Thành Thân Với Người Phàm Thật Khó - Oạt Khanh Tất Điềm

Chương 29



“Ồ, khách quan, ngài muốn ra ngoài đi dạo à?”

Buổi chiều đúng là thời gian nhàn rỗi nhất, ông chủ nhà trọ Phúc Lai ngồi ở trong đại sảnh, thấy hai người Lê Liễu Phong xuống lầu bèn cười hỏi.

Lê Liễu Phong gật đầu, nói: “Không biết ông chủ có đề cử chỗ nào không?”

Ông chủ nhà trọ Phúc Lai cười ha ha nói: “Nói đến Lâm Châu chúng ta, trước khi Phong Đô đại đế còn chưa đại giá quang lâm, nổi tiếng nhất chính là “cầu Chân Tâm” đấy.”

Trì Nhứ: “Cầu Chân Tâm?”

“Không sai.” Ông chủ gật đầu: “Đấy là Nguyệt lão nhận nguyện vọng của dân chúng, đặc biệt hạ phàm xây nên, chuyên dùng để phân biệt độ thật lòng của lứa đôi. Phàm là tình nhân đi lên cây cầu kia, nếu không thật lòng yêu nhau thì chắc chắn sẽ có một bên rơi xuống nước.”

Nghe có vẻ rất lợi hại! Nhưng nếu phân biệt tình cảm chân thành của tình nhân thì nó chả có tác dụng gì với nàng cả. Trì Nhứ bèn hỏi: “Còn có chỗ khác không?”

“Chỗ khác chính là con phố mà Bắc Âm Phong Đô đại đế đi qua kia.” Ông chủ chỉ tay ra ngoài cửa: “Hai người nhìn xem, bây giờ còn có rất nhiều người đang tới tới lui lui đấy. Ta thấy á, không bao lâu nữa thì đến gạch cũng bị mài bóng ra đấy.”

Trì Nhứ bật cười, cảm thấy ông chủ này nói chuyện thật thú vị.

“Tiếp nữa chính là Xuân Phong lâu.” Ông chủ bắt đầu nghiêm túc, giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ: “Món chè ướp lạnh nhà họ rất ngon, vào miệng mát lạnh thoải mái thanh tân, ngọt mà không ngấy, già trẻ lớn bé đều thích. Thời tiết hôm nay không quá nóng đấy nhưng nếu vào ngày nắng hè chói chang, gọi tiểu nhị nhà họ đưa lên hai bát chè, hương vị kia, chậc chậc, có thể nói sống như thần tiên rồi!”

Hai người cảm ơn ông chủ, quyết định tùy tiện đi trước xem sao, rồi đi thẳng đến Xuân Phong lâu nếm chè. Khi ra cửa chạm mặt nam tử áo lam, nghe thấy nam tử kia cực kỳ quen thuộc chào hỏi người nào đó: “Ta đã trở về!”

Ông chủ từ xa xa đã vẫy tay với hắn: “Công tử đi dạo ở đâu thế?”

“Ôi, cái gì mà công tử với không công tử chứ. Ta họ Bao tên Đạt Đình. Ngươi gọi ta Tiểu Bảo là được rồi.” Thư sinh áo lam kia ngồi xuống bên cạnh ông chủ, tiếp đó lắc lắc đầu: “Ôi, quả nhiên đen đủi. Phong Đô đại đế không dễ gặp như vậy. Đúng rồi, hai người vừa ra ngoài kia là ai thế? Nhìn có vẻ lạ mặt.”

Ông chủ nói: “À, đó là hai vị khách đến ở trọ vào sáng sớm hôm nay.”

“À…” Bao Đạt Đình nhìn bóng dáng hai người đi xa, chỉ thấy dáng người nam tử thanh lịch, nữ tử yêu kiều đáng yêu. Hai người đi chung với nhau rất là cảnh đẹp ý vui. Chẳng qua không biết vì sao nam tử kia cho người ta cảm giác khá quen thuộc.

Lúc này, ông chủ đè thấp giọng, thần bí nói: “Ta nói cho ngươi biết hai vị khách này không đơn giản đâu.”

Bao Đạt Đình bị khơi dậy hứng thú: “Ồ? Sao lại không đơn giản?”

