Từ lúc Lục thư đồng nói những lời không đứng đắn kia, mỗi lần Kê thái tử nghĩ tới Đàn Chương lại cảm thấy bản thân đúng là “Hổ thẹn văn nhã”. Hắn lại không thể trách Lục Trường Sinh, buổi tối trong mơ đều là gương mặt của trích tiên, ngày hôm sau càng thêm ngẩn ngơ.
Hình như Lục Trường Sinh dám chắc buổi tối hắn cưng chiều ai đó trong cung thật, còn lén đưa thuốc tránh thai cho hắn, nghiêm túc nói: “Ngài còn chưa thành thân, cưng chiều người trong cung cũng được, nhưng phải chú ý.”
Kê Thanh Bách có chuyện khó nói, về cung rồi lập tức vứt bỏ thuốc tránh thai, Trời đông giá rét, trong tẩm cung của hắn cũng đốt lò sưởi, ấm áp đến nóng người, thế nên hắn lại cởi giày, cởi tất, đi chân trần trong cung điện.
Tiếng lắc vang lên trong trẻo êm tai, các cung nữ nhìn thấy thì nhỏ giọng cười, đều bị Kê Thanh Bách đuổi ra ngoài.
“Điện hạ nhớ đi lại tất trước khi thấy lạnh chân.” Đại cung nữ mỉm cười nhắc nhở hắn: “Đừng để bị lạnh.”
Kê Thanh Bách phất tay: “Biết rồi biết rồi.” Hắn nằm sấp trên giường, lại giơ chân đong đưa qua lại.
Trong điện thái tử chỉ có mình hắn, Kê Thanh Bách nằm một lúc lại không nhịn được xoay người ngồi dậy. Hắn cầm đèn đêm trèo lên giá sách tìm sách, vốn muốn tìm đọc một quyển kinh, nhưng tìm một lúc lâu lại phát hiện tất cả đều là thoại bản.
Bên ngoài trời mau tối, trong cung chỉ sáng mấy ngọn đèn, ánh sáng mờ nhạt, mờ mờ ảo ảo. Kê Thanh Bách không tìm được quyển kinh hắn muốn, vừa quay đầu lại thì thấy có một người đứng lù lù dưới ánh đèn mờ, dọa hắn suýt nữa không cầm chắc đèn trong tay.
Hắn hô lên “Ôi chao”, chỉ cảm thấy eo hơi căng thẳng, Đàn Chương ôm hắn, vững vàng chạm đất.
Kê Thanh Bách nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc với hắn, không dám thở mạnh.
Đàn Chương cúi đầu nhìn chân hắn, dửng dưng nói: “Điện hạ lại không đi tất.”
Kê Thanh Bách đỏ mặt, giải thích: “Ban ngày ta có đi… về tẩm cung nóng mới cởi ra.”
Đàn Chương từ chối cho ý kiến, y thả người xuống, lại thu tay vào trong tay áo, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra vui giận. Kê Thanh Bách luôn cảm thấy xúc cảm bên eo vẫn còn đó, nhất thời cũng không biết nói gì. Ngẫm nghĩ một lúc lâu mới căng thẳng lắp bắp nói: “Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?”
Đàn Chương suy nghĩ một lát mới nói: “Không đi đâu hết.”
Kê Thanh Bách hơi ngạc nhiên: “Vẫn luôn ở trong cung sao?”
Đàn Chương gật đầu: “Ừ.”
Kê Thanh Bách bật cười: “Vậy vì sao không tới thăm ta?”
Đàn Chương nhìn hắn, dưới ánh nến mờ nhạt, mờ mờ tỏ tỏ, y hỏi: “Điện hạ nhớ ta sao?”
Kê Thanh Bách sửng sốt trong chốc lát, gương mặt lại ửng đỏ, ấp úng nói: “Cái đó… dù sao nơi này cũng là cấm cung, ta sợ ngươi bị người khác phát hiện, không an toàn.”
