Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Quyển 2 - Chương 56



Nam Mô không đi cùng bọn họ tới phía Bắc, hình như y có chuyện khác phải làm. Y đứng trước ngựa Kê Thanh Bách cưỡi, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Các ngươi đi trước, mấy ngày nữa ta sẽ tới.” Nam Mô nói.

Kê Thanh Bách lại ngại làm phiền y, dịu dàng nói: “Có ta ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Ngươi không cần lo lắng.”

Nam Mô không nói gì, y chỉnh lại giày cho Kê Thanh Bách, rồi cầm lấy dây cương hắn đang nắm, cuối cùng chỉ nói hai từ: “Chờ ta.”

Thế gian này các nước mạnh cạnh tranh, chư hầu phân chia đất phong, trước nay chưa từng phân rõ biên giới. Lại thêm một năm thiên tai nhân họa, dọc đường Kê Thanh Bách đi toàn thấy người chết như ngả rạ, thây phơi khắp nơi.

Trường Sinh không đành lòng đứng nhìn, hắn ta là người mềm lòng, dọc đường chữa bệnh cứu người liên tục. Nhưng sau đó lại phát hiện chỉ là tốn công vô ích, như muối bỏ biển. Hắn ta cứu được một lúc, không cứu được một đời. Hơn nữa hắn ta cứu người, người được cứu lại đòi hỏi không ngừng, cũng gây không ít rắc rối cho hắn ta.

Rõ ràng là Minh Hoàn chẳng có bất cứ suy nghĩ gì với chúng sinh, nó thường lạnh mắt đứng ngoài quan sát, nhìn Trường Sinh ngày ngày mệt mỏi nhọc lòng, rất coi thường.

Nhưng nó lại không muốn nhìn hắn ta mệt nhọc như vậy, nên cả ngày đều banh mặt rất khó coi.

Vì Nam Mô không ở bên nên Kê Thanh Bách hơi mất tập trung. Đây là lần đầu tiên hắn nếm trải mùi vị tương tư, bên cạnh lại không có ai có thể tâm sự.

Đường đi gian nan, thi thoảng ba thầy trò còn phải ngủ ngoài trời. Nửa đêm Kê Thanh Bách canh giữ trước đống lửa, ngồi thiền dưới ánh trăng một lúc lâu mà không tĩnh tâm được.

Trường Sinh quá mệt mỏi, nửa đường đã phát sốt.

Tối nào Minh Hoàn cũng sắc thuốc, vẻ mặt nặng nề canh ấm thuốc, không biết đang nghĩ gì.

Trải qua khó khăn, cuối cùng ba thầy trò cũng tới Cẩm Thành phía bắc sau nửa tháng đi đường. Trước khi cửa thành đóng, ba người đưa giấy thông hành tiến vào trong thành. Kê Thanh Bách tìm một khách điếm ở trọ, Minh Hoàn thì tới tiệm thuốc bốc thuốc cho Trường Sinh.

“Con nằm xuống trước đi.” Kê Thanh Bách thấy Trường Sinh lại đang chế thuốc thì không đồng ý nói: “Còn chưa bắt đầu điều tra sự việc con đã mệt thế này rồi thì không hay đâu.”

Trường Sinh cười nói: “Dọc đường đi dùng nhiều thuốc quá, con sợ đến lúc cần dùng gấp lại không đủ dùng.” Nói xong hắn ta lại ho khan vài tiếng, thở dài.

Kê Thanh Bách biết tuy đồ đệ này của hắn tốt bụng, nhưng một khi đã bướng thì ai cũng không thể làm gì được, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Trường Sinh mang danh võ tu nhưng võ công học được chỉ đủ để tự vệ, Kê Thanh Bách lại không thể truyền tu vi cho người phàm không có căn cơ, nên chỉ có thể truyền ít nội lực cho hắn ta, giúp hắn ta lưu thông máu thuận lợi hơn.

Đến khi Minh Hoàn trở về, Trường Sinh mới chịu uống thuốc ngoan ngoãn đi ngủ. Kê Thanh Bách bố trí kết giới trong phòng, quyết định đi thăm dò chuyện của người chết trước.

Hắn đổi y phục đi đêm, vừa ra khỏi cửa thì thấy Minh Hoàn đang treo người vắt vẻo trên cửa sổ.

