Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Quyển 1 - Chương 7



Ông chủ bảo dụi tiếp, vậy đương nhiên không thể dừng.

Kê Thanh Bách rất muốn làm một con heo vòi chuyên nghiệp nhưng điều kiện hiện giờ của hắn không cho phép.

Cơ thể này của hắn chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, vừa mới khỏe hơn một chút, đến thần hồn còn chưa ổn định, dụi một lát đã thấy mệt rã rời. Vì thế mà Kê Thanh Bách ôm chân Đàn Chương dụi được một lát đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Lúc còn là thượng thần hắn đã thích ngủ, mộng thần không ngủ tạo giấc mơ thì còn làm gì khác cho được? Dậy làm thú cưỡi à?

Đàn Chương cúi đầu, nhìn cái đầu đã gục xuống của Kê Ngọc. Tiểu cô nương ngủ rất ngon, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Y hơi nhíu mày, hình như có vẻ ghét bỏ, nhưng chưa đến mức muốn giết người cho hả giận.

Y nhẹ nhàng đá Kê Ngọc sang một bên, lên giường nghỉ ngơi. Dù sao mặt đất trong cung được lát ngọc ấm, không lạnh chết người được.

Không biết là ngủ tới giờ nào, Kê Thanh Bách bỗng nhiên tỉnh lại.

Khi còn ở Phật cảnh, hắn thường ngủ chung với Đàn Chương. Thần hải của Phật tôn chứa vô số pháp lực, tuy nó cần được tẩm bổ, nhưng thần lực phản trở về cơ thể hắn lại càng thêm tinh thuần.

Kê Thanh Bách ngẩng đầu, rối rắm nhìn người nằm trên giường. Không ngờ rằng đã hạ giới rồi mà hai người bọn họ ngủ chung vẫn có tác dụng như vậy.

Hình như Đàn Chương ngủ rất ngon, mặt mày thả lỏng rất nhiều. Kê Thanh Bách quỳ gối bên giường nhìn hắn, thử thăm dò thần hồn trong thức hải của bản thân, đúng là đã đầy hơn ba bốn phần.

Hắn khá nóng lòng muốn nhìn trộm cảnh trong mơ của Phật Tôn, nhưng trong chốc lát lại không dám to gan làm vậy. Ở Cửu Trọng Thiên, Vô lượng Phật Tôn là nhân vật được vạn thần kính ngưỡng. Y ngồi ngay ngắn trên tòa sen đã có thể uy khắp tám phương. Mỗi lần y xuống khỏi tòa sen, mỗi bước chân đều như núi rung đá chuyển.

Kê Thanh Bách quỳ bên giường vua một lúc lâu, đắn đo rất lâu rồi chỉ dám tách chút tinh khí ra xoa dịu sự đau đớn ở bụng y.

Hiện giờ Đàn Chương là người, mỗi tháng đều phải chịu nỗi đau âm sí thiêu đốt, nên không thể trách hoàng đế khó tính. Mỗi khi phát bệnh đều phải chịu nỗi đau như vậy, chịu đựng bao năm rồi không bị điên đã là kỳ tích.

Lăn lộn một lát, Kê Thanh Bách cũng mệt không chịu được. Hắn cũng không làm giá gì cả, lại nằm xuống đất, dựa vào ngọc ấm ngủ thiếp đi.

Khi Đàn Chương tỉnh lại cảm thấy có gì đó không đúng, không đúng ở chỗ y ngủ quá ngon.

Người bên mép giường đã không thấy đâu, y gọi người hầu vào.

Thái giám cho rằng hoàng đế sủng hạnh nữ nhân nên tâm trạng tốt, khuôn mặt cũng tươi cười thêm mấy phần, dập đầu nói: “Chúc mừng hoàng thượng.”

Đàn Chương dừng động tác day thái dương lại, đúng là cơ thể y rất sảng khoái, nhưng trong lòng y không thoải mái, vì thế mà vẻ mặt khá lạnh, y lạnh nhạt nói: “Chúc mừng cái gì?”

Thái giám sửng sốt, cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của hoàng đế, ấp úng nói: “Chuyện… hôm qua hoàng thượng và nương nương hành lễ chu công… nô, nô tài nguyện hoàng thượng và nương nương ân ái không dừng…”

Gã còn chưa nói hết lời, Đàn Chương đã cười.

Thái giám: “……”

Ngày thường hoàng đế không thích cười, một khi y cười, ắt có người chết.