“Điện hạ không cần lo lắng.” Đàn Chương cười nhẹ, y vươn tay cầm đèn đêm trong tay Kê Thanh Bách, quay đầu nhìn hắn nói: “Trong nhân gian này, chỉ có ngài có thể nhìn thấy ta.”
Kê Thanh Bách không hiểu ý trong lời của Đàn Chương, hắn ngơ ngác bị đối phương nắm tay. Trong tẩm cung, ánh nến như đèn đom đóm, mỗi lần Đàn Chương bước một bước, ánh sáng xoay vòng thành hoa, rơi xuống dưới chân y.
Kê Thanh Bách được ôm lên giường nhỏ, Đàn Chương cúi người xỏ lại tất cho hắn, sau đó lại khều nhẹ chuông nhỏ trên cổ chân hắn.
“Khi nào thì điện hạ bằng lòng đi cùng ta?” Đàn Chương hỏi.
Kê Thanh Bách không biết trả lời thế nào, Đàn Chương nhìn hắn, cũng không bắt ép.
“Hai năm nữa là điện hạ phải thành thân rồi.” Đàn Chương chậm rãi nói: “Đã nhìn trúng nữ tử nào chưa?”
Đàn Chương hơi cười, y đứng lên, chắp tay áo, thấp giọng nói: “Vậy ta chờ điện hạ.”
Hiển nhiên là đêm đó Kê Thanh Bách lại ngủ không ngon. Hắn nghĩ tới ý “Chờ” của Đàn Chương, lại sợ hãi có phải “Cơ duyên” tới thật rồi không, hắn sắp phải thi thăng thành tiên. Đến ngày hôm sau hắn suýt rơi từ trên lưng ngựa xuống, làm Lục Trường Sinh sợ tới mức dứt khoát đổi thành ngồi xe.
“Điện hạ, rốt cuộc gần đây đã xảy ra chuyện gì?” Lục thư đồng lại bắt đầu lải nhải: “Gần đây ngài trúng tà phải không? Suốt ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn.”
Kê Thanh Bách uể oải nhìn hắn ta, oán giận nói: “Trước đổ oan ta điên loan đảo phượng, giờ lại bậy bạ bảo ta trúng tà, ngươi không thể nói tốt về ta à?”
Lục Trường Sinh: “Nhìn ngài thế này đã thấy không ổn rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kê Thanh Bách cau mày, ngẫm nghĩ một lát rồi chọn nói ra: “Hình như gần đây ta gặp phải ‘Cơ duyên’ thật rồi.”
Lục thư đồng trợn to mắt, hắn ta run giọng hỏi: “Cơ, cơ duyên gì?”
Kê Thanh Bách bất đắc dĩ nói: “Cơ duyên phi thăng thành tiên. Hôm đó chúng ta lên núi ngắm hoa, ta gặp một thần tiên… Y nói cơ duyên của ta tới rồi, nên đi cùng y.”
Lục Trường Sinh sợ hãi bịt miệng hắn lại.
Bây giờ hai người đang trên đường đến hành cung. Có lẽ là gần đây thái tử tinh thần kém nên hoàng đế và hoàng hậu đều lo lắng, muốn chờ sang năm mới đưa thái tử tới hành cung nghỉ ngơi một thời gian. Lục Trường Sinh là thư đồng của y đương nhiên cũng theo chân hầu hạ. Nay nghe Kê Thanh Bách nói vậy, hắn ta suýt thì nổ tung thành pháo hoa.
“Sao ngài không nói sớm!” Lục thư đồng tức đến mức đầu sắp nứt ra: “Chuyện quan trọng như vậy, sao điện hạ có thể giấu hoàng thượng và hoàng hậu!”
Kê Thanh Bách cau mày: “Bọn họ vốn không thích nghe những chuyện huyễn hoặc này. Hơn nữa có phải ngươi không biết lời đồn lúc ta chào đời đâu, nói ra chỉ tăng thêm phiền muộn cho bọn họ.”