Ông chủ nói: “Bọn họ mang theo rất nhiều người giấy nhỏ thổi tới thổi lui bên cạnh. Những người giấy nhỏ đó rất thông minh, gì cũng biết, còn nghe lời bọn họ. Ta đoán là người của thế gia hàng yêu nào đi ra ngoài.”

Thiếu gia tiểu thư nhà giàu bình thường ra ngoài đều phải mang thừng trói yêu, sao có thể tùy tiện không sợ yêu quái chạy giống bọn họ được. Ông chủ đoán bọn họ ắt có bản lĩnh.

“Người giấy nhỏ à…” Bao Đạt Đình như suy tư gì, bên kia ông chủ đang hứng thú bừng bừng nói:

“Đúng rồi Tiểu Bảo, ngươi biết uống rượu không? Hay là buổi tối chúng ta uống mấy chén xoàng?”

Trong chớp nhoáng, có một bóng người chợt lóe qua trong đầu Bao Đạt Đình, hắn đứng bật dậy, không rảnh lo trả lời ông chủ, vội vàng chạy ra khỏi cửa.

Ông chủ ngờ vực: “Không thể uống rượu thì thôi, ta có ép ngươi uống đâu. Tiểu tử ngươi chạy cái gì?”

·

Trong đại viện Tiền phủ đang cử hành nghi thức chiêu hồn.

Một nam tử đầu đội phát quan, mặc trường bào ngồi ngay ngắn trên mặt đất, nhắm mắt lại, một tay dựng đứng ở trước ngực, trong miệng lẩm bẩm.

Sau lưng hắn ta bày vải đỏ bao trùm án đài hương nến, phía trên bày một thanh bảo kiếm, một bộ thẻ xương, mấy đĩa trái cây, còn có một cái lồng dế trống trơn.

Lão gia và phu nhân Tiền phủ đã sớm cho gia đinh tôi tớ lùi ra, đang đứng ở bên cạnh, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn ta làm phép.

Nam nhân tự xưng Xuất Mã Tiên này sáng sớm hôm nay xuất hiện ở cửa Tiền phủ. Lúc ấy Tiền phu nhân đang nước mắt nước mũi tèm lem khóc lóc kể lể Phong Đô đại đế là kẻ lừa đảo, thu hương khói lại không thả người, à không, thả quỷ, lại nghe được trên không có người chậm rì rì nói: “Không phải vậy, Phong Đô đại đế đã thả hồn phách nhi tử nhà ngươi ra rồi. Chẳng qua, bởi vì nhi tử của ngươi đã uống canh Mạnh Bà, quên hết việc kiếp trước cho nên mới bị lạc đường trên đường quay về, chậm chạp chưa về.”

Tiền phu nhân nghe vậy, nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử mặc trường bào màu vàng thêu hoa văn đen ở gấu, đứng ngược sáng, thân hình gầy đét, vuốt chòm râu thật dài, gió thổi quần áo bay bay, có vẻ rất tiên phong đạo cốt.

Tiền phu nhân lau nước mắt, ngựa chết coi như ngựa sống hỏi một câu: “Vậy ngài có cách nào không?”

Xuất Mã Tiên kia nói nếu muốn triệu hồi hồn phách nhi tử của bà thì phải bày biện đài cúng bái trong nội viện, nhưng phía trên không bày đồ cúng, mà đặt một hương một đuốc dẫn đường, lại đặt đồ mà Tiền công tử thích nhất, quan trọng nhất lúc còn sống. Rồi hắn ta làm phép, như thế có thể mời hồn ma Tiền công tử lạc đường về nhà.

Hắn ta cũng không đòi nhiều tiền, Tiền phu nhân đến bước đường cùng, bèn bàn bạc với Tiền lão gia, mời hắn ta thử một lần.

Lúc này, hai người thấy Xuất Mã Tiên kia làm hoa lan chỉ, ngồi dưới đất lải nhải hơn nửa canh giờ, nhi tử nhà mình cũng không về, không khỏi sinh nghi trong lòng.

Tiền phu nhân nói thầm: “Hắn ta chẳng đáng tin tí nào? Thật sự có thể gọi hồn nhi tử của ta về à?”

