Lâm Mị ngây ra, khẽ mím môi, dường như không suy nghĩ, kiên quyết nói: “Con không chọn.”
Lâm Lạc Bang khó tin: “Con muốn vì một người ngoài mà trở mặt thành thù với bọn ta sao?”
“Ba, con không muốn trở mặt thành thù với bất cứ ai cả.” Trước mắt cô nổi lên lớp sương mù, cô dùng sức chớp chớp mắt: “Đối với con đều là người quan trọng, tại sao nhất định phải buộc con chọn một bỏ một chứ?”
Lục Thanh Nhai đứng lên, nắm lấy cổ tay Lâm Mị kéo kéo vào trong ngực mình, cúi đầu, nhìn thấy lông mi cô đã bị nước mắt thấm ướt.
Anh thở dài: “Đừng cãi với chú nữa, thuận theo ông ấy đi.”
Bọn họ cãi nhau ở đây, bị mắc kẹt ở giữa khó chịu sẽ là cô.
“Chú, đây là lỗi của tôi, đừng để Lâm Mị làm người xấu. Tôi đồng ý với chú, nếu như chú với dì không muốn, tôi tuyệt đối không đến quấy rầy trước mặt hai người nữa.”
Có thể Lâm Lạc Bang không nghe được thâm ý trong lời nói của Lục Thanh Nhai: “Cậu vẫn muốn lén lút gặp mặt con gái tôi sao?”
Lục Thanh Nhai chỉ nói: “Tôi sẽ không từ bỏ cô ấy.”
Lâm Lạc Bang vốn định đến nhà bạn trả sách, nhưng bây giờ lại không có tâm trạng đó nữa.
Ông ấy nhìn Lục Thanh Nhai, thản nhiên nói: “Tôi không có bản lĩnh hạn chế hai người gặp mặt, nhưng nếu cậu có ý chiến đấu lâu dài, cho rằng thời gian dài có thể được chúng tôi thông cảm, thì tôi chỉ nói cho cậu hai chữ, đừng hòng.”
Ý tứ rõ ràng, có bản lĩnh thì cứ dây dưa, lén lút gặp mặt, nhưng nếu muốn được thừa nhận, muốn chính đại quang minh lĩnh chứng bày tiệc, được gọi là con rể của nhà họ Lâm, không có cửa.
Lâm Mị đi ra đưa chìa khóa cho Lâm Lạc Bang nên mặc quần áo không nhiều, chỉ mặc quần áo ở nhà rồi khoác một chiếc áo lông tương đối dày ở bên ngoài.
Cô bị cảm lạnh, giọng nói có chút khàn khàn.
Lục Thanh Nhai không muốn cô đứng lâu ở nơi đầu gió, đẩy cô đến chỗ Lâm Lạc Bang: “Lên đi, năm mới hãy ở cùng người nhà, lát nữa anh sẽ đi.”
Lâm Mị nhìn anh: “Anh…”
Lục Thanh Nhai không nói thêm gì, ánh mắt có ý bảo cô hãy trở về trước.
Lâm Lạc Bang nắm lấy cánh tay dẫn Lâm Mị về, không thèm liếc mắt nhìn Lục Thanh Nhai một cái.
Lúc sắp vào cửa, Lâm Mị quay đầu lại nhìn.
Lục Thanh Nhai vẫn đứng nguyên tại chỗ, bóng dáng cao lớn mà tiêu điều.
Vào phòng, Lô Xảo Xuân đi ra từ trong phòng bếp: “Đưa chìa khóa, sao đi cả nửa ngày vậy…”
Thấy sắc mặt của Lâm Lạc Bang với Lâm Mị, bà ấy ngây ra: “Sao vậy?”
“Đã gặp tên họ Lục ở dưới lầu.”
Vẻ mặt Lô Xảo Xuân thay đổi: “Cậu ta còn dám đến, tôi nhất định phải dạy dỗ cậu ta mới được…”
“Mẹ, người đã đi rồi.”