Yêu và người không giống nhau thật. Mới qua mấy năm thôi mà trông Minh Hoàn đã hoàn toàn giống một nam nhân trưởng thành, cả về ngoại hình lẫn gương mặt. Nó dùng một tay vịn song cửa, một chân gần như lơ lửng giữa không trung.

“Sư phụ đi đâu thế?” Minh Hoàn hỏi.

Kê Thanh Bách cảm thấy tư thế này của nó quá dễ khiến người khác chú ý, không hài lòng nói: “Xuống mau, đừng để người khác nhìn thấy.”

Minh Hoàn bĩu môi, nhảy từ cửa sổ xuống, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Kê Thanh Bách.

“Vi sư đi điều tra mấy vụ án trước đó.” Kê Thanh Bách không cản nó đi theo, hai người rời khỏi khách điếm, nương theo ánh trăng lao nhanh đi.

Minh Hoàn: “Đêm hôm khuya khoắt, không có người thì điều tra kiểu gì?”

Kê Thanh Bách thản nhiên nói: “Không cần điều tra người, tra nơi ở là được.”

Trong vòng một năm qua, Cẩm Thành đã xảy ra năm vụ án diệt môn thảm thiết lớn nhỏ khác nhau. Nơi này lại không như nơi hoang vu hẻo lánh dọc đường bọn họ gặp, đây là đất phong của nước Tấn, một đô thành khá giàu có và đông đúc. Sau khi thảm án xảy ra, đêm tới người trong thành không dám mở cửa, ngủ trong hoang mang lo sợ, ngay cả phủ chư hầu cũng không yên bình.

Trước đó Hầu gia của Tống thị từng tới núi Tuyệt Đỉnh, vốn tưởng rằng gã tới cần tiên vấn đạo, sau này mới phát hiện không phải như vậy. Núi Tuyệt Đỉnh nhận nhờ vả, cũng từng sai đệ tử xuống núi điều tra, nhưng không ngờ rằng lại không điều tra được bất cứ manh mối nào.

Tuy võ tu Sơ Cảnh không so được với Huyền Cảnh, nhưng cũng không thể không phát hiện ra chút yêu khí ma khí nào. Kê Thanh Bách suy nghĩ rất lâu, thế mà lại có một suy nghĩ hoang đường, chẳng lẽ những tai họa này không phải do yêu ma gây ra?

Ban đêm trong phủ âm u vắng lặng, hơn nữa người chết rồi còn có thêm mùi máu tanh và cảm giác tai ương, nên nhìn có vẻ tràn đầy tà khí.

Kê Thanh Bách lấy dạ minh châu ra, trèo tường vào sân trong. Sau khi chạm đất thì phát hiện cây hạnh trong sân rễ cây khỏe khoắn, cành cây chằng chịt phủ kín nóc nhà.

Minh Hoàn đi theo hắn đáp xuống thân cây, huýt sáo: “E là cây này sắp thành tinh rồi.”

Kê Thanh Bách liếc nhìn: “Còn chưa.”

Minh Hoàn cười cười, nhảy xuống đất đi theo sau Kê Thanh Bách. Kê Thanh Bách đi trước đẩy cửa phòng ra, mùi ẩm mốc xen lẫn máu tanh đã khô xộc thẳng vào mặt. Hắn không tỏ vẻ gì, Minh Hoàn thì hơi ghét bỏ che mũi lại.

Nó ngửi ngửi mùi qua khe hở giữa tay, biểu cảm hơi quái lạ.

“Không đúng.” Nó nói nhỏ, sau đó quay qua Kê Thanh Bách: “Mùi này không đúng.”

Kê Thanh Bách rút kiếm ra, ngẩng đầu lên nhìn. Xà lang dưới nóc nhà đã bị phủ không ít mạng nhện, nóc nhà lọt sáng, nhưng lại bị cành cây hạnh mọc chằng chịt bên ngoài che phủ. Nơi này là nhà trước, sau khi chết người thì không ai đi lại nữa, trên bàn ghế đều phủ một tầng bụi dày, giữa phòng treo một bức tranh, tranh én đùa nghịch.

Minh Hoàn cũng có một viên dạ minh châu, nó giơ minh châu tiến lên phía trước nhìn tranh một lát, nói: “Có mùi của yêu quái, nhưng cứ là lạ.”