Tiền lão gia cũng nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy hắn ta ra dáng ra vẻ, nhìn tiếp xem. Ta đã ra lệnh cho gia đinh, để bọn chúng chờ ở cửa. Một khi có chỗ nào khác lạ, lập tức có thể xông vào bắt hắn ta.”

“Vẫn là lão gia thông minh.”



Cùng lúc đó, năm sáu gia đinh đang đứng ở cửa Tiền phủ. Ban đầu, bọn họ còn trận địa sẵn sàng đón quân địch, tùy thời chuẩn bị đi vào bắt người. Nhưng sau đó thấy lúc lâu không có động tĩnh gì thì bắt đầu tán gẫu, thậm chí có người lấy một đĩa hạt dưa không biết từ đâu ra, mọi người cắn đến phi thường vui vẻ, biến lực lượng bảo vệ trị an thành hiện trường tiệc trà.

Nhóm tiệc trà nói tới vấn đề con cái thi cử, lại cho tới hôm qua đánh cuộc đua ngựa, tâm trạng đau khổ ra sao, cuối cùng không biết ai thở dài thật sâu, nói: “Không biết đứa em út nhà ta làm sao, có lẽ đến thời kỳ phản nghịch, dạo này la hét cũng đòi nuôi yêu quái. Yêu quái kia đắt đến nhường nào chứ, có thể để gia đình thường dân như chúng ta mua nổi à?”

Trong lúc nói chuyện, mấy người thấy cách đó không xa có một nam một nữ sóng vai đi qua. Điều lạ chính là trên người hai người đều dính rất nhiều người giấy nhỏ, nhìn kỹ thì chúng nó còn biết động đậy biết bay, rất là thú vị.

Bọn họ đang buồn bực đó là thứ gì thì nhìn thấy nữ tử nhìn sang bên này. Nhìn dáng vẻ cũng chỉ khoảng 17-18 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, nhìn cực kỳ thoải mái.

Nàng nhìn bên này, khẽ “ồ” một tiếng.

Có gia đinh nói: “Tiểu cô nương, chuyện gì kỳ lạ à?”

Trì Nhứ chỉ vào khói nhẹ bốc lên trong Tiền phủ: “Bên trong có người đang đốt gì à?”

Gia đinh kia đi ra vài bước, ngẩng đầu nhìn rồi cười: “Đây là trong phủ chúng ta có Xuất Mã Tiên đang làm pháp sự đấy, không phải đốt đồ.”

“Ồ… Xuất Mã Tiên.” Trì Nhứ đọc lại cái tên này một lần, cảm thấy hình như đã nghe ở đâu đó rồi thì nghe thấy Lê Liễu Phong nói: “Hình như đoạt hồn cho lão phụ nhân kia ở Triệu gia thôn là một vị Xuất Mã Tiên.”

Trì Nhứ bừng tỉnh hiểu ra, bảo sao lại quen tai thế!

Người đang trong kia là tên lừa đảo ở Triệu gia thôn kia à?

Đang nghĩ như vậy, vài người từ trong cửa Tiền phủ đi ra, đúng là Tiền phu nhân, Tiền lão gia và Xuất Mã Tiên kia.

Trường bào đen vàng của Xuất Mã Tiên bị Tiền phu nhân và Tiền lão gia kéo thành một mảnh dài một mét, chân hắn ta cũng đã sải về phía bậc thang, vừa đi vừa nói: “Lão gia phu nhân không cần khách sao như thế. Ta đây cũng là chuyện nhỏ không tốn sức gì, chuyện nhỏ không tốn sức gì.”

“Phi!” Tiền phu nhân nói: “Đồ không biết xấu hổ nhà ngươi. Rõ ràng chính là kẻ lừa đảo. Ta hỏi ngươi, hồn con ta đâu?”

Gia đinh vừa thấy tư thế này, biết ngay mình có việc phải làm rồi. Gia đinh lúc trước nói chuyện với Trì Nhứ cũng chạy tới nơi, ngăn ở trước mặt Xuất Mã Tiên kia.

