Thành Thân Với Người Phàm Thật Khó - Oạt Khanh Tất Điềm

Chương 10



Theo bọn họ rời đi, sương trắng trên mặt đất dần dần tan biến, mây đen trên bầu trời tản đi, ngay cả tà khí mù mịt cũng biến mất. Mặt trời lại xuất hiện, bầu trời quang đãng.

Trì Nhứ bỗng cảm thấy tất cả những gì vừa xảy ra giống như một giấc mơ.

Nàng nhìn phương hướng Hắc Bạch Vô Thường rời đi, chớp chớp mắt, đến giờ mới nghĩ tới một vấn đề: Lần đầu tiên gặp mặt nhưng tại sao Hắc Bạch Vô Thường lại cúi chào bọn họ nhỉ?

Theo lý mà nói thì nàng chỉ là một người vô danh không có tiếng nói trên Thiên giới, cho nên không thể nào khiến cặp đôi ngôi sao Minh giới chú ý được.

Vậy thì...

Lúc này, nàng nghe thấy Lê Liễu Phong gọi mình: "A Nhứ?"

Nàng vô thức trả lời: "Hả?"

Lê Liễu Phong trầm ngâm: "Sao Hắc Bạch Vô Thường lại cúi chào nàng vậy?"

Câu này có phần giống với vấn đề mà nàng vừa mới suy nghĩ, nhưng đối tượng cúi chào đã thay đổi từ "họ" thành "nàng".

Trì Nhứ: "Hả? Chào ta á hả?" Nàng hơi dừng lại rồi nói: "Sao không phải là chào ngươi?"

Nghe vậy, Lê Liễu Phong vừa có chút buồn cười, vừa hơi bất đắc dĩ nói: "A Nhứ, nàng quá coi trọng ta rồi đấy. Ta chỉ là một nông phu, có tài đức gì mà có thể khiến quỷ sai Minh giới phải cúi đầu chào chứ?" Sau đó, hắn lại trưng ra bộ dạng cực kỳ kiên nhẫn, đợi Trì Nhứ trả lời.

Hắn vừa nói vậy, Trì Nhứ không khỏi tự nhủ trong lòng: Chẳng lẽ ngay từ đầu Hắc Bạch Vô Thường chỉ cúi đầu chào một mình nàng thôi sao? Nghĩ lại thì cũng không phải hoàn toàn không có lý, dù sao thì mọi người đều cùng là tiên liêu, gặp nhau gật đầu cúi người chào, chắc cũng coi như là phép lịch sự cơ bản nhỉ?

Mới vừa rồi trong một phút chốc, nàng còn tưởng là bởi vì thân phận của Lê Liễu Phong không tầm thường, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một phen, nàng lại cảm thấy rất không hợp lý. Nếu như Lê Liễu Phong và Hắc Bạch Vô Thường quen biết nhau thì gặp nhau cũng nên hàn huyên một hai câu mới phải, hơn nữa người có thể khiến Hắc Bạch Vô Thường cúi người, chắc chắn không phải là người bình thường, sẽ không thể nào là nông phu sống trong gian nhà gỗ nhỏ đó được.

Nhưng nàng nên giải thích thế nào với Lê Liễu Phong bây giờ?

Trì Nhứ suy nghĩ một lát: "Ừm, chắc có lẽ là bởi vì bọn họ lịch sự, thấy ai cũng cúi người chào hỏi..."

Nàng thật sự không biết nói dối, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, Lê Liễu Phong cười cười, thấy đã đạt được mục đích bèn bỏ qua cho nàng: "Ừm, cũng có lý." Rồi không nói thêm gì nữa.

Hai người rời khỏi Trần gia thôn, suốt đường đi Trì Nhứ cứ mãi thấp thỏm bất an trong lòng, sợ Lê Liễu Phong sẽ nghi ngờ thân phận của nàng.

Từ xưa đến nay, tiên nữ hạ phàm chưa bao giờ vội tiết lộ thân phận bản thân. Thứ nhất là ra vẻ mình kiêu ngạo, còn dễ khiến người ta chú ý; thứ hai là vì Nguyệt lão nói với nàng, sau khi luật pháp Thiên đình được sửa đổi đã quy định, nếu con người thành thân với tiên nữ sẽ có thể hưởng thụ cuộc sống trường sinh bất lão, thậm chí còn được tiên tịch, lên Thiên đình sinh sống.