“Con đừng nói thay cậu ta!”
Lâm Mị dựa lưng vào tủ giày, đạp giày trên chân xuống, không đi vào, cúi đầu đứng ở đó.
Âm thanh khàn khàn, có lẽ là vì cảm lạnh: “… Mẹ, mẹ có nghĩ đến một vấn đề? Mẹ và ba vào trăm năm sau, nhóc mắt kính cũng trưởng thành lập gia đình… Không có Lục Thanh Nhai thì con sẽ một mình.”
Lô Xảo Xuân ngây ra.
Lâm Mị đi vào phòng, tìm ly trong phòng rót một ly nước ấm.
Mũi bị nghẹt, cô hít mấy cái, tai cũng ù ù.
Cô sờ điện thoại di động, gọi cho Lục Thanh Nhai.
“Trở về chưa?”
“Về rồi. Đến chỗ ba anh một chuyến, buổi trưa sẽ đi.” Lục Thanh Nhai dừng lại, rồi nói tiếp: “… Thời gian của chúng ta còn dài. Em đừng buồn, phản ứng này của chú là rất bình thường…”
“Nếu như…” Lâm Mị nhẹ giọng nói: “Ý em là nếu… em không thể chịu được áp lực… Anh sẽ trách em chứ?”
Bên kia im lặng một lúc: “Không đâu.”
“Em…”
Lục Thanh Nhai cắt ngang lời cô: “Áp lực lớn, có thể nói chia tay với anh, nhưng đồng ý hay không còn phải xem tâm trạng của anh.”
Lâm Mị: “Anh dám đồng ý sao.”
Lục Thanh Nhai nở nụ cười.
Tiếng gõ cửa.
Cửa phòng ngủ vốn không đóng, Lô Xảo Xuân cũng thuận tay đẩy ra. Bà ấy mở cửa thấy cô đang gọi điện thoại thì mặt cứng lại, đặt chén canh gừng nóng hổi lên tủ bên giường rồi quay đầu bỏ đi.
Canh gừng có mùi nồng nặc, khói bay đầy ánh mắt.
Lâm Mị cắn răng uống một ngụm, bị cay đến không nói nên lời.
Nghe thấy Lục Thanh Nhai phía bên kia thở dài xin lỗi.
“Tại sao lại xin lỗi?”
Lục Thanh Nhai: “Phải xin lỗi nhiều hơn, để em cãi nhau với ba mẹ em, em bị bệnh anh còn phải lập tức trở về đội, không thể ở bên em.”
Lâm Mị cười nói: “Chỉ là cảm lạnh, không đến mức đó.”
Lục Thanh Nhai ngồi trên xe taxi đi về phía khu phố cổ, điều hòa nóng đến mức quần ẩm ướt dần dần bốc hơi, nửa khô nửa ướt dính vào đùi.
Cảm giác bất lực nặng nề tập kích anh.
Vốn không phải vì không thể đạt được sự thấu hiểu của ba mẹ Lâm Mị, mà là vì đẩy Lâm Mị vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Con người cô rất mềm lòng, giống như luôn có thể bao dung tất cả mọi thứ.
Trước đây lúc quen nhau, tính khí anh lớn, chọc cô tức giận lại không chịu xin lỗi. Cô rõ ràng có một vạn lý do không tha thứ, nhưng mỗi lần anh quanh co lòng vòng lấy lòng, cô lại thản nhiên chấp nhận.
Con người sống quá tùy ý, luôn vấp phải đến mức chảy máu trong chuyện mình thật sự quan tâm.
Về sau mới hiểu được không phải cô khoan dung, mà là tuổi trẻ vô tri, anh hưởng thụ tình yêu nhưng cũng không thật sự hiểu được yêu.
Anh thật sự muốn hỏi cô một câu, bản thân có tài đức gì?
“Lâm Mị.”
“Hả?”
Lục Thanh Nhai lại im lặng.
