Thành Thân Với Người Phàm Thật Khó - Oạt Khanh Tất Điềm

Chương 22



Cuối cùng, Trì Nhứ vẫn quyết định không thêm chân cho "con cua lớn" của mình — lỡ đâu nàng lại không kiểm soát được đường kim, thêu con bướm xinh đẹp không đâu vào đâu... lại càng tồi tệ hơn.

Sáng nay, nàng xách một hộp bánh đậu xanh lớn trên tay, cầm “tác phẩm” của mình, bồn chồn đi một mạch đến cửa nhà hàng xóm.

Đại tỷ nhà hàng xóm họ Từ, đứng hàng thứ ba trong nhà nên gọi là "Từ tam nương". Nàng ta không chịu cho Trì Nhứ bái sư đàng hoàng, nói mình chỉ là rảnh rỗi dạy cho vui, chỉ cần Trì Nhứ chịu học thật tốt, nàng ta đã vui lắm rồi, đường nhiên cũng không thu học phí.

Trì Nhứ vẫn cảm thấy rất ngại, nên thỉnh thoảng lại mang chút đồ ăn vặt cho nàng ta, may mà nàng ta cũng rất thích.

Hôm nay, vì cực kỳ chột dạ nên nàng xách theo một cái hộp lớn đầy ắp thức ăn.

Như thường ngày, cửa nhà Từ tam nương không khóa, mở toang, ánh nắng ban mai tràn ngập căn nhà làm nó trở nên vô cùng sảng khoái tươi sáng.

Đối diện cửa là một cái khung cửi, các thanh đỡ bằng gỗ chồng chéo lên nhau, trên đó căng chặt những sợi chỉ màu. Bên cạnh cửa sổ có một cái bàn dài lớn, bày đủ loại sọt, đựng kéo may vá, vải khúc lụa màu, các mẫu thêu khác nhau và một vài cuốn sách.

Từ tam nương thức dậy rất sớm, gác chân ngồi trên ghế, lật giở một cuốn sách.

Nàng ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, khóe mắt lộ ra nếp nhăn nhàn nhạt, nước da trắng, tóc búi vân kế, cài một chiếc mộc trâm nghiêng sang một bên.

Thấy Trì Nhứ đi vào, Từ tam nương gật đầu: "Tới rồi à? Đưa ta xem nào."

Trì Nhứ tươi cười rạng rỡ: "Tam nương, cái đó cứ từ từ, ngài ăn bánh đậu xanh trước đi đã."

Từ tam nương nhìn thoáng qua nàng: "Hôm kia mới tặng màn thầu, hôm nay lại đưa bánh đậu xanh, muội đây là khi không tỏ ra ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp à."

Trì Nhứ nói: "Làm gì mà khi không chứ? Ta đây còn muốn học thêu với tỷ mà."

Từ tam nương nhìn cái hộp, bất đắc dĩ lắc đầu một hồi: “Ăn nữa sẽ béo tròn quay luôn đấy.” Nói vậy nhưng nàng ta vẫn mở nắp, lấy một cái bỏ vào miệng.

Bánh đậu xanh mềm mềm thơm ngon, ngọt mà không ngấy, Từ tam nương lại lấy một cái khác, nói với Trì Nhứ: "A Nhứ, cho ta xem xem muội thêu cái gì rồi."

Biết không thể trốn thoát, Trì Nhứ đành ngoan ngoãn dâng hiến "kiệt tác" của mình.

Từ tam nương vừa bỏ bánh đậu xanh vào miệng, vừa thờ ơ nhìn mảnh vải trắng mở ra, nàng ta nhìn lướt qua, suýt chút bị nghẹn chết.

Thấy vẻ mặt hỡi ơi Từ tam nương, Trì Nhứ lập tức biết không ổn rồi, thầm nghĩ: “Biết vậy nói là thêu con cua là được rồi, thiếu mất mấy chân cũng chẳng sao, dù thế nào thì cua bị tàn tật cũng là chuyện thường thấy.”

Nàng đang nghĩ ngợi linh tinh thì Từ tam nương thở dài một hơi: "Đã lâu không thấy con thiêu thân to như vậy rồi."

Trì Nhứ: "Hả? Thiêu thân?"

So với cua thì thiêu thân quả thực tốt hơn rất nhiều, gần giống bươm bướm rồi. Lẽ nào đang nói nàng thêu cũng không thái quá lắm nhỉ?