Bởi vậy, nàng nhất định phải đề phòng những kẻ bụng dạ khó lường — mặc dù nàng cảm thấy Lê Liễu Phong không phải là người như thế.

Nói cũng lạ, hai người chung đụng hai ngày nay, không phải lúc nào cũng nói chuyện, mà cũng có khi trầm mặc không nói, nhưng cho tới giờ Trì Nhứ chưa từng cảm thấy ngượng ngùng. Vậy mà lúc này nàng lại cảm thấy bầu không khí quá mức yên tĩnh, nàng vội tìm đề tài: “Tại sao mọi người biết rõ có luân hồi chuyển thế nhưng vẫn sợ người thân mình qua đời nhỉ?”

Giọng điệu của Lê Liễu Phong vẫn ôn hòa như trước: "Một người sau khi đầu thai, linh hồn sẽ được gột rửa sạch sẽ, quên hết mọi thứ. Đối với người sống mà nói, có khác gì một người xa lạ đâu?"

Trì Nhứ thấy hắn tiếp lời, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, qua quýt gật đầu nói: "Ngươi nói đúng."

“A Nhứ.” Lê Liễu Phong bỗng dừng bước: “Nàng đã từng uống canh Mạnh Bà hay nước Vong Tình chưa?”

Hỏi xong lời này, Lê Liễu Phong lại thầm cười khổ tự giễu, hỏi cái này thì có ý nghĩa gì chứ? Cho dù nàng đã uống rồi thì cũng không nhớ rõ.

Trì Nhứ hơi chần chờ, ánh mắt mang mấy phần mờ mịt: "Chắc là chưa. Đó là thứ người bình thường có thể uống sao?"

Đồng thời trong lòng nàng thầm nói, đây cũng là một khả năng, sau này nhất định phải hỏi thử Nguyệt lão mới được. Có điều nếu nàng đã từng uống qua mấy thứ kia thật thì tại sao nàng lại uống?

Lê Liễu Phong không biết đang suy nghĩ chuyện gì mà lẩm bẩm: "... Cũng phải."

Suốt đường đi hai người đều không nói chuyện, trong lòng mỗi người đều suy nghĩ chuyện gì đó, đường về nhà dường như trở nên vô cùng ngắn ngủi, chớp mắt đã tới nơi.

·

Ban đêm, đêm không trăng gió mát.

Hắc Vô Thường ngồi xổm dưới đất, hơn nửa người giấu ở sau hàng rào, nhìn vào bên trong qua khóm trúc đan xen vào nhau: "Sao đại nhân lại ở nơi này chứ? Chẳng lẽ là vì thường ngày bận quá nên muốn đổi một môi trường khiêm tốn chút để giải sầu à?"

Bạch Vô Thường đứng ở một bên nói: "Ta nghĩ là bởi vì cô nương kia kìa."

“Thật á hả?” Hắc Vô Thường quay đầu hỏi người giấy nhỏ trên vai: “Này, huynh đệ, ngươi tiết lộ cho ta chút đi, nàng ta là ai vậy?”

So với những người giấy khác thì người giấy nhỏ được tạo hình rất độc đáo, trên mặt nó có hai lỗ tròn, đúng vị trí con mắt, trông giống như một bộ xương người nhỏ.

Bộ xương nhỏ nhân từ nói: "Là cô nương chủ nhân vừa ý. Ta nghe chủ nhân gọi nàng là "A Nhứ" thân mật lắm, hai vị xem thử xem, có bao giờ các ngươi nghe thấy chủ nhân gọi người nào như thế không? Hơn nữa, không dối gạt các ngươi, lúc trước ta giả làm lão nông ấy, chỉ nhìn nàng ấy thêm mấy lần thôi mà đã bị chủ nhân dùng ánh mắt cảnh cáo đó!"

Còn bị đám đồng bọn đánh hội đồng!

“Woa!” Hắc Vô Thường lộ ra vẻ mặt phát hiện tin nóng: “Thật không dễ dàng nha, trăm năm sau, cây vạn tuế già đại nhân chúng ta cuối cùng cũng sắp nở hoa rồi!”

