Tắm rửa xong, kẻ điên trần truồng đứng yên, ngốc ngốc cầm vải lau người cho mình.
Quân Ly vừa đem quần áo chiêu ruồi bọ của y ném ra ngoài, mua về một bộ quần áo vải thô. Lúc này mới thở hổn hển ngồi bên giường nhìn kỹ y, chỉ thấy thân hình kẻ điên cao lớn cân xứng, mặc dù trên người đầy sẹo, nhưng màu da khỏe mạnh, tối thiểu trước lúc không điên hẳn là rất chú ý bảo dưỡng.
Ánh mắt Quân Ly lướt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng bên hông y. Một sợi dây mảnh thắt ngang hông, trên đó treo một hộp nhỏ hình tròn, rất giống đai lưng.
Quân Ly thử kéo, dây thừng rất căng, kéo không ra, hình như hộp nhỏ có thể mở, trên nắp hộp có hoa văn, vì quá cũ mà không còn thấy rõ.
Quân Ly mất nửa ngày nhưng không thể cắt đứt dây cũng không thể mở hộp, hắn ủ rũ hừ một cái, cảm giác có điểm gì là lạ.
Không biết từ lúc nào vật kia nơi khố hạ của kẻ điên đã dựng thẳng, mặt đối mặt với Quân Ly. Quân Ly kinh ngạc trừng to mắt ngẩng đầu, kẻ điên mờ mịt nhìn hắn, vẻ mặt có thể nói là vô tội.
“Thế nào? No bụng dâm dục? Ngươi là hỗn đản.” Quân Ly vươn tay hung ác nhéo bên đùi kẻ điên một cái, kẻ điên kêu thảm một tiếng, vật giữa hai chân cũng ỉu xìu xuống.
……
Buổi chiều Quân Ly trải đệm mới cho mình, bộ đệm kia kéo xuống đất, cho kẻ điên ngủ.
Kẻ điên mặc quần áo mới, tóc cũng cột lên, lộ ra gương mặt đoan chính ngoài dự đoán, mắt hẹp dài, khóe mắt cong, mày kiếm, mũi thẳng, cằm vuông. Quân Ly nghĩ, công tử tà lang quân trong tiểu thuyết chính là bộ dáng này.
Chui vào chăn, Quân Ly nằm xuống nói câu: “Ngủ.”
Trong bóng tối, kẻ điên ngồi trong chăn, thấy Quân Ly không động tĩnh, bất an muốn đứng lên.
Lúc này thanh âm Quân Ly sâu kín vang lên: “Không yên lặng thì đi, đừng quấy rầy ta ngủ.”
Trong phòng lập tức an tĩnh.
Quân Ly nín thở ngưng thần nằm hồi lâu, thẳng đến khi nghe được tiếng hô hấp vững vàng của đối, mới mông lung thiếp đi.
……
Sáng sớm hôm sau, Quân Ly mở mắt, chuyện đầu tiên là nhìn xuống đất. Đệm chăn tán loạn trên đất, không thấy bóng dáng kẻ điên.
Quân Ly nhấc chăn của mình, đầu tiên xem xét túi còn không, xác định bình yên vô sự mới bắt đầu cân nhắc kẻ điên đi đâu.
Đi thì tốt, Quân Ly thầm nghĩ, bản thân bớt việc, ta cũng không cần y báo đáp, coi như làm việc thiện.
Quân Ly liền vứt y sau đầu, thu thập hành lý xuống lầu tính tiền, đi tới bến đò.
Bến đò nhiều người qua lại, Quân Ly dắt ngựa đến trước một thuyền nhỏ, cẩn thận hỏi thăm nhà đó, hắn biết được chỉ có thể đi thuyền tới đó.
Buồn rầu chau mày, phàm là có đường khác để đi, hắn sẽ không đi đường thủy, bởi vì hắn có bệnh – say sóng.
Đành phải thuê thuyền, Quân Ly cho ngựa lên trước, sau đó lảo đảo bước lên. Người chèo thuyền đong đưa mái chèo, thuyền nhỏ chậm rãi di động. Đúng lúc này, trên bờ đột nhiên truyền đến tiếng hét lớn, Quân Ly sợ tới mức thiếu chút nữa ngã vào trong nước. Ngay sau đó một nhân ảnh phi thân nhảy lên đầu thuyền, Quân Ly thấy rõ người đến, không khỏi chấn động — đúng là kẻ điên mất tích.
