nhạc Loan bên tay trái. Chỉ cần đao ra khỏi vỏ, nghiệp hỏa mãi mãi không tắt, bám trên lưỡi đao như được mạ một lớp vàng mỏng. Hắn ta cười nói “Đã lâu không gặp.”
Kê Thanh Bách không nói gì, hắn thật sự không nhớ rõ rốt cuộc bản thân đã làm gì mà đắc tội Thánh yêu. Để đã qua bao lâu vậy rồi mà đối phương vẫn còn thù hằn không chịu bỏ qua cho hắn.
Thật ra Minh Hoàn còn biết kiêng kị thân phận của Đàn Chương, không ra tay ngay. Hắn ta không bấm ra mệnh số của y nên cũng hiểu cảnh giới của y cao hơn bản thân. Kê Thanh Bách còn chưa tới lần độ kiếp tiếp theo, lúc này vẫn còn lưu lại thần thức. Hơn nữa vì né tránh hắn ta, đã mấy trăm năm người này chưa từng rời khỏi Phật Cảnh, lần này hắn xuống hạ giới đương nhiên có liên quan tới vị hoàng đế này.
“Tôn giả Kim Diễm.” Kê Thanh Bách khôi phục chút sức lực, hắn vẫn còn duy trì vẻ ngoài của Kê Ngọc, không dám dùng đến chút pháp lực ít ỏi gần như cạn kiệt kia. Hắn nhẹ giọng nói “Ân oán giữa ta và ngươi đã sớm chấm dứt từ đời trước, ngươi không nên chìm sâu vào chấp niệm. Hiện giờ ta sắp trở về, tôn giả không nên dây dưa mới đúng.”
Minh Hoàn lại như nghe được điều gì buồn cười lắm, hắn liếc nhìn Đàn Chương đang ôm Kê Thanh Bách, thản nhiên nói: “Ta thấy ngươi rất muốn chết, hay là ta cho ngươi toại nguyện!”
Hắn ta nói xong thì lập tức di chuyển cổ tay, nghiệp hỏa trên lưỡi Nhạc Loan lập tức bốc lên che kín bầu trời. Rõ ràng còn cách rất xa nhưng lưỡi đao bọc lửa kia lại như nghìn quân dồn dập tấn công, dứt khoát mà tàn nhẫn.
Kê Thanh Bách nhìn thấy ngọn lửa này chỉ cảm thấy lạnh lẽo cõi lòng, Nhạc Loan do yêu hồn của Kim Diễm Sí Phượng hóa thành, tương truyền nó có thể giết ma diệt thần, một khi bị nó đánh trúng thần hồn sẽ bị thiêu thành tro bụi. Đến lúc đó hắn khỏi cần về Phật Cảnh, ở đây trôi nổi giữa nhân gian, làm bạn với sông núi là vừa.
Trước đó Kê Thanh Bách vẫn chậm chạp không chịu biến về nam thân là vì đang ngưng tụ pháp lực. Hiện giờ thấy Minh Hoàn ra tay trước, hắn muốn dùng tu vi của hắn gánh đòn này.
Ai ngờ lưỡi đao nghiệp hỏa tới gần hắn rồi lại đột ngột chuyển hướng, Kê Thanh Bách trơ mắt nhìn Nhạc Loan lao về phía Đàn Chương. Nghiệp hỏa nóng cháy tách hai người ra, Kê Thanh Bách bị chấn động tới mức ruột gan như muốn vỡ tung, hắn gào lên: “Không!!”
Minh Hoàn xuất đao này đúng là vì muốn dồn người khác vào chỗ chết. Hắn ta mà điên lên sẽ bất chấp tất cả, mặc kệ Đàn Chương có thân phận gì.
Hoàng đế không tránh thoát, nhưng cũng không muốn ngồi im chờ chết. Không biết từ khi nào trong tay y xuất hiện một cây cung, là cây cung trước kia Kê Thanh Bách làm cho y. Nhạc Loan chém lên thân cung, vậy mà có thể chống đỡ được thế công, nhưng lại không ngăn được nghiệp hỏa lan tới đốt Đàn Chương.
“Lông heo vòi?” Minh Hoàn híp mắt, vẻ mặt âm u “Hắn khá chịu chi cho ngươi nhỉ.”
Đàn Chương không biết đối phương đang nói gì, tuy rằng y chặn được một đao nhưng hiện giờ y chỉ là người phàm. Lúc này y bị nghiệp hỏa thiêu đốt, sắp bị thiêu cháy thành tro. Bỗng nhiên dây treo túi tiền trên đai lưng của hoàng đế bị lửa đốt đứt, túi tiền rơi vào trong lửa.
Kê Thanh Bách trắng bệch mặt, phun ra một ngụm máu. Trên lưng hắn bốc cháy ánh lửa vàng, thế lửa mãnh liệt đốt hắn da tróc thịt bong. Phượng bào đã thấm đẫm máu tươi, hoàn toàn không tìm được một mảnh da lành lặn nào.
Đã bị thương như vậy mà hắn còn cười ra tiếng, hắn nhìn Minh Hoàn, có hơi đắc ý nói: “Có ta ở đây, ngươi đừng hòng tổn thương y.”
Nghiệp hỏa đang thiêu đốt Đàn Chương bỗng chốc biến mất, một luồng sáng xanh bao bọc lấy hoàng đế, ngay cả vết thương do nghiệp hỏa đốt trước đó cũng biến mất không thấy.