Từ tam nương thản nhiên nói: "Đúng vậy, một con ngài lớn."

Trì Nhứ: "..."

Con ngài chẳng phải cũng là thiêu thân sao?

Kích động cả hồi lâu hóa ra là Từ tam nương lấy nàng ra làm trò cười.

Từ tam nương thấy nàng nghiêm túc như vậy thì không trêu nàng nữa, cẩn thận giải thích vấn đề của nàng, rồi tìm một kiểu dáng tương đối đơn giản cho nàng thử tay nghề.

Quả thực là "trước lạ sau quen", lần này Trì Nhứ thêu đã tiến bộ hơn rất nhiều, Từ tam nương hết sức hài lòng. Cũng như thường ngày, sau khi "lớp học" kết thúc thì hai người sẽ bắt đầu tâm sự đủ chuyện.

Từ tam nương lấy quyển sách vừa nãy cầm trên tay, lật đến trang đã đánh dấu, đưa cho Trì Nhứ: "A Nhứ, muội xem giúp ta, ba mẫu này nên chọn mẫu nào? Ta muốn may một bộ quần áo."

Mặc dù kỹ năng thêu thùa của Trì Nhứ vẫn cần phải luyện tập, nhưng khiếu thẩm mỹ của nàng không thể nào chê được, hai ngày trước, Từ tam nương đã nhờ nàng chọn một kiểu dáng, rồi làm thành y phục theo cái Trì Nhứ chọn, quả nhiên nhóm tiểu thư thái thái thành Xương Châu cực kỳ yêu thích.

Trì Nhứ nhìn một hồi, sau đó chỉ vào một cái trong đó: "Cái này."

Nàng đã quen thuộc với cách chọn này, trước đây còn ở trên Thiên đình, Chức Nữ cũng hay bảo nàng chọn giúp.

“Được.” Từ tam nương không hỏi nguyên nhân, cười cất hình vẽ đi, sau đó như nhớ tới cái gì lại lấy từ trong lòng ra một tờ giấy: "A Nhứ, muội xem cái này thử đi, có người nói..."

Lời còn chưa dứt, nàng ta đã liếc mắt nhìn qua ống tay áo của Trì Nhứ —— hôm nay Trì Nhứ mặc bộ xiêm y vạt tròn màu hồng tím, để lộ đường viền cổ áo màu trắng xếp chồng lên nhau, vạt áo, đai lưng và ống tay áo đều được viền màu xanh xám, hoa văn thêu mờ trông rất độc đáo, tôn lên khí chất tươi mát, xinh xắn toàn thân nàng.

Từ tam nương rất đỗi kinh ngạc: "A Nhứ, muội mua bộ y phục này ở đâu vậy?"

Đây thực ra là mấy ngày trước Chức Nữ đã nhờ chim hỉ thước hạ phàm đưa cho nàng, Trì Nhứ không thể nói thật, bèn cân nhắc một hồi rồi nói: “Bằng hữu tặng ta.”

Từ tam nương mở tờ giấy trong tay ra: "Muội xem, hoa văn trên tờ giấy này có giống với hoa văn trên ống tay áo của nàng không? Kỳ lạ thật, nghe nói đây là hoa văn Chức Nữ mới chế ra, còn chưa được bày bán đâu. Ta cũng phải nhờ người mới lấy được đó. Vị bằng hữu kia của muội là thần thánh nào thế? Chẳng lẽ là Lê Liễu Phong?"

Trì Nhứ nói: “Không phải hắn, hắn là nam nhân, sao có thể tùy tiện tặng y phục cho nữ hài chứ?” Vừa nói xong, nàng chợt nhớ lại quả thực Lê Liễu Phong đã từng tặng một bộ y phục cho nàng, bỗng chột dạ, rồi nói: "Tam nương, vị bằng hữu kia của ta hồi nhỏ có quen với Ngưu Lang."

Mọi người đều biết sau khi Ngưu Lang thành thân với Chức Nữ đã thu được tiên tịch, trường sinh bất lão, chỉ là chẳng biết tại sao hắn còn ở Ngưu gia thôn làm bạn với người phàm, mãi không chịu lên trời.

