Có lẽ là do Kê Thanh Bách nói quá nghiêm túc, quá ngang nhiên nên nhất thời Đàn Chương không hề cảm thấy hắn có ẩn ý gì.
Thành ý của “Ngủ chung hằng đêm” là Kê Thanh Bách hận không thể dán nó lên trán. Hắn ỷ vào việc hoàng đế cần hắn xoa dịu nỗi đau của âm sí, liên tục ngủ lại điện Ngự Long mấy đêm liền. Dạo gần đây Đàn Chương cũng không bạo ngược, động cái là giết người như trước. Nhưng y vẫn không cho Kê Thanh Bách lên giường, cùng lắm là cho hắn dựa nửa người vào cuối giường.
Y không biết nói sao về việc Kê Thanh Bách chỉ miệt mài ngóng trông trèo lên giường y.
Nói thiếu nữ vô tư, chỉ muốn quyến rũ dụ chủ cũng không đúng, vì Kê Ngọc thật sự làm như những gì nàng nói, chỉ ngủ chung, ngủ say đến mức nước dãi chảy ra cả thảm, thật sự quá vô tư.
Hoàng đế không biết bên trong cơ thể này là một linh hồn khác, hắn không phải người phàm. Triều đình này, giang sơn này, quyền lực gì đó hắn đều không quan tâm, cũng chẳng đủ thông minh để hiểu.
Hai người cứ ngủ chung như vậy ba bốn tháng, Kê Thanh Bách vẫn vui tươi hớn hở sống qua ngày. Người ngoài thì thấy hình như Đàn Chương rất chiều hắn, tuy rằng không phải mỗi ngày đều gọi thị tẩm nhưng một tuần bảy ngày có hơn nửa hắn đều ngủ lại tẩm cung của hoàng đế.
Hậu cung là nơi nào? Không biết có bao người ngấp nghé nó.
Trước kia Đàn Chương bạo ngược vô cớ, đương nhiên không có trọng thần nào dám đưa nữ nhi vào cung. Bây giờ tự dưng xuất hiện nữ nhi nhà thừa tướng, không chỉ sống yên ổn trong cung mà hình như Cảnh Phong đế cũng đổi tính, còn chiều chuộng nàng. Người trong triều liên tục chúc mừng Kê Minh không ngớt, mà thừa tướng cũng lẩm bẩm tính toán trong lòng.
Từ lâu về trước, thừa tướng đã là công thần có công phụ tá hoàng đế nhỏ đăng cơ, hiện giờ ông ta nắm quyền to trong triều, chỉ là không có con nối dõi. Nhưng nếu năm đó ông ta không phụ tá, người đăng cơ vẫn sẽ là hoàng đế hiện tại. Nói ra cũng lạ, hình như mệnh của những thế hệ sau của triều Đại Nguyên đều có vấn đề. Hoàng gia ít con cháu, trọng thần cũng ít con cháu, dân gian lại sinh rất nhiều. Đám người quan lại quyền quý bọn họ sinh con mà cứ như phi thăng vậy, cầu mà không được.
Kê Minh vốn nghĩ, một mình ông ta chèo chống Kê gia, đã sớm từ bỏ ý định sinh con cháu để duy trì Kê gia ngày một lớn mạnh. Nhưng ông ta không ngờ rằng đứa con ngốc của mình vào cung lại được chiều chuộng, thành ra giờ lại nghĩ khác đi.
Có lẽ người phàm không hiểu mệnh cách hơn trời là thế nào, nhưng Kê Thanh Bách lại rất rõ ràng. Phật Tôn nhà hắn đi đến đâu y chính là trời, dù gặp phải sấm giật chớp rền, chỉ cần y phất tay là có thể giải quyết ngay. Dù hiện giờ triều Đại Nguyên nguy cơ bốn phía thì đã sao, long ỷ này của y, trời sập đất lún vẫn có thể ngồi vững.
Kê Minh nhờ người trong cung truyền lời, định bụng tâm sự với nữ nhi.
Kê Thanh Bách nghe nha hoàn bẩm báo xong thì tỏ vẻ khó hiểu. Không nói đến việc hắn đã không phải nữ nhi của Kê Minh, mà dù là thật, Kê Ngọc đần độn nhiều năm như vậy, giữa hai người nào còn tình cha con? Kê Minh muốn nhờ hắn – người bên gối vua làm việc cho ông ta, đúng là não hổng một lỗ to mà.
“Bây giờ ta ở trong cung, dù sao cũng không thể gặp nam nhân khác.” Kê Thanh Bách ngồi trên giường la hán nói chuyện cùng nha hoàn. Dáng ngồi của hắn vẫn như thế, lúc không có ai là bắt đầu dạng chân ngồi, giống hệt nam nhân “Ngươi cứ nói với phụ thân…nhi nữ đã là người của hoàng đế, trái tim này hay tính mạng này đều thuộc về ngài ấy, không còn dính dáng đến bất cứ ai. Đời này nhi nữ không thể hiếu thảo với phụ mẫu, kiếp sau trả sau vậy.”
Chắc là nha hoàn cũng bị mấy lời này của hắn dọa sợ, ngẩn người hồi lâu mới nhận lệnh lui xuống.
Chẳng bao lâu sau, mấy lời này đã truyền tới tai hoàng đế.
Đại thái giám Tằng Đức đi theo Đàn Chương từ khi còn là tiểu thái giám, là tâm phúc trong tâm phúc, là kẻ hoàng đế có nổi điên cũng sẽ không giết.