Minh Hoàn nháy mắt hiểu ra, hắn ta tức giận nhìn về phía Kê Thanh Bách, gương mặt vặn vẹo, giọng nói đầy căm hận: “Ngươi lại dám đưa bấc đèn cho hắn? Ngươi muốn chết thật sao!?”
Kê Thanh Bách lại tiếp tục hộc máu, nào rảnh rỗi để ý hắn ta. Lúc này lửa trên người hắn càng đốt càng đau.
Nguyên hồn hắn sắp không chống đỡ được rồi, Kê Thanh Bách biết cơ thể này của hắn đã tới giới hạn, hắn giãy giụa định bước tới cạnh hoàng đế nhưng lại bị Minh Hoàn tóm lấy, bay ra ngoài cung điện.
Lần này Kê Thanh Bách hoàn toàn tuyệt vọng, hắn phát hiện họ nhà chim đều không phải thứ tốt lành gì. Con hạc trên kia cho hắn nhập vào cái thai rách này, con phượng hoàng chết tiệt dưới này lại một lòng muốn giết hắn.
Nếu Đàn Chương hận Minh Hoàn vì cái chết của hắn, kiếp số độ khổ chúng sinh lại dây dưa tới Thánh yêu, đến lúc đó đôi bên đều thiệt, lục giới sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy diệt.
Vì Kê Thanh Bách bị thương quá nặng, hắn gần như chỉ còn một hơi thở cuối, hắn bị Minh Hoàn kẹp dưới cánh tay, mặt nhìn về phía Nhạc Loan bên eo hắn ta. Hắn nhìn chằm chằm thanh đao đó, rồi không biết vì sao ma xui quỷ khiến vươn tay cầm chuôi đao.
Khi Minh Hoàn phát hiện thì đã muộn, ngay cả Kê Thanh Bách cũng cảm thấy lạ, vì sao hắn có thể rút được đao của Thánh yêu. Nhưng giờ phút này trong lòng thượng thần tràn ngập sát ý, hắn chỉ một lòng nghĩ vì Phật Tôn, vì chúng sinh trong thiên hạ, nhất định phải chết chung với con chim này.
Kê Thanh Bách dồn hết sức lực toàn thân chém một đao, Minh Hoàn nghiêng đầu né mới không bị cắt phăng đầu, nhưng miệng vết thương ở cổ không ngừng chảy máu. Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, bị Minh Hoàn vặn gãy. Nhạc Loan rơi xuống đất, Thánh yêu túm chặt cổ áo Kê Thanh Bách, hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm hắn.
“Lần thứ hai.” Minh Hoàn giống như một kẻ điên, hắn ta đột nhiên tóm Kê Thanh Bách vào trong ngực, để hắn nhìn về phía Đàn Chương đang đuổi tới đây. Minh Hoàn ghé vào tai hắn, cười nhẹ nói: “Lần trước ngươi cũng giết ta như vậy.”
Hắn ta vừa dứt lời, Nhạc Loan đã bay về tay hắn ta. Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy cằm lạnh lẽo, Nhạc Loan đang dí sát vào đó.
“Ta cũng muốn xem thử.” Minh Hoàn phất tay qua mặt hắn, giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ dịu dàng lạnh lẽo: “Nếu lăng trì ngươi từng đao một trước mặt Vô lượng Phật Tôn, y sẽ có biểu cảm gì.”
Kê Thanh Bách hận muốn phát điên, nhưng hắn không thể làm gì cả. Lúc này lòng hắn chẳng còn chúng sinh lục giới nữa, nghẹn một hơi cuối cùng, căm ghét nói: “Ngươi không giết được y thì lấy ta ra trút giận. Phật Tôn chửi không sai, ngươi đúng là đồ súc sinh!”
Minh Hoàn ngây ngẩn, nhất thời trở nên trống rỗng. Hình như hắn ta nhớ lại điều gì đó, ánh mắt vừa phức tạp vừa đau khổ, hắn ta mấp máy môi, chỉ nói một chữ: “Ngươi….”
Hắn ta vừa dứt lời, từ xa truyền đến tiếng giương cung, một mũi tên xé rách không khí lao tới, xuyên qua ngực trái của Kê Thanh Bách và cả Minh Hoàn sau lưng hắn.
Kê Thanh Bách cảm thấy lồng ngực đau xót, khi hắn mở mắt ra thì đã phát hiện bản thân đã biến thành nguyên hồn, trôi nổi dưới ánh nắng mặt trời. Hoàng đế cầm cây cung hắn làm cho y, long bào đỏ thẫm thấm từng mảng máu loang lổ, tất cả đều là máu của Kê Ngọc.
Không thấy Minh Hoàn đâu, hẳn là thân thể đã chết nên niết bàn rồi.
Kê Thanh Bách vừa cảm thấy may mắn vừa như có cảm giác thật mà vươn tay sờ nơi gần ngực, mũi tên kia là do Đàn Chương bắn.
Y không muốn hắn chết, nhưng hắn vẫn vì y mà chết.
Kê Thanh Bách nhìn thấy Lục Trường Sinh đang đau khổ khóc phía dưới lại cười không nổi. Hắn liếc nhìn hoàng đế đang ôm Kê Ngọc lần cuối, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhắm mắt lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Đã nói chết trong tay Phật Tôn, thì nhất định phải chết trong tay Phật Tôn.
Đời này không kể về kiếp của Mô, đời sau Mô sẽ tự nhớ lại.