Kê Thanh Bách cũng ngửi thấy, nhưng hắn không phân biệt được rõ, chỉ có thể hỏi: “Lạ chỗ nào?”

Minh Hoàn: “Mùi của yêu quái lạ.” Nó ngẫm nghĩ một lát, không chắc chắn lắm: “Có lẫn mùi máu người.”

Trong căn nhà này từng có người chết, đương nhiên sẽ có mùi máu người. Nhưng nếu Minh Hoàn đã nói vậy thì chắc chắn không phải là máu người bình thường.

Kê Thanh Bách lại giơ dạ minh châu nhìn xung quanh, đột nhiên linh đài rung lên, hắn bỗng dưng mở to mắt.

Minh Hoàn thấy vẻ mặt hắn thay đổi trong nháy mắt thì trái tim run nhẹ: “Sao thế sư phụ?”

Kê Thanh Bách nhanh chóng xoay người vọt ra khỏi cửa, hai ba bước đã nhảy lên thân cây hạnh, miệng đọc pháp quyết, vẻ mặt trắng bệch.

“Lập tức trở về!” Kê Thanh Bách lạnh lùng nói với Minh Hoàn: “Có người phá kết giới!”

Lửa trong lò sưởi trong phòng vẫn còn cháy, Trường Sinh hô hấp đều đều, đang ngủ rất say. Một bóng đen bỗng nhiên lóe lên tia sáng vàng, chậm rãi bò vào phòng như bùn đất nhỏ giọt.

Cửa sổ đều đóng chặt, than cháy đỏ hồng thi thoảng lại phát ra tiếng tách tách. Trường Sinh xoay người, vô thức cuốn chặt chăn.

Bùn đất tụ thành hình người không có mặt, kéo theo thân dưới chậm rãi lết tới bên giường. Một cái xúc tu vươn ra, mon men lên giường.

Trường Sinh bỗng dưng mở mắt.

Hình như bùn đất cảm giác được, nó lập tức đâm xúc tu về phía hắn ta. Trường Sinh miễn cưỡng lăn một vòng vào sâu trong giường, nhặt lọ thuốc để bên cạnh tung bột phấn trong đó ra.

Đúng là hắn ta không thể tu đạo, nhưng lại là cao thủ chế độc số một số hai. Dù là người hay yêu hắn ta đều có độc để đối phó.

Phấn độc dính vào tay bùn đất kia, chỉ trong chốc lát nó lập tức tan chảy. Có lẽ là nó biết sợ nên phần vật chất đen còn lại lập tức lui khỏi giường, không chơi cứng chọi cứng nữa.

Trường Sinh thuận tiện ôm một đống chai lọ vào trong ngực, nhìn chằm chằm xuống dưới giường.

Hắn ta không nhìn ra thứ này rốt cuộc là thứ gì, nhưng có thể phá kết giới của Kê Thanh Bách nhất định là thứ không tầm thường, quan trọng là có khi nó không chỉ có một.

Ngoài cửa sổ có gió mạnh tạt vào, Trường Sinh siết chặt lọ trong tay chuẩn bị ném về phía đó thì thấy Minh Hoàn cả người toàn lửa xông vào từ cửa sổ.

Trường Sinh: “…..”

Minh Hoàn quay đầu, đuôi tóc nó giống như bén một tầng lửa màu vàng, nhìn chằm chằm Trường Sinh.

“Ta không sao.” Trường Sinh thốt lên theo bản năng: “Đệ bình tĩnh chút.”

Minh Hoàn cắn chặt hàm dưới, hai ba bước đã tới bên mép giường. Nó dùng sức xé mành giường, hai mảnh lụa đáng thương nháy mắt bị đốt thành tro.

Nghiệp hỏa không thể gần người phàm, Minh Hoàn không thể chạm vào hắn ta.

Kim Diễm Sí Phượng phát hiện chuyện này, hình như rất giận dữ. Nó đột nhiên giơ tay lên, dùng một ngón tay chọc thẳng vào tim, một giọt máu lập tức tụ lại đầu ngón tay nó.

“Uống nó.” Minh Hoàn nhìn Trường Sinh từ trên cao xuống, lạnh lùng nói: “Đừng để ta ép huynh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.