Cả đời Từ tam nương hận nhất một chuyện, chính là nàng ta không sinh ra ở Ngưu gia thôn, làm hàng xóm với Ngưu Lang Chức Nữ. Nghĩ tới đây nàng ta vô cùng tiếc nuối.

Trì Nhứ thầm nói trong lòng, đây không thể coi là "tội lừa gạt sư phụ", chỉ là nàng không nói ra toàn bộ sự thật mà thôi.

"Hình thêu trên chiếc váy này thật sự rất đẹp. Chắc chắn phải tốn rất nhiều tiền. Vị bằng hữu đó của muội thật có lòng." Từ tam nương nuối tiếc xong, chẳng mấy chốc đã về với hiện thực, vô cùng yêu thích sờ sờ hoa văn trên ống tay áo của nàng: "A Nhứ, muội phải cố gắng lên, biết đâu cũng có thể thêu được hoa văn đẹp như vậy."

Trì Nhứ bỗng nhiên được khích lệ, vui mừng khôn xiết: “Thật sao?”

Thấy nàng như vậy, Từ tam nương không nhịn được cười, gật đầu nói: “Thực ra, nữ nhi gia thêu thùa có một bí quyết nhỏ."

Trì Nhứ chăm chú lắng nghe: "Bí quyết gì?"

"Thời trẻ, trước khi xuất giá, nữ hài có một việc vô cùng quan trọng, đó chính là thêu y phục, thêu khăn tay cho mình. Muội chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của người trong lòng, nghĩ đây là thứ thêu cho hắn, trong lòng nhất định sẽ cảm thấy ngọt ngào, không cảm thấy nhàm chán nữa."

Trì Nhứ suy nghĩ một hồi, cảm thấy rất có lý, lại băn khoăn nói: "Nhưng mà ta không có người trong lòng."

Từ tam nương giả vờ giận liếc nàng một cái: "Tiểu A Nhứ, muội đừng gạt tam nương ta nha, không phải người trong lòng mà các muội lại sống chung à?"

Vẻ hóng hớt trong mắt hết sức rõ ràng.

Trì Nhứ bất đắc dĩ nói: "Tam nương, nếu ngài mà làm quan, nhất định sẽ coi thường mạng người đấy. Ta một thân một mình không có nơi nào để đi, Lê Liễu Phong chỉ là có ý tốt thôi"

Từ tam nương tò mò: "Ồ? Sao thế?"

Trì Nhứ bèn kể ngắn gọn chuyện gặp Lê Liễu Phong, đương nhiên là bỏ qua chuyện mình từ đâu tới.

Từ tam nương nghe xong, che miệng cười: "Muội còn nói không có ý gì, ta hỏi muội, tại sao hắn lại vô duyên vô cớ dẫn muội về nhà? Trên núi này có rất nhiều yêu quái ăn thịt người, hồ ly tinh thích biến thành mỹ nữ gạt người nhất, muội ra ngoài hỏi thử xem có ai dám tùy tiện nói chuyện với một cô nương xa lạ xuất hiện trong núi không?"

Trì Nhứ nghẹn lời.

Từ tam nương nhìn nàng, trong lòng đã hiểu rõ mồn một, ghé sát vào tai nàng nói nhỏ như đề phòng có người nghe lén: “Không tin thì muội hỏi hắn một câu, tại sao không quen không biết lại dám dẫn muội về nhà. Sau đó lại nói đáp án cho ta biết, ta không bắt muội rửa chén nữa."

Trong một khoảnh khắc, Trì Nhứ toan muốn từ chối, nhưng lời nói đến bên môi, nàng lại không thể không thừa nhận, lời Từ tam nương nói cũng đã gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng.

Tại sao Lê Liễu Phong lại không hỏi gì đã dẫn nàng về nhà?

Hơn nữa... còn đối xử với nàng cực kỳ tốt.

Ánh mắt hóng hớt của Từ tam nương quá rõ ràng, Trì Nhứ hơi mất tự nhiên dời tầm mắt, vừa vặn nhìn thấy Lê Liễu Phong qua ô cửa sổ đang mở. Hắn không để ý đến ánh mắt của người ngoài, đi thẳng về phía này, dáng người cao lớn, bộ dạng tuấn nhã phong độ.

Từ tam nương nhìn theo ánh mắt của Trì Nhứ, sau đó nháy mắt với nàng nói: "Này, "Có lòng tốt" đến đón muội về ăn cơm kìa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.