Thanh Sơn Lục Thủy

Chương 8



Quân Ly một đường trở lại khách điếm, nương ánh trăng nhàn nhạt chạy lên lầu hai.

Tiểu Hổ đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên bị người bịt miệng, hắn sợ tới mức trợn to mắt. Đợi thấy rõ Quân Ly, hắn càng thêm kinh ngạc.

Quân Ly ra hiệu đừng lên tiếng, thấp giọng: “Ngươi nghe ta nói, hiện giờ chúng ta bị theo dõi, phải nhanh chóng rời khỏi đây.”

Tiểu Hổ búng tay hắn hỏi: “Theo dõi? Bị ai?”

“Cái này ta cũng không rõ, nhưng rất có thể hướng về phía đại ca của các ngươi.”

Tiểu Hổ càng nghi hoặc:“Từ trước tới nay đại ca không tranh quyền thế, sao có người muốn hại y? Chẳng lẽ vết thương của y là do bọn họ?”

Quân Ly cảm thấy việc này không thể giải thích rõ ràng trong một lát, bực bội chau mày: “Không phải, những người kia muốn tìm vật gì đó, trên người đại ca ngươi có manh mối. Ta hỏi ngươi, cái hộp bên hông đại ca ngươi là gì?”

Tiểu Hổ đảo mắt: “Không rõ lắm a, bất quá đại ca nói vật kia y mang từ nhỏ, tựa hồ rất quan trọng, ngay cả tắm rửa cũng không rời khỏi người.”

Quân Ly trầm mặc một lát lại hỏi: “Đồ Long văn ấn, ngươi có từng nghe qua?”

Tiểu Hổ lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”

Quân Ly thở dài: “Thôi, những thứ này nói sau, ngươi đi đánh thức Quế Tam nhi, ta mang theo đại ca ngươi, chúng ta tách ra, cửa thành tập hợp.”

Tiểu Hổ lên tiếng, lại bắt lấy cánh tay Quân Ly: “Ngươi mới nói mục tiêu của bọn họ là đại ca, vậy ngươi một mình mang theo đại ca, sao có thể bảo đảm an toàn?”

Quân Ly biết rõ hắn không tin mình, đành nói: “Vậy ngươi mang theo y, ta đi cùng Quế Tam nhi.”

Tiểu Hổ nói thêm: “Đại ca không nghe lời ta, vậy thế này, ta, ngươi và đại ca cùng đi, ta bảo Quế Tam nhi yểm trợ.”

“Hảo, cứ như vậy.”

Hai người thu thập đơn giản, lẵng lẽ rời khỏi phòng.

Quân Ly vào phòng của kẻ điên, đi đến trước giường lại càng hoảng sợ, chỉ thấy kẻ điên trợn tròn mắt nằm trên giường, thấy hắn đến, vội ngồi lên: “Ngươi đã trở lại, ngủ.”

Quân Ly kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ người này chờ mình? Nhưng hôm nay không có thời gian nghĩ quá nhiều, hắn giữ chặt cánh tay kẻ điên: “Chớ ngủ, theo ta đi.”

Kẻ điên bị Quân Ly kéo ra, rồi hắn lại trở vào phong đốt lư hương, sau đó hai người đến hậu viện  gặp Tiểu Hổ, đồng loạt leo tường rời khỏi khách điếm. Một đường vừa đi vừa quan sát bốn phía, không thấy gì khác thường, Quân Ly thoáng an tâm.

Trong đêm tối, cửa thành đóng chặt, chỉ có hai ngọn đuốc u ám duy trì ánh sáng, góc tường mơ hồ hiện lên bốn bóng người.

Tiểu Hổ lấy móc treo từ bọc của Quế Tam nhi, ném lên đầu tường, bốn người lục đục bay qua tường thành. Sau vượt quan đạo nhỏ, nhanh chóng đi theo hướng nam.

Trời tờ mờ sáng, cửa trạm dịch nghênh đón bốn người phong trần mệt mỏi.

Tiểu Hổ nắm vạt áo lau mặt, mệt mỏi tới mức méo mó. Quế Tam nhi cũng cả người mồ hôi, cầm ấm trà tu ừng ực.

“Ta nói, Nhạc công tử, hiện tại đã an toàn?” Tiểu Hổ hỏi.

Quân Ly xủ xủ bụi đất, hắn cảm giác lần này mình vừa ra cửa đã rơi vào hoàn cảnh chật vật, tâm tình bực bội không chịu nổi.

“Đại khái, chúng ta bí mật rời đi, có lẽ bọn họ không phát giác.”

“Hiện tại ngươi có thể nói cho chúng ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ?” Tiểu Hổ mở to mắt nhìn Quân Ly.