“Phu nhân, không thể nói vậy được. Ta đã cố hết sức rồi! Nhưng nhi tử của ngài nói, hắn không muốn về nhà, mà muốn làm một cô hồn dã quỷ ở trong đất trời này, ta nào có cách nào đâu chứ!” Xuất Mã Tiên còn rất đúng lý hợp tình: “Chẳng lẽ trong phủ ngài mời đại phu, đại phu không khỏi bệnh chữa thì có thể không trả tiền khám à?”

Trong lúc nói chuyện, hắn ta che kín ngực mình lại, xem ra cái gọi là “Tiền khám” ở ngay nơi đó.

Tiền lão gia không nói bậy bạ với hắn ta, chỉ nói: “Ngươi trả tiền đây, chúng ta sẽ không báo quan!”

“Trời ạ, ta còn muốn báo quan đây này!” Xuất Mã Tiên kêu r.ên, nhìn láo liên khắp một vòng, vừa hay thấy Trì Nhứ và Lê Liễu Phong đứng ở một bên.

“Ối, công tử và cô nương bên kia đến nói lý xem! Ta thật sự không phải kẻ lừa đảo, mà cam đoan là Xuất Mã Tiên không giả. Dẫn ta vào cửa là chân nhân đứng đầu của Bạch Nhạc Sơn, không tin các ngươi có thể đi tra xem!”

Lê Liễu Phong cất bước đi sang, hơi nhíu mày, hình như có suy ngẫm: “Xuất Mã Tiên? Ta nghe nói Triệu gia thôn có một gia đình, con trai vốn đã qua đời. Nhưng sau đó lại mời một vị Xuất Mã Tiên, cướp hồn phách từ trên đường Hoàng Tuyền về, làm nhi tử bà ta khởi tử hồi sinh. Chẳng lẽ người nọ là ngươi?”

“Đúng đúng đúng, chính là ta, chính là ta! Nhi tử của người đó ngã xuống vách núi chết có phải không!” Xuất Mã Tiên như gặp cứu tinh, thầm nghĩ đây đúng là đội mình đưa quân tới cửa: “Tiền lão gia, Tiền phu nhân, các ngươi đã tin rồi chứ?”

Tiền lão gia và Tiền phu nhân đưa mắt nhìn nhau, vẫn hơi do dự, lại nghe nam tử kia mở miệng nói: “Nếu đã đúng thì vị đại nương kia nói cả gia tài bị người này lấy sạch, cuối cùng đổi về một nhi tử ngu dại, không mấy ngày lại đi. Từ đây gặp người là nói nhất định không thể lại tin Xuất Mã Tiên.”

Xuất Mã Tiên: “…”

Thật là bất ngờ không kịp phòng ngừa!

Hắn ta vốn nghe nói lão gia phu nhân Tiền phủ ngốc nghếch lắm tiền, mới đến thử vận may, ai biết gần đây vậy may không dễ sờ vào, ngược lại gặp phải người qua đường hiểu tận gốc rễ!

“Ngươi còn có gì để nói không!” Tiền phu nhân trợn to mắt phẫn nộ: “Người đâu! Trói hắn ta lại, đưa đến quan phủ đi!”

Trong lúc nhất thời, tiếng gia đinh quát lớn và tiếng Xuất Mã Tiên xin tha lẫn vào với nhau, cửa Tiền phủ hết sức ầm ĩ.

Lê Liễu Phong và Trì Nhứ đứng ở một bên, nhìn nhau khẽ cười.

Trong lòng Trì Nhứ có một luồng ấm áp nhộn nhạo tràn ra. Lại nói, đây có lẽ cũng coi như chuyện tốt lớn nhất từ khi nàng hạ phàm tới nay, ít nhiều nhờ Lê Liễu Phong cơ trí.

Rời xa đám người, ở chỗ ngoặt của Tiền phủ, ánh nắng nghiêng xuống, trên mặt đất chiếu ra một bóng dáng cao lớn. Chủ nhân bóng dáng đứng dán vào tường, nín thở tập trung, lặng lẽ thăm dò nhìn xung quanh, kiểu tóc dựng đứng cực kỳ dễ thấy.

Hắn nhìn chằm chằm cửa Tiền phủ mấy giây, như có phần không cam lòng, cuối cùng thở dài một hơi, cúi đầu rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.