Gã vốn nghĩ rằng, Kê Ngọc ở trong tẩm điện một đêm còn có thể sống sót trở về, cho rằng Cảnh Phong đế thay đổi tính tình. Kê Ngọc không hổ danh là nữ nhi của Kê Minh, mười lăm tuổi đã có thủ đoạn như vậy, khiến bạo quân thương xót. Hiện tại xem ra chuyện không đơn giản như vậy.

Đàn Chương chỉ cười ngắn ngủi như vậy rồi lại lạnh mặt như cũ. Y phất tay áo cho thái giám lui xuống, bản thân lại ngồi trên giường không động đậy.

Y nghĩ về giấc mơ tối qua.

Đúng vậy, y mơ một giấc mơ rất rõ ràng.

Trong mơ, y không phải hoàng đế, cũng không có ai khác bên cạnh, chỉ có một con heo vòi mặt sư tử.

Cái bờm xù đầy lông bị hắn niết ở trong tay, kêu ư ử.

Rất đáng yêu.

Bên Kê Thanh Bách, vì hắn đã hoàn thành tốt nhiệm vụ hầu hạ Đàn Chương ngủ nên trên đường trở về Mộng Yểm Các, hắn vô cùng vui vẻ.

Chắc là nha hoàn của hắn cũng rất ngạc nhiên vì hắn có thể toàn thân nguyên vẹn trở về, thế nên nàng ta lại vội vào bếp bưng thuốc ra đưa cho hắn uống.

Kê Thanh Bách không còn chán ghét uống thuốc như trước kia nữa. Nguyên nhân chính là do ngộ đạo từ hoàn cảnh tối qua. Không có cơ thể khỏe mạnh thì không thể sống tốt được. Cơ thể của Kê Ngọc quá yếu, cần bồi bổ nhiều hơn.

Nha hoàn nhìn hắn uống hết thuốc, bản thân cũng không có việc gì khác bèn ngồi trong sân phơi nắng cùng hắn.

Dựa theo kinh nghiệm đọc thoại bản trong quá khứ của Kê Thanh Bách, nương nương trong cung chỉ có thể ngủ cùng hoàng đế đến nửa đêm. Tuy rằng hắn rất luyến tiếc pháp lực tẩm bổ trên người Đàn Chương, nhưng vì cái mạng nhỏ của hắn, hắn vẫn nghiêm túc tuân thủ.

Kê Thanh Bách vừa phơi nắng vừa nghĩ, nếu có thể ngủ chung với Đàn Chương mỗi đêm thì tốt rồi. Có thần hải của Phật Tôn tẩm bổ, vài năm nữa là hắn có thể chữa trị nguyên thần, thỉnh thoảng biến về nam thân….

…. Thật ra thân nữ nhân cũng được, chỉ là ngực có cần to vậy không….

Nha hoàn biết Kê Thanh Bách không thích mặc áo ngực nên cũng không miễn cưỡng. Tiểu cô nương mười lăm tuổi quần áo không chỉnh tể, vắt chân nằm phơi nắng. Thái giám trong cung tới nhìn thấy cảnh này cũng bị dọa sợ không nhẹ.

Kê Thanh Bách còn biết phải quỳ xuống nghe chỉ.

Thái giám lập tức đỡ hắn dậy: “Hiện giờ nương nương chính là hồng nhân (1) của hoàng đế, xin người đừng làm vậy.”

(1) Người được yêu thích, hoan nghênh.

Kê Thanh Bách nghe gã nói chỉ cảm thấy cả người như bị côn trùng bò qua, rùng mình ớn lạnh. Hắn không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu nghe thái giám truyền lời.

Có vẻ Đàn Chương tâm trạng tốt nên thưởng hắn vài món đồ, ý là đêm nay còn muốn thị tẩm, để hắn chuẩn bị trước.

Nghe đến chỗ đêm nay còn được ngủ chung tiếp, Kê Thanh Bách vui mừng khôn xiết. Hắn cảm tạ hoàng đế rồi hớn hở bảo nha hoàn tiễn thái giám ra ngoài.

Bên ngoài Mộng Yểm Các lát tường gạch xanh. Khi Kê Thanh Bách vừa tới, hắn rất thích mấy cây ngọc lan trồng ven tường. Ngày nào cũng cắt tỉa chăm chút, giờ chúng đã nở mấy đóa hoa, cành hoa vắt vẻo qua tường, rung rinh trong gió.

Thái giám đứng dưới hoa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cười nói với nha hoàn: “Nương nương phong nhã thật đấy.”

Nha hoàn cúi đầu, cung kính nói: “Công công quá khen.”

Thái giám xua tay, hỏi tiếp: “Có uống đều thuốc không?”

Nha hoàn: “Ngày nào cũng uống.”