“Ngươi……” Quân Ly không biết nên nói gì với y mới tốt, “Không phải ngươi đi rồi sao?”
Kẻ điên còn mặc quần áo vải thô Quân Ly mua cho, chỉ là bụi đất đầy người, mặt tối hôm qua rửa sạch cũng đầy vết bẩn. Kẻ điên đến bên cạnh hắn, nói thật nhỏ: “Tỷ thí.”
Hóa ra y còn nhớ rõ việc này, đúng là kẻ điên chấp nhất.
“Không được, ta có việc phải làm, ngươi đi mau, nếu không ta ném ngươi xuống sông.”
Kẻ điên bình tĩnh nhìn hắn một lát, lúc Quân Ly chuẩn bị mở miệng đuổi y lần nữa thì bỗng nhiên ra tay, một chưởng đánh về phía Quân Ly. Quân Ly hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh, bay người lên buồng nhỏ trên tàu, kẻ điên lao theo, hai người giao đấu.
Lúc này thuyền nhỏ đã đi vào sông, Quân Ly nheo mắt thấy sóng dao động, choáng đầu hoa mắt. Trong lòng thầm hận, sao mình lại chọc vào người điên như vậy.
Sau mười chiêu, Quân Ly nhảy đến đuôi thuyền, vươn tay ngăn kẻ điên: “Ngừng, muốn tỷ thí cũng được, nhưng phải đợi xuống thuyền.”
Kẻ điên còn muốn tiến lên, Quân Ly hô lớn: “Ta say sóng, ngươi định lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn sao.”
Kẻ điên quả nhiên do dự, một lát sau thu chiêu, nhìn Quân Ly, ánh mắt lại trở nên hiền hòa.
Quân Ly thấy y không tiếp tục đánh, thở dài một hơi, chậm rãi trở lại, ngồi vào trong thuyền. Kẻ điên đến bên cạnh hắn, cũng ngồi xuống theo.
Quân Ly nhìn y vận khí, trong lòng tính toán, sau khi lên bờ làm thế nào để vứt bỏ phiền toái này.
Kẻ điên cũng không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ nhìn hắn ngẩn người, hai người trầm mặc hồi lâu, bị thanh âm “Cô lỗ” đánh vỡ. Quân Ly liếc bụng kẻ điên, trong mắt kẻ điên xuất hiện chờ mong.
Đáng tiếc Quân Ly lại bình tĩnh dời mắt đi.
Giằng co như thế một lát, Quân Ly mở miệng: “Ta nói, tên của ngươi?”
Kẻ điên không có động tĩnh.
Quân Ly lại hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ nhà mình ở đâu không?”
Kẻ điên nhíu nhíu mày, tựa hồ lâm vào hồi ức, cuối cùng vẻ mặt mê mang.
“Vậy vì sao ngươi muốn tìm người luận võ?”
Lúc này kẻ điên nói chuyện: “Luận võ.”
“Đúng, vì sao?”
“Luận võ.”
“Đừng lặp lại lời của ta.”
“Lặp lại.”
“Ngươi chỉ biết nói hai chữ à?”
“Hai chữ.”
“……”
Thuyền nhỏ chậm rãi hướng về phía trước, chẳng biết lúc nào bầu trời đột nhiên mây đen rậm rạp, trong nháy lại sóng to gió lớn. Quân Ly đứng lên hỏi thăm nhà đò, nhà đò cũng cảm thấy kỳ quái, bất quá bảo hắn không cần lo lắng, thời tiết trên sông biến đổi thất thường, mưa nói đến là đến nói đi là đi.
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên đổ mưa. Mưa rất lớn, Quân Ly vội chui vào buồng nhỏ trên tàu, xem kẻ điên còn đang nhìn trời bên ngoài, liền tức giận hô một tiếng, kẻ điên lập tức nghe lời theo vào.
Mưa như trút nước, thuyền nhỏ lung lay đi về phía trước. Quân Ly khủng hoảng, đi ra dò hỏi: “Nhà đò, thuyền này không lật chứ?”
Nhà đò mặc áo tơi, cố sức đong đưa mái chèo: “Không, thời tiết thay đổi như vậy xảy ra rất nhiều, yên tâm đi khách quan.”