Quân Ly bất đắc dĩ, uống một chén nước, sau đó nói sơ qua chuyện xảy ra. Tiểu Hổ nghe xong, rất buồn bực: “Chưa từng nghe đại ca nhà ta nhắc đến bí điển, trong phòng y có vài sách thuốc, đều do lão trại chủ lưu lại, căn bản không thể nào là bí điển.”

“Ta biết rõ, nhưng văn ấn trên người y lại là manh mối quan trọng.”

Tiểu Hổ nhìn thoáng qua đại ca ngồi sững sờ bên cạnh, thở dài nói: “Vậy chỉ có thể nghe đại ca, bộ dáng y hôm nay, thật sự là…… Ai.”

Quân Ly cũng nhìn về phía kẻ điên, ánh mắt buồn rầu lại mờ mịt.

……

Quân Ly quyết định theo chân bọn họ trở lại Ngưu Đầu trại.

Sơn trại cách nơi này không xa, qua một đỉnh núi là đến. Bốn người mua ngựa tại trạm dịch, vì kẻ điên không chịu cưỡi ngựa một mình, Quân Ly đành phải cùng ngựa với y.

Một đường ba người trầm mặc, chỉ có kẻ điên tâm tình thật tốt, luôn mồm muốn xuống ngựa, không phải buồn đái thì là hái hoa. Quân Ly bị y làm phiền muốn chết, cầm dây thừng cột hai tay y bên hông mình, lúc này kẻ điên không thể động đậy, đành phải ôm Quân Ly ngủ gà ngủ gật.

Mất một ngày bốn người đã đến đỉnh núi, tuy nói đỉnh núi dễ tìm, nhưng kiến tạo thập phần bí mật, người chưa quen thuộc địa hình rất khó xác định. Tiểu Hổ đi trước dẫn đường, bốn người liền vào sơn trại.

Quân Ly vừa thấy cửa trại, chỉ có cảm giác tường rào thập phần to lớn. Chờ vào bên trong, kiến trúc tinh xảo, không giống các sơn trại tục tằng khác, mà lộ ra tráng lệ.

Cửa trại có vệ binh canh gác, trông thấy nhóm Tiểu Hổ trở về, vội vàng đến dắt ngựa. Vừa nhìn Vu Tang, lập tức hét lớn: “Đại ca! Đại ca đã trở lại! Các huynh đệ, đại ca đã trở lại!”

Quân Ly lần đầu tiên kiến thức mị lực của kẻ điên.

Tiếng gào truyền ra, các đại hán từ bốn phía xông tới, có cao có thấp, có gầy có béo, kích động hô to gọi nhỏ.

Vu Tang vốn cao, nhưng ở giữa tầng tầng đại hán vây quanh, có vẻ vô cùng nhỏ bé. Quân Ly sớm bị đẩy sang một bên, đành phải trợn mắt xem bọn họ đoàn tụ.

Tiểu Hổ cười ha hả đi tới: “Đại ca nhân duyên tốt, các huynh đệ trong trại đều kính nể y.”

Quân Ly thoáng có chút không được tự nhiên, bật thốt lên: “Vậy sao Thanh Nhị lại tạo phản?”

“Hắn? Hắn là tên lang sói, năm đó đại ca cứu hắn, chẳng những hắn không cảm kích còn muốn hại đại ca. Đúng là lang tâm cẩu phế.”

Quân Ly nhìn về phía đám người càng tụ càng nhiều, gật gật đầu: “Xác thực a.”

Tiểu Hổ dẫn Quân Ly dạo quanh một vòng trong trại, Quân Ly cảm thán: Không ngờ sơn tặc cũng có thể nhàn nhã tự tại như vậy.

Cơm tối, chúng đầu lĩnh tề tụ “Trung nghĩa đường”. Vu Tang làm đại ca, hiển nhiên bị đẩy lên vị trí cao nhất, hôm nay tâm tình y có vẻ ổn định, chỉ ngây ngốc không nhận người.

Ngồi trên ghế da hổ, y nhìn quanh bốn phía, phát hiện Quân Ly ngồi gần cửa ra vào.

Từ lúc vào trại, Quân Ly đều bị đẩy sang một bên, hắn đành an ủi bản thân, dù sao mình chỉ là khách nhân. Lúc này thấy kẻ điên nhìn hắn, hắn cũng ngẩng đầu mỉm cười.

Kẻ điên vừa thấy hắn cười, cũng cười theo, hai người cách đại sảnh to như vậy, cười khó phân thắng bại.

Tiểu Hổ ngồi bên trái y, lúc này đứng dậy nâng chén lên: “Đại ca, ngươi cũng ăn chút gì a. Đến, Lý ca phòng bếp nghe nói ngươi đã trở lại, cố ý làm món ngươi thích ăn.”