Thái giám gật đầu: “Đơn thuốc trước đó không có tác dụng, lần này thay thuốc khác. Hoàng đế chưa bảo dừng thì không được dừng, ngươi phải cẩn thận.”

Nha hoàn quỳ xuống, dập đầu nói: “Nô tỳ không dám chểnh mảng ngày nào, công công yên tâm.”

Thái giám gật đầu, lại nhìn thoáng qua ngọc lan nở trong gió, mùi hương theo gió truyền tới, gã khẽ hừ nhẹ: “Còn khá thơm.”

Đàn Chương hiếm khi lên triều một lần, Kê Minh hết bẩm báo tướng quân Nguyên Thiết của Nam Cương không coi vương pháp ra gì thì lại mắng giặc Man ở phía Bắc khinh người quá đáng. Hoàng đế nghe một lúc lâu, nhưng vì y ngồi quá xa nên thừa tướng không nhìn thấy biểu cảm trên mặt y, đương nhiên không được y đáp lời.

“Ái khanh.” Cuối cùng Cảnh Phong đế cũng mở miệng.

Kê Minh lập tức quỳ xuống, vui mừng cho công sức nói văng cả nước miếng của ông ta: “Có thần!”

Giọng của hoàng đế rất nhẹ, thanh âm bình đạm truyền xuống từ trên cao: “Trẫm rất thích Ngọc Nhi, nàng thông minh hiểu chuyện, ngươi dạy con rất tốt.”

Kê Minh: “……”

Thái giám ở bên cạnh cúi người đưa cho ông ta một thanh ngọc như ý, Kê Minh rối rắm nhận lấy.

Cảnh Phong đế thấy ông ta nhận đồ rồi mới nói tiếp: “Chọn một ngày lành, trẫm cho nàng một danh phận.”

“……” Kê Minh cắn răng, chỉ đành dập đầu tạ chủ long ân.

Sau khi bãi triều, Đàn Chương trở về điện Ngự Long. Thái giám giúp y thay quần áo, nhỏ giọng nói: “Nương nương uống thuốc đều đặn, chủ tử không cần lo lắng.”

Đám người hầu đều cho rằng hoàng đế bắt Kê Ngọc vào cung là vì tiện cho việc giám sát nàng, say này muốn giết cũng tiện hơn nhiều. Đàn Chương lại không nói gì, y cởi áo choàng ngồi trước án thư, hiếm khi cảm thấy bụng ấm áp dễ chịu, tinh thần cũng thư thả thoải mái.

Đàn Chương im lặng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Gọi Lục Trường Sinh tới.”

Thái giám không nhìn ra hoàng đế đang giận hay đang vui, chỉ dám cẩn thận gọi thái y tới.

Lục Trường Sinh vừa phơi thuốc xong, hắn ta lảo đảo quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám ngẩng lên.

“Thuốc của Kê Ngọc.” Đàn Chương dừng lại một chút, hỏi: “Bao lâu thì phát huy công hiệu?”

Lục Trường Sinh bắt đầu chảy mồ hôi trán nhưng câu hỏi này vẫn trong khả năng trả lời của hắn ta: “Không đến một năm.”

Đàn Chương chớp mắt.

Lục Trường Sinh thấy y không nói lời nào, cho rằng y chê thời gian phát tác của thuốc quá lâu nên vội vã giải thích: “Dùng độc giống với dùng thuốc, không thể dùng quá nhiều trong một lần, thuốc này của thần…không màu không mùi, thời gian trôi qua tuyệt đối không bị người khác phát hiện. Kê Minh nham hiểm xảo trá, nếu Kê Ngọc chết quá sớm, ông ta chắc chắn sẽ nghi ngờ, nên thần cho rằng….”

“Trẫm hỏi ngươi.” Đàn Chương đột ngột ngắt lời hắn ta, lạnh nhạt hỏi “Độc này có thể giải không?”

Lục Trường Sinh ngẩn người, không hiểu vì sao y lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật đáp: “Giải độc từ từ đương nhiên có thể…”

Đàn Chương nhíu mày, hình như y lại nổi giận vô cớ, cười lạnh nói: “Hóa ra có thể giải à?”

Lục Trường Sinh suýt bị ngữ khí khó dò này của y dọa cho sợ mất mật, hắn ta run rẩy nói: “Độc này chỉ có mỗi thần có cách giải, thần tuyệt đối không đưa nó cho bất cứ ai, nếu hoàng thượng không tin….”

Đàn Chương day trán, mất kiên nhẫn nói: “Không phải trẫm không tin.”

Lục Trường Sinh: “……”

Hắn ta thật sự cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là hoàng đế muốn Kê Ngọc sống hay chết vậy?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.