Quân Ly thật sự không cách nào thả lỏng, lại lay động hồi lâu, cuối cùng thuyền lật.
Một thuyền ba người một ngựa nhất tề ngã xuống nước, có thể nói người ngã ngựa đổ.
Quân Ly không biết bơi lội, hoảng sợ vạn phần vùng vẫy trong nước, liên tiếp uống mấy ngụm nước sống, mắt thấy chống đỡ hết nổi, sắp chìm xuống, đột nhiên một cánh tay kéo hắn lên. Quân Ly giãy dụa níu chặt, phát hiện người ôm mình là kẻ điên.
Kẻ điên một tay vịn đáy thuyền, một tay ôm Quân Ly, trên mặt bị mưa tạt không thấy rõ biểu lộ — thực tế cũng không có biểu lộ gì.
Tay chân Quân Ly bám trên người kẻ điên, bọn họ bị nước đẩy về phía trước, không biết bao lâu, Quân Ly rốt cục ngất đi……
Khi tỉnh lại, bọn họ đã ở trên bờ. Quân Ly vừa mở mắt liền ra sức ho khan, đến khi đầu choáng váng mới dừng, đợi hắn bình tâm nhìn sang, trông thấy kẻ điên ngồi xếp bằng bên cạnh hắn.
Quân Ly nhìn bốn phía, phát hiện nơi này hoang vu vô cùng — không biết bọn họ đã theo dòng nước tới nơi nào.
Quân Ly ngơ ngác nghĩ, mình được kẻ điên cứu?
Kẻ điên cũng không biết mình đã thành ân nhân cứu mạng người khác, thấy Quân Ly tỉnh liền nói: “Lên bờ, tỷ thí.”
Lời cảm tạ của Quân Ly vừa đến bên miệng, lại nuốt trở vào.
“Huynh đài, ngươi không phát hiện ta mới từ quỷ môn quan trở lại sao, nếu ngươi muốn tỷ thí, không bằng một chưởng đánh chết ta đi, dù sao cái mạng của ta cũng là ngươi cứu.” Nói xong mắt khép lại, chờ kẻ điên ra tay.
Kẻ điên có chút sợ, túm tay áo của hắn nói: “Ta, ta không đánh ngươi.”
Quân Ly chậm rãi mở to mắt, cảm thấy vừa rồi mình thần kinh phát tác, sao lại khẳng định kẻ điên không ra tay với mình? Vạn nhất đối phương thực sự đánh chết mình, vậy mình chết quá oan ức.
Hai người bắt đầu tìm kiếm đường ra, sắc trời dần dần tối xuống, rừng hoang vu không thôn không điếm, ai biết ngày nào có thể ra ngoài.
Quân Ly chọn chỗ đất trống khô ráo tránh gió, chỉ huy kẻ điên đi nhặt nhánh cây. Vượt quá dự liệu của hắn, kẻ điên rất am hiểu cuộc sống bên ngoài, không cần Quân Ly dạy đã nhóm lửa xong.
Màn đêm buông xuống, hai người lần lượt đến bên đống lửa sưởi ấm, Quân Ly vắt quần áo trên tảng đá, chỉ mặc nội y. Hắn lấy dược trong túi nhỏ ra, tay nải đã bị nước cuốn trôi, cũng may mấy thứ quan trọng vẫn còn. Mở bọc giấy đựng dược phấn, đặt bên đống lửa, bình dược cũng cần hong khô. Địa đồ và sách càng rối tinh rối mù, mặt chữ bị ướt, xem không rõ.
Kẻ điên chuyên chú ăn cá nướng, toàn thân y trần truồng, hỏa quang lập lòe trên người y, khiến vết sẹo càng thêm dữ tợn.
Quân Ly vẫn cảm thấy y là kẻ phiền toái, nhưng dù sao y cũng cứu mình, nếu bỏ kẻ điên mà trốn đi, hắn không đành lòng.
Chờ kẻ điên ăn xong, Quân Ly kéo y đến, bôi dược lên vết thương. Kẻ điên mặc hắn bài bố, cúi đầu ngây ngốc nhìn hắn.
Quân Ly biết rõ y là kẻ điên có nguyên tắc, luôn chọn người y cho là cao thủ tỷ thí, đối với người y không để vào mắt, đại khái chọc y vài đao y cũng không để ý.