Có những lời luôn không thể thốt nên lời, chỉ có thể thề ở trong lòng.
Tương lai sẽ dùng sinh mệnh và sự trung thành của anh để yêu cô, chăm sóc cô.
…
Buổi trưa, vợ chồng Mạc Nhất Tiếu đưa Lâm Ngôn Cẩn về, Lâm Mị thuận tiện giữ bọn họ lại ăn cơm.
Tình cảnh có chút ảm đạm.
Ngôn Cẩn dẫn theo Tiểu Vũ đến phòng mình chơi, người lớn ở lại phòng khách nói chuyện. Mạc Nhất Tiếu vốn định hỏi tình hình, nhưng vừa nhìn biểu cảm của Lô Xảo Xuân và Lâm Lạc Bang thì biết được có lẽ đã đàm phán thất bại.
Anh ấy là người ngoài, đương nhiên không dễ xen vào, tuyệt đối không đề cập đến chuyện này.
Ăn cơm trưa xong, cả nhà Mạc Nhất Tiếu đều đi về, Lâm Mị và Lô Xảo Xuân thu dọn quét dọn, Lâm Lạc Bang lại được Ngôn Cẩn kéo vào phòng.
Ngôn Cẩn ngồi trên giường nhỏ của mình, hai chân lắc lư, cúi đầu nhìn sàn nhà, nhỏ giọng nói: “Ông ngoại, có phải ông không đồng ý cho mẹ con quen đội trưởng Lục không?”
Lâm Lạc Bang đi đến bên cạnh cậu nhóc ngồi xuống, sờ đầu cậu nhóc: “Chuyện của người lớn, con không hiểu.”
“Con người đội trưởng Lục rất tốt… đối với con, đối với mẹ đều rất tốt…”
“Nhóc mắt kính, ông hỏi con một câu, nếu bảo con gọi cậu ta là ba, con có đồng ý không?”
Ngôn Cẩn không nói lời nào nữa.
“Cho nên chính là đạo lý đó.”
Qua một lúc sau, Ngôn Cẩn hạ giọng hỏi: “… Mẹ con sẽ không vui đúng không.”
Lần này đổi lại là Lâm Lạc Bang im lặng.
Trong phòng bếp, Lâm Mị đeo găng tay, mở vòi nước rửa chén.
Lô Xảo Xuân tới đẩy cô: “Để mẹ rửa, con qua bên cạnh nghỉ ngơi đi.” Nói xong, bà ấy tháo găng tay của cô xuống.
Lâm Mị lấy giẻ lau gạch men bên cạnh bếp, thỉnh thoảng hít mũi một cái.
“Mẹ, con không phải là người vong ân phụ nghĩa, mấy năm nay mẹ và ba đã chịu khổ và ấm ức vì con, con đều nhìn thấy. Con không nói được lời dễ nghe, cũng cảm thấy người một nhà không cần phải thường xuyên treo chữ cảm ơn ở bên miệng, nhưng điều này không có nghĩa là trong lòng con không cảm kích…”
Cô từ từ lau gạch, Lô Xảo Xuân chậm rãi rửa chén.
“… Vì nhóc mắt kính, con vốn không hối hận khi đó nhất thời hoang đường, giống như bác sĩ nói, có thể mang thai nó là kỳ tích, con ít nhiều sẽ cảm thấy tất cả đều có chút giống như đã được định sẵn. Nhóc mắt kính có duyên với con, mà duyên này là Lục Thanh Nhai mang đến cho mẹ con bọn con…”
Cảm lạnh khiến đầu óc cô dần nặng, suy nghĩ chậm, nói chuyện cũng chậm.
Cảnh vừa rồi Lục Thanh Nhai quỳ gối trong nước bùn, ít nhiều đã khiến trong lòng cô chấn động.
Con người anh nói dễ nghe gọi là cao ngạo, nói khó nghe là chết cũng cần thể diện, trước kia cảm thấy Thiên Vương lão tử cũng nhường đường cho anh, sao bây giờ anh lại quỳ gối trước bất kỳ người nào chứ.
