Thành Thân

Chương 24



Thời điểm vận mệnh của mình bị người này đến người khác tính toán, Đậu Diệu hoàn toàn không biết gì cả.

Nàng ở trong thư phòng phân phó Hương phụ Hương Như thu thập giấy và bút mực.

Ngày mai sẽ khởi hành đến điền trang.

Tới nơi, khả năng cả ngày nàng sẽ không ra ngoài chơi, rảnh rỗi sẽ đọc sách luyện chữ.

Trương thị đến dặn dò hai nha hoàn mang thêm áo dày. Tuy rằng ngày hè nóng bức nhưng cũng đã đến cuối hạ, ngộ nhỡ trời mưa sẽ cảm lạnh, về phần khác, bà không nhiều lời nữa, nữ nhi là người có kế hoạch rõ ràng, chính nàng tự biết chuẩn bị tốt.

Ngược lại Đậu Dư Hữu rất ao ước, sớm hạ quyết tâm xong việc sẽ đến tìm nàng.

Ngày xuất phát, ba vị tiểu thư ngồi trên một chiếc xe ngựa, trên đường đi Đậu Lâm luôn líu ríu không ngừng, thời gian trôi qua, nàng gần như đã quên hết chuyện của Hà Nguyên Trinh, cũng bằng lòng nói với Đậu Diệu vài câu. Tính tình tùy tiện ấy thật sự rất tốt, oán giận tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Điền trang của Đậu gia ở ngoài huyện Lương Ngọc, là một huyện nhỏ rất gần với Kinh thành. có thể mua được điền trang ở chỗ này, cũng là nhờ lão tổ tông Đậu gia có năng lực, sớm ổn định ở Kinh thành tích góp từng chút mới mua được.

Trải qua hơn mấy chục năm, cũng có hơn mười mảnh đất, một năm có thể thu được một hai ngàn, nghe thì giàu có nhưng chuyện lớn nhỏ trong nhà đều phải tiêu tiền. Tính ra cũng không đủ, còn phải nhờ tiền của cửa hàng bù vào.

Đi được một lát, mắt thấy mặt trời nghiêng về phía Tây, người đánh xe hét to một tiếng, xe ngựa dừng lại.

Trong điền trang sớm đã được phân phó, tất cả kiệu được nâng vào.

Ở trong huyện không có, phải tới vùng lân cận điền trang mới có thể có đường lớn như vậy, đưa mắt nhìn một cái là thấy bờ ruộng đường mòn khắp nơi.

Các nàng ngồi kiệu đi vào, Đậu Diệu thấy màn kiệu bay phất phơ liền biết có gió, thầm nghĩ bầu trời ở điền trang thật rộng, quả nhiên so với trong thành tốt hơn rất nhiều. Ở đây thật sự rất thoải mái, nhất thời có chút hy vọng.

Hạ kiệu, đi về phía trước là thấy một ngôi nhà, không thể so với nhà ở Kinh thành nhưng rất sạch sẽ. Xa xa còn nghe thấy tiếng gà gáy chó sủa, lộ ra bầu không khí ở thôn quê nồng đậm.

Cả người nàng thư giãn hơn, đi một chuyến này thật tốt.

Một phụ nhân trong coi điền trang đến bái kiến: "Nghe nói các tiểu thư sẽ đến đây ở, nô tỳ đã sai người quét dọn thật sạch sẽ, người không liên quan tam thời cũng đã phái đến khu nông trại, còn có vài người bên cạnh, mời Lão phu nhân phân phó."

Lão phu nhân cười nói: "Ngươi làm việc luôn luôn rất chu đáo, ta không có gì có thể nói, cứ kêu phòng bếp nấu một vài món ăn là được."

Phụ nhân kia vội nói được.

Lại kể tình hình trong điền trang cho nhóm nha hoàn biết.

Rất nhanh mọi người đã tự đến chỗ ở của mình.

Đậu Diệu ở trong một tiểu viện nằm ở phía nam, từ sau cửa là có thể nhìn thấy núi xanh ở đằng xa, Hương phụ nói: "Nghe nói ở phía trước có một con sông lớn, trong sông có rất nhiều cá, dùng lưới bắt một cái là không biết có bao nhiêu con, đa số người trong huyện đều nhờ vào việc này để đem ra chợ bán kiếm tiền."