Kẻ điên bị hắn cản trở ánh mắt, nhất thời không hài lòng đẩy hắn một cái, Tiểu Hổ đứng không vững, suýt nữa té ngã trên đất. Đại sảnh vốn ồn ào lập tức an tĩnh lại.

Môi Quế Tam nhi giật giật, trên mặt hiện lên khổ sở, mọi người đang ngồi cũng cúi đầu thở dài.

Kỳ thật mỗi người đều biết rõ ràng, đại ca của bọn họ điên rồi, nhưng không ai nguyện ý thừa nhận. Trại chủ vốn hăng hái khí vũ hiên ngang, sao biến thành bộ dáng ngây ngốc hiện tại.

Quân Ly thấy không khí nặng nề, cũng có chút khó chịu, cảm giác mình có thể giải thích tâm tình của mọi người.

Sau bữa cơm chiều, Quân Ly theo người hầu vào phòng của mình. Phòng hắn cách phòng trại chủ không xa, mở cửa sổ là có thể thấy hoa lê nở rộ sau núi, gió đêm mang theo hương hoa thơm ngát.

Quân Ly ngẩn người nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, thẳng đến khi mọi nơi lên đèn mới giật mình, bản thân đang chìm trong bóng tối, vội vàng tìm hộp quẹt, lúc này Tiểu Hổ vừa tới.

“Nhạc công tử, quấy rầy ngươi nghỉ ngơi thật sự không có ý tứ, bất quá đại ca nháo muốn gặp ngươi, ngươi xem……”

“Không sao, ngươi dẫn ta đi.” Quân Ly theo Tiểu Hổ, vừa đi vừa nói chuyện, “Sách giải độc ngươi nói lúc trước, có thể cho ta xem chút chứ.”

“Có thể, ta đi tìm, sau đó đưa cho ngươi.”

Quân Ly bước vào phòng ngủ trại chủ. Phòng rộng rãi lại lịch sự tao nhã, người hầu đóng cửa, Quân Ly đạp lên thảm da thú, vào sâu bên trong.

Tận cùng bên trong là giường lớn, kẻ điên ngồi trên giường, Quế Tam nhi hầm hừ ngồi trên thảm dưới chân y.

“Quế Tam huynh đệ, đây là?”

Quế Tam đứng lên, thân thể cao to lảo đảo, đứng vững lại, hắn thở dài: “Đại ca vẫn không nhận ra ta, không riêng ta, còn đuổi các huynh đệ khác đi. Ta nói, Nhạc công tử, ngươi nhanh chóng chữa trị cho y a.”

Quân Ly gật đầu, trấn an: “Ta xem cho y lần nữa.”

Muốn nói chữa bệnh, trước đây Quân Ly cũng đã thử chữa cho kẻ điên, nhưng dược phẩm hắn mang theo bị nước thấm ướt, phần lớn không thể dùng. Quân Ly là người cẩn thận, không thể sử dụng thì ném đi. Hắn nghĩ chờ có thời gian trở về lấy ít dược liệu, nhưng mấy ngày bận rộn không có cơ hội.

Hắn cẩn thận bắt mạch cho kẻ điên, cảm thấy không khác gì lúc thường, nhưng ổn định hơn nhiều so với lúc mới gặp, xem ra dược của Quân Ly có chút tác dụng.

“Quế Tam huynh đệ, ngươi đừng quá sốt ruột, giải độc không phải chuyện một sớm một chiều, ngươi để ta nghiên cứu kỹ lưỡng đã……”

Quế Tam nhi sầu khổ đảo quanh phòng: “Chúng ta chỉ có một đại ca này, nếu y xảy ra chuyện gì không hay, chúng ta……” Rõ ràng nức nở một tiếng.

Khóe miệng Quân Ly co lại, an ủi: “Ngươi không cần bi quan như vậy, tình trạng hiện tại của đại ca các ngươi không tệ……”

“Cái này còn gọi không tệ! Y chẳng nhận ra ai, cơm cũng không ăn, có lẽ cũng không ngủ!”

Quân Ly có chút buồn cười nhìn thoáng qua kẻ điên, nghĩ thầm người này trước mắt mình làm hai chuyện thuần thục nhất là ăn và ngủ, làm sao có thể quên.

Quân Ly phát hiện, hắn và Quế Tam nhi vĩnh viễn nói không thông. Tựa hồ đại hán này chỉ có một dây não, dù Quân Ly giải thích thế nào cũng không hiểu. Cuối cùng Quân Ly cũng mặc kệ gã, xoay qua chỗ khác nghiên cứu kẻ điên.

Kẻ điên tâm tình không tệ, trông thấy Quân Ly liền vui mừng, thuần túy lại ngu đần. Quân Ly biết y đang thể hiện hảo cảm với mình. Một người thần trí hỗn loạn, vẫn còn một mực nhớ kỹ, nhận định mình, đại khái là bản năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.