Hắn kéo bộ xương nhỏ xuống khỏi vai mình, vẻ mặt thành thật nói: "Ngươi nói xem, nếu chúng ta đi hối lộ A Nhứ cô nương thì đại nhân có thể miễn hình phạt cho chúng ta không?"

Sáng nay, hắn và Bạch Vô Thường còn chưa tỉnh rượu trong lương đình ở ngã ba Âm Dương đã bị đám người giấy nhỏ đánh thức.

Sau khi tỉnh lại, người giấy mảnh khảnh thích cáo trạng nhất không kịp chờ đợi đã lên án mạnh mẽ bọn họ một phen, nói là đêm qua có sét đánh, một quỷ hồn lọt lưới bọn họ lúc trước đụng phải nơi đại nhân ở, đại nhân đang nổi trận lôi đình, muốn trừ lương của họ, sau đó còn nói, trong Trần gia thôn có ba quỷ hồn, đại nhân gọi bọn họ mau tới thu hồn.

Đôi Hắc Bạch Vô Thường này không có tật xấu gì khác, chẳng qua là thích uống rượu, vừa uống quá chén một cái thì xảy ra chuyện, nghe đại nhân đại giá quang lâm là biết ngay có chuyện lớn, bọn họ lập tức biến thành hai luồng gió xoáy một đen một trắng, chạy vội đến Trần gia thôn.

Vì người giấy nhỏ trước đó đã cảnh báo không được nói chuyện với đại nhân, cho nên Hắc Bạch Vô Thường bàn với nhau, lúc đi ngang qua thì cúi người chào một cái.

Bây giờ, hai người bọn họ thấp thỏm bất an mò tới nơi đại nhân ở, nhưng không ai dám chủ động ra mặt.

Bạch Vô Thường nói: "Lời ngươi nói hoàn toàn không có logic."

Hắc Vô Thường nói: "Tại sao không có logic? Đại nhân thích A Nhứ cô nương, nếu chúng ta lấy lòng A Nhứ cô nương, làm bạn với nàng ấy thì đại nhân sẽ "yêu ai yêu cả đường đi", chắc chắn sẽ không trừng phạt chúng ta."

Nói như vậy cũng có lý, nhưng Bạch Vô Thường lại cảm thấy sẽ không có ai bằng lòng làm bạn với bọn họ, dù sao thì có ai lại muốn ngày nào cũng gặp quỷ chứ?

Bộ xương nhỏ xem kịch vui không sợ phiền toái, giựt dây nói: "Ta nghĩ được đấy, thực ra A Nhứ cô nương là người rất tốt, ta nhìn ra được mà!"

Bị nó xúi giục, Hắc Vô Thường càng muốn thử, Bạch Vô Thường đành phải bất đắc dĩ đi cùng, nhưng lấy lòng A Nhứ cô nương thế nào lại trở thành một rào cản lớn khác ngăn trước mặt hắn.

Hai người buồn phiền đến hói cả đầu, tới lúc trời gần sáng chợt nghĩ nếu còn chần chừ nữa thì chuyện này sẽ thất bại, bèn đi vào rừng hái một bó hoa dại còn đọng sương, lặng lẽ cắm vào bình hoa trong phòng Trì Nhứ.

Sáng sớm Trì Nhứ tỉnh dậy, không hiểu chuyện gì, một bó hoa dại đủ loại, phong cách không thống nhát, có không ít bông còn dính đầy bùn đất. Mặt trên tờ giấy viết ba chữ rồng bay phượng múa "Hối lộ ngươi".

Sau đó... Sau đó, không hiểu sao Lê Liễu Phong lại biết được chuyện này, vì vậy toàn bộ tiền lương tháng đó của Hắc Bạch Vô Thường đều bị trừ sạch mà không rõ lý do.

Hắc Bạch Vô Thường nghèo đến độ phải uống gió Tây Bắc cả tháng trời vẫn không thể nghĩ thông, bọn họ tặng hoa cho A Nhứ cô nương rõ ràng là biểu hiện chân tình, sao lại đắc tội với vị đại nhân nhà mình rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.