Hương Như cười nói: "Vậy rất tốt, không cần bỏ ra một chút tiền vốn nào."

"Cái này gọi là chỗ dựa vững chắc như núi, gần sông ăn thủy sản." Đậu Diệu cười nói, "Nhưng mà bán cá cũng vất vả, cả người đầy mùi cá không nói, còn phải giết cá."

Hai nha hoàn gật đầu.

Các nàng đều lấy ra những cái gì mang đến, dọn giấy và bút mực lên bàn, váy đặt ở trong ngăn tủ, làm rất chu đáo, người trông coi trang tới mời các nàng đi ăn cơm.

Trăng sáng sao thưa, đầy đất thanh quang.

Tâm tình Lão phu nhân vui vẻ, bảo hạ nhân đưa bàn ra đặt ngoài sân nhỏ.

Đồ ăn cũng rất ngon miệng, mùi vị không giống với đâu bệp ở nhà, hơi cẩu thả một chút nhưng có một mùi vị khác biệt, ba cô nương ăn rất vui vẻ, lại chọc cho Lão phu nhân bật cười, cảnh tượng vui vẻ ấm áp.

Đã nhiều ngày trôi qua, Lão phu nhân cũng không giữ các nàng nữa, Đậu Tuệ không di chuyển nhưng Đậu Diệu muốn ra ngoài nhìn, Lão phu nhân hoàn toàn đồng ý.

Vì tránh ánh mặt trời chói chang, nàng liền ra ngoài từ sáng sớm, đi một vòng trên bãi cỏ xanh mướt, nhìn đàn gà đàn vịt, sờ bò sờ cừu. Đến khi mặt trời lên cao, nàng lại trở về, ở dưới bóng râm của cây viết chữ vẽ tranh, cả ngày nét mặt đều tràn đầy vui vẻ.

Có đôi khi Lão phu nhân nhìn qua cửa sổ thấy được nàng vui vẻ, như là một ngọn gió không thể ép buộc.

Nghĩ đến chuyện Chu lão phu nhân nói, Lão phu nhân hơi thở dài.

Cả đời này, cho tới bây giờ làm nữ tử là một chuyện rất khó khăn

Ngày hôm đó, Đậu Diệu như cũ muốn ra ngoài, ai ngờ vừa mới vừa bước ra khỏi của viện, chợt nghe Hương phụ cười nói: "Tiểu thư, nhị thiếu gia và Vương thiếu gia đến đây."

Đậu Dư Hữu từ xa lên tiếng: "Diệu Diệu, muội cũng quá sung sướng rồi!"

Đậu Diệu trêu ghẹo: "Sao, huynh ghen tị sao?"

"Quả thật ghen tị chết mất!"

Khi nói chuyện, Đậu Dư Hữu chạy tới trước mặt nàng, đi theo sau hắn là Vương Thiều Chi.

Vương Thiều Chi vừa thấy Đậu Diệu, trong lòng cũng rất kích động, Đậu Dư Hữu đem chuyện Tần gia nói cho hắn, biết Đậu Diệu bị Trương thị đánh đau lòng muốn chết, hận không thể đến nhìn nàng, nhưng một mình hắn đến điền trang rất bất tiện.

Lần này vừa nhìn đến, ánh mắt liền không rời khỏi.

Đậu Dư hữu cố ý cho hắn cơ hội, nói với hai nha hoàn: "Các ngươi mang một chút trà lạnh đến đây."

Đậu Diệu không lên tiếng, hai nha hoàn liền nghe theo, đợi khi người đi rồi bản thân hắn cũng đi khắp nơi quan sát.

Lúc này trong sân nhỏ cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Vương Thiều Chi lúc này mới dám hỏi: "Diệu Diệu, tay muội còn đau không?

"Đã không còn đau nữa."

"Muội để ta nhìn một chút." Vương Thiều Chi nói, "Ta nhớ rõ hồi nhỏ muội từng bị ngã, vết thương phải mất vài ngày mới khỏi, bây giờ lại bị đánh nhiều như vậy."