Biết rõ có lẽ vô dụng, anh vẫn cố gắng bù đắp tiếc nuối do tùy hứng tạo ra năm đó.
Có lẽ nghĩ như vậy, có vẻ cô là người rất rộng lượng, nhưng quả thật cô cũng đã hỏi mình…
Cho dù khó khăn, cô cũng đã gặt hái được rất nhiều. Thời gian tám năm, ngoại trừ sinh ra được một Lâm Ngôn Cẩn ưu tú, còn cho cô sức mạnh không sợ mưa gió.
Mà Lục Thanh Nhai quả thực không có gì cả, ngoại trừ một lòng chuẩn bị tiêu sạch nhiệt huyết núi sông bất cứ lúc nào.
Anh bỏ nhà ra đi trong đêm trong tâm trạng như thế nào?
Những ngày tháng anh làm tân binh khô khan mà vất vả, ban đêm không thể đối mặt với điều trong lòng, không thể đối mặt bản thân đang nghĩ gì?
Thời điểm anh cửu tử nhất sinh, có cảm thấy sinh mệnh đã không còn nhiều quyến luyến hay không, là núi xanh có thể chôn xác hay không?
Vận mệnh rất công bằng với con người.
“Con không nói giúp cho anh ấy, anh ấy cũng không giải thích cho bản thân. Khoảng thời gian ở chung này khiến con tin hiện tại anh ấy rất khác. Có lúc con cảm thấy mệt, muốn tìm người tâm sự, giống như mẹ và ba…”
Lô Xảo Xuân ngắt lời cô: “Mẹ không tin, nhất định phải là cậu ta sao?”
“Trước khi gặp lại anh ấy thì không chắc chắn; nhưng gặp lại thì con lại xác định nhất định phải là anh ấy…” Cô ném khăn lau vào bể nước, lỗ tai hơi ù ù, cô dùng sức nuốt một cái.
“Mẹ, con sẽ không đưa anh ấy đến trước mặt hai người, cũng sẽ không nhắc nửa chữ về anh ấy với mẹ, nhưng tuyệt đối sẽ không chia tay anh ấy.”
Lô Xảo Xuân nhìn cô: “Đây là giọng điệu thương lượng của con sao?”
Lâm Mị: “Không phải thương lượng, đây là quyết định của con.”
Lâm Mị uống thuốc cảm, rồi trở về phòng nghỉ trưa.
Lục Thanh Nhai nhắn tin cho cô, nói đã lên máy bay.
Ban ngày ánh sáng mãnh liệt, cô kéo rèm cửa sổ nặng nề, tắt đèn, lại đeo mặt nạ mắt.
Thành phần ngủ của thuốc cảm dần có hiệu quả, cô ngủ trong sự hỗn loạn lại bình tĩnh khác thường.
Không biết bao lâu, cô cảm thấy như có ai đó đang nhẹ nhàng lắc cánh tay của mình.
Cô chậm rãi mở mắt, đối diện với ánh mắt của Lâm Ngôn Cẩn.
“Không khó chịu…” Lâm Mị vén chăn lên: “Có muốn đi lên hay không, nằm với mẹ một lúc… à, mẹ bị cảm, con vẫn nên tránh xa một chút, tránh lây nhiễm cho con.”
“Giáo viên nói cảm lạnh do virus mới lây nhiễm.” Lâm Ngôn Cẩn thả dép bò lên giường.
Cả người cậu nhóc đều nóng bỏng, giống như khi còn bé, mùa đông lạnh, đổ nước sôi vào túi chườm nóng để làm ấm chân.
Lâm Ngôn Cẩn đang suy nghĩ nên nói điều gì.
Trước kia lúc cậu nhóc bị bệnh, Lâm Mị sẽ ôm cậu nhóc kể chuyện, còn dùng song ngữ, một câu tiếng Anh tương ứng với một câu tiếng Trung.