Lục Trường Sinh nổi cáu: “Vậy cũng không thể giấu diếm! Nếu thần tiên kia tới nhất quyết muốn đưa điện hạ đi, thì nước Tiêu phải làm thế nào?!”
Kê Thanh Bách lắc đầu: “Ta không đồng ý với y, y cũng không ép ta, người ta là thần tiên tốt.”
Lục Trường Sinh: “……”
Gì mà thần tiên tốt thần tiên xấu?! Thái tử bị rót canh mê hồn rồi phải không!?!
Hành cung xây ở nơi non xanh nước biếc, cách ngọn núi Kê Thanh Bách ngắm hoa lúc trước không xa. Tiếc là Lục Trường Sinh canh hắn chằm chằm, hắn không thể nào ra ngoài ngắm hoa nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong hành cung, đồng thời nói đầu đuôi ngọn nguồn “Cơ duyên” cho hoàng đế và hoàng hậu nghe.
Hoàng đế và hoàng hậu cũng không tỏ vẻ quá ngạc nhiên, nhưng chắc chắn là lo lắng. Nhất là hoàng hậu, thái tử còn chưa nói xong đã ngậm ngùi khóc.
Kê Thanh Bách không kể tiếp nổi nữa, chỉ có thể dịu dàng khuyên nhủ: “Mẫu hậu, thần tiên kia không bắt ép con, con vẫn là thái tử nước Tiêu.”
Hoàng đế nhíu sâu mày, lắc đầu nói: “Con không biết, mười năm trước trẫm và mẫu thân con đã mời không ít cao nhân tới bói quẻ, kết quả đều là không thể làm trái mệnh trời, ngày con thành thân mệnh số nhất định sẽ thay đổi.”
Kê Thanh Bách nghĩ đến chuyện Đàn Chương cũng từng hỏi hắn về việc thành thân, chớp mắt mơ hão: “Con sẽ thành thân với thần tiên sao?
Hoàng đế: “……”
Kê Thanh Bách càng nghĩ càng thấy có lý: “Nếu y bằng lòng, có thể thành thân với con ở nhân gian, không phải thế cũng coi là cơ duyên sao?”
Chắc hoàng hậu cũng không ngờ tới con mình sẽ ngây thơ như vậy, lau nước mắt nức nở nói: “Người yêu đã khác biệt, chứ đừng nói là thần tiên. Con nói con từng gặp y, vậy y trông như thế nào?”
Kê Thanh Bách ngẫm nghĩ một lát, hơi đỏ mặt nói: “Ừm… rất đẹp.”
Lục thư đồng đứng bên cạnh che mặt, không dám nhìn tiếp nữa.
“Là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.” Kê Thanh Bách lại nhấn mạnh: “Lúc y đi đường trên đất đều nở hoa, mùi hương trên người rất ngọt.”
Hoàng đế bất chấp ngắt lời con trai: “Y là thần tiên, không phải một trong những thái tử phi mà con chọn, nói chuyện cần chú ý.”
Một nhà ba người ngồi quanh bàn nửa ngày cũng không nghĩ ra cách hay gì, chỉ có thể để thái tử trở về nghỉ ngơi trước. Lục Trường Sinh đi theo Kê Thanh Bách được nửa đường thì thái tử đột nhiên quay người lại, Lục thư đồng suýt đụng gãy mũi.
“Ngươi nói.” Vẻ mặt Kê Thanh Bách rất nghiêm túc, mà hắn cũng nghiêm túc nói: “Nếu ta bảo y làm thái tử phi của ta, y có đồng ý không?”
Lục Trường Sinh: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Heo vòi của chúng ta dã tâm thật lớn, đời này muốn cưới Phật Tôn. Nếu mọi người không ngại thì tôi sẽ viết như bình thường, để bọn họ thành thân rồi cùng sống một đời hạnh phúc dưới trần gian.