Đâu Diệu cười cười, đưa tay ra.

Lòng bàn tay trắng noãn, không có một chút khác thường nào.

Tay Vương Thiều Chi rụt lại, hắn còn mang theo một lọ thuốc đến sợ nàng không khỏe.

Đậu Diệu nhìn thấy: "Đây là cái gì?"

"Vết thương của muội tốt rồi, không cần dùng nữa." Mặt hắn đỏ lên, "Ta đặc biệt mời danh y bào chế ra, nói là vết thương do bị đánh, làm sao có thể bớt sưng, ta đã thử qua một lần rất thoải mái, có dùng bạc hà nên rất mát lạnh.

Nói đến đây nói, mặt hắn càng đỏ lên, lúc ấy còn tưởng tưởng tự mình giúp nàng bôi thuốc.

Nắm lấy bàn tay nho nhỏ của nàng không biết là mùi vị gì.

Chỉ mới nghĩ như vậy, hắn đã có chút không chịu được, tim đập mạnh mắt không dám nhìn thẳng nàng.

Đậu Diệu nói: "Nếu đã mua thì đưa cho ta đi, không chừng về sau còn có thể sử dụng."

Vương Thiều Chi vội nói: "Làm sao có thể!" Giọng nói của hắn lập tức lớn lên, "Lần tới muội không thể bị mẫu thân muội đánh được, nếu có người tới của cầu hôn, cùng lắm thì ta đi cầu xin mẫu thân, phụ thân muội, bọn họ không đồng ý, ta sẽ quỳ xuống, làn da mềm mại của muội sao có thể chịu đựng vài lần đánh nữa chứ?

Lòng nàng dâng lên một trận chua xót.

"Nam nhi dưới gối có hoàng kim, sao có thể tùy tiện quỳ xuống được? muội lại không làm sai chuyện gì cả." Hà cớ gì phải cầu xin bọn họ?

Đơn giản là vì gia đình Vương Thiều Chi là thương gia mà hắn liền thấp kém hơn so với người khác sao?

Nàng lắc đầu: "Không cần, tự ta có thể đối phó."

Mắt Vương Thiều Chi đỏ lên, giờ khắc này, chỉ trách chính mình vô dụng, không phải cử nhân, không phải thiên chi kiêu tử hay kỳ tài ngút trời, có thể thi đỗ Trạng Nguyên, nếu như hắn có thể như vậy, sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà hiện tại, vậy mà một cô nương như nàng lại đi chống đối người trong nhà.

Hắn càng nghĩ càng khổ sở.

Đậu Diệu nói: "Cũng không có chuyện gì lắm, chỉ cần qua mấy ngày nữa là tốt ròi, mẫu thân ta cũng không nhẫn tâm như vậy đâu." 

Thật sự rất xót cho nàng, luôn luôn thỏa hiệp cho nên hắn phải kiên trì hơn.

Nàng đưa tay ra, cười nói: "Thuốc đâu, đưa cho ta đi."

Không lấy được thuốc mà tay lại bị hắn nắm.

Nàng theo bản năng giãy ra, ai ngờ hắn nắm được ngay, ngón tay thon dài giống như sợi dây leo gắt gao cuốn lấy tay nàng.

Nàng không hề động, hai má hơi nóng lên.

Vương Thiều Chi vậy mà cũng có lúc lớn mật.

"Diệu Diệu, ta..." Mặt hắn hồng một mảng, tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, có lẽ lúc này, hắn không nên chạm vào nàng, nhưng hắn không nhịn được, hắn muốn nói cho nàng biết, vì nàng, hắn sẵn lòng dâng lên toàn bộ, hắn sẽ vì nàng che mưa che gió.

Nhưng càng sốt ruột, càng nói không nên lời.

Hắn lặng lặng cầm tay nàng, mồ hôi nhanh chóng thấm ra như mưa.

Đúng lúng này, có người cười trào phúng một tiếng: "Xem ra ta đến không đúng lúc."

Thật sự rất đột ngột, Vương Thiều Chi kinh hãi, nhanh chóng buông ra.