Sau khi gã thuật lại không sót một chữ nào lời Kê Ngọc nói, cả gan nhìn trộm Đàn Chương.
Đàn Chương không phản ứng gì, y hơi cúi đầu, không nhìn ra cảm xúc.
Không biết đã qua bao lâu, Tằng Đức nghe thấy hoàng đế hỏi: “Mấy ngày nay có động tĩnh gì không?”
Tằng Đức khom người nói: “Thái hậu hạ chỉ, tuyển người mới vào cung cho ngài…” Gã dừng lại một chút, liếc nhìn vẻ mặt của Đàn Chương “Ý của thái hậu là Kê Ngọc còn quá nhỏ, ngài cũng phải nghĩ cho giang sơn xã tắc, nên mới xếp người….không có ý làm trái ý ngài.”
Đàn Chương hừ một tiếng, máu lạnh nói: “Trước kia đều sợ chết, hiện giờ lại không sợ.”
Tằng Đức đương nhiên không dám nói gì, dù sao gã đã chứng kiến hoàng đế giết chết bao người. Bảo gã nói lời trái lương tâm, gã sợ bị thiên lôi đánh.
Nhưng từ ngày Kê Ngọc vào cung, phải nói là hoàng đế thay đổi nghiêng trời lệch đất. Ngay cả gã cũng không thể không công nhận nàng được trời cao ban phước, có thể thu phục cả dạ xoa, e rằng tương lai… tương lai… Tằng Đức không nhịn được lại liếc mắt nhìn hoàng đế đang ngồi trên cao.
Gã biết việc Kê Ngọc uống “Thuốc”, theo lý thì gã biết kẻ làm nô tài không nên lắm miệng, nhưng gã sợ hoàng đế động lòng, rồi sau này lại hối hận, đến lúc đó thì diệu thủ khó mà hồi xuân…
Tuy Kê Thanh Bách không quan tâm chuyện trong cung nhưng thái hậu đã gọi hắn đến vài lần, dù hắn ngu ngơ đến đâu cũng hiểu được.
Có lẽ là bà còn cảm thấy áy náy với hắn, kéo tay hắn nói gì mà “Hoàng đế sống vậy bao năm không dễ dàng gì” “Hiếm thấy y khỏe hơn ai gia cũng muốn bế cháu” “Đám nữ nhân này đều tới để nối dõi tông đường cho hoàng đế, qua một thời gian nữa ai gia làm chủ sắc phong cho con”.
Khi Kê Thanh Bách nghe thấy hai chữ sắc phong hắn còn cảm thấy sởn tóc gáy. Hắn biết Phật Tôn hạ giới độ khổ ải nhân gian, trước đó còn nói có cả tình khổ, mà tình yêu của đế vương đến từ đâu? Hậu cung 3000 chắc chắn đủ dùng!
Kê Thanh Bách nghĩ vậy nên rất muốn tới xem nhóm khuê nữ mới vào cung. Nếu hắn có thể chọn ra một hai người trong số đó, hẳn là có thể giúp đỡ Phật Tôn nhà hắn.
Hắn ngơ ngẩn một lúc lâu, thái hậu hiển nhiên nhận ra vấn đề, cho rằng hắn ghen, trong lòng cũng thương hắn.
“Con đừng nghĩ nhiều.” Thái hậu mềm giọng nói “Nhìn mặt con tái thế này, đừng buồn bã mà ảnh hưởng sức khỏe.”
Kê Thanh Bách ngây người một lát, cúi đầu ngoan ngoãn giả vờ ngoan hiền: “Nô tỳ đến tháng, ngày đầu tiên nên cảm thấy không khỏe.”
Thái hậu chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ý hắn, lập tức giục hắn về nghỉ ngơi. Sau khi hắn đi, bà đảo mắt rồi mới gọi thái giám tới dặn dò vài câu.
Vì thế đêm đó, hoàng đế nhìn một khay đựng đầy lụa đỏ ở trước mặt, qua một lúc lâu vẫn không nói lời nào.
Tằng Đức hận không thể đá người bưng khay ra ngoài, trong số những dải lụa đỏ này không có tên Kê Ngọc.
“Bẩm hoàng thượng.” Thái giám phụ trách việc dâng lụa thị tẩm cũng nhanh trí, thấy đế vương lạnh mặt thì lập tức phủi sạch trách nhiệm “Kê Ngọc cô nương đến tháng, ngày đầu tiên đau bụng không dậy nổi cho nên không thể thị tẩm, mong bệ hạ hiểu cho.”
Nhưng Đàn Chương lại bắt lệch trọng điểm: “Không dậy nổi?”
Tằng Đức vội bước ra giải thích: “Cô nương trước nay vẫn luôn yếu ớt, nữ tử đến tháng ngày đầu tiên luôn khó chịu, bệ hạ đừng để trong lòng.”
Đàn Chương không nói gì, nhưng cũng không chọn lụa. Y xoay người đi tới xem những quyển sách thẻ ngọc đặt trên án thư. Tằng Đức vội vã đi theo y, đuổi tên thái giám bưng khay xuống, cẩn thận hầu hạ.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Hoàng đế khép sách lại, tiếng vang rất lớn.
Tằng Đức giật mình hồi phục tinh thần, gã quỳ trên mặt đất, chỉ nghe thấy Đàn Chương lạnh giọng nói.