Hắn quay đầu nhìn lại, đúng là Tống Trạch tới.

Ánh mắt Tống Trạch nhìn lên mặt Đậu Diệu, thấy một chút ửng hồng kia, tim hắn có chút đau đớn.

Hóa ra hai người này có tình cảm với nhau thật.

Nhưng mà nhìn bộ dáng ngây ngô của Vương Thiều Chi, nhiều lắm cũng chỉ có chạm tay nhau.

Hắn mỉm cười, nói với Đậu Diệu: "Không nghĩ tới chúng ta lại tâm linh tương thông như vậy."

Đậu Diệu vốn định xoay người bước đi, nghĩ đến việc đã đồng ý với hắn, không thể lảng tránh, thản nhiên nói: "Ta đi cùng tổ mẫu tới, cũng không biết sẽ gặp mặt Tống đại nhân."

Nghe được Tống đại nhân, khóe miệng Tống Trạch mím lại, rất tốt, còn nhớ rõ lời hắn nói.

"Trong phủ ta cũng có điền trang, bên cạnh Đậu gia các nàng."Ung vương phủ bọn họ, nhận được hoàng ân qua các triều đại, tất nhiên là rất phú quý, dù là điền trang hay cửa hàng đều rất nhiều, huyện Lương Ngọc này, đúng là cũng có, nhưng mà lần này hắn đến đây, tất nhiên là vì Đậu Diệu.

Biết được chuyện nàng tới đây nghỉ hè, nghỉ một ngày liền đến đât, ai ngờ đến tiểu ngựa tre kia cũng không chịu thua.

Lúc này Đậu Dư Hữu nghe được giọng nói, vội đi đến.

"Thân Chi." Tống Trạch cười nói, "Hẹn nhau gặp không bằng ngẫu nhiên gặp, nếu đã gặp chi bằng chúng ta ra ngoài chơi một chút?

Đậu Dư Hữu thầm kêu khổ, từ chối nói: "Thế tử, ta mới đến, còn chưa nghỉ ngơi, không bằng để ngày mai rồi nói sau?"

"Ngày mai? Ngày mai có thể ta không rảnh." Tống Trạch nói, "Nếu không thì buổi chiều? Chúng ta đến phía trước câu cá, rất nhàn, Nhị tiểu thư đi cùng chứ."

Đậu Dư Hữu nhìn về phía Vương Thiều Chi: "Hưu Thái, ngươi xem?"

Hắn phải biểu lộ rõ ràng thái độ, vẫn thiên về Vương Thiều Chi.

Vương Thiều Chi suy nghĩ một chút nói: "Vậy đi đi."

Sớm đã nhìn ra Tống Trạch đã có ý muốn không an phận với Đậu Diệu,  lần này đến đây cũng là vì nàng, sẽ có một ngày hắn còn phải chống lại Tống Trạch, hắn muốn cho Tống Trạch biết, hắn thích Đậu Diệu, Đậu Diệu cũng thích hắn, còn mới hắn thu tay lại.

"Nhưng mà Diệu Diệu là tiểu thư khuê các, e rằng không tiện." Hắn vẫn không muốn để Tống Trạch nhìn thấy Đậu Diệu.

Ánh mắt kia thật sự rất rõ ràng, hắn cảm thấy Đậu Diệu như bị bôi nhọ.

Nhưng Đậu Diệu lại nói: "Không sao cả."

Tống Trạch muốn nhìn, để cho hắn xem, nàng phải làm giảm sự tự tin của hắn, để cho hắn biết, dưa xanh hái không ngọt.

Nhưng mau chuyện này phải hỏi Lão phu nhân.

Nghe nói bọn họ muốn đi câu cá, Lão phu nhân cũng không ngăn cản, dù sao thân phận của Tống Trạch như vậy, kết giao một chút cũng không có gì là không tốt, bà còn bảo Đậu Tuệ và Đậu Lâm đi cùng, người trẻ tuổi mà, câu cá  cũng là chuyện bình thường, chỉ cần chú ý khoảng cách, chia ra nam nữ hai nơi là được.

Tới buổi chiều, mọi người cùng đi ra bờ sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.