Khương Vị ném bức ảnh lên bàn. Tôi nhìn thoáng qua, trong ảnh là tôi và Tiểu Khương Vị. Cậu ấy quay lưng về phía ống kính, một tay đặt lên đầu tôi, đang cúi người cùng tôi nói chuyện. Bức ảnh còn lại khá mờ, là ảnh chụp chúng tôi đang ăn tối.
“Đường Khâm Khâm, giải thích đi.”
Giải thích cái gì? Nói rằng tôi đã gặp hắn ta của tuổi mười tám, nói rằng tôi muốn dành cho cậu ấy tất cả những điều tốt đẹp nhất như cách hắn đã làm với tôi trước đây? Hay nói tôi đang tìm mọi cách để Tiểu Khương trở lại thời không của mình, nói tôi đang tự lừa dối bản thân, vọng tưởng cảm nhận được tình yêu của hắn một lần nữa…
Nói… tôi không muốn để Tiểu Khương biết về chuyện của tôi và hắn, sợ cậu ấy… sẽ thất vọng, thậm chí là sợ hãi về tương lai. Tôi sợ rằng ở độ tuổi mười tám, Tiểu Khương sẽ không dám thích một ai nữa.
“Khương Vị.” Một lúc sau, tôi mới nói: “Không có gì để giải thích, chúng ta ly hôn đi!”
Tôi bày tất cả ảnh chụp, video, bản ghi âm, tin nhắn mà Lâm Hạ Tri đã gửi cho tôi ra trước mặt Khương Vị. Vẻ mặt hắn ta biến sắc.
“Khương Vị, tôi vẫn luôn biết anh muốn có một đứa con. Nếu đã như vậy, chúng ta cầm được buông được, giữ thể diện cho nhau chút đi.”
“Ngoại trừ căn nhà này, tôi không cần bất kì tài sản nào khác. Anh không thích tôi tiêu tiền của anh, vậy sau này tôi sẽ không đụng đến nữa. Sống dựa dẫm vào anh nhiều năm như vậy, quả thật rất mệt mỏi.”
Tôi nhìn xung quanh căn nhà không mấy hoa lệ này. Trước đây, Khương Vị đi làm chưa bao lâu đã vay tiền mua nó.
“Anh đã hứa cho em một mái ấm, em thấy thế nào? Bạn trai em không chỉ giữ lời mà còn làm việc rất chăm chỉ nữa đấy!”
Sau này, Khương Vị đã có tiền và đề nghị chuyển sang một ngôi nhà lớn hơn, nhưng tôi không nỡ chuyển đi. Tôi luôn cảm thấy nơi này không giống những nơi khác.
Khương Vị rất có tài, cũng rất liều lĩnh, tốt nghiệp không lâu đã tự mình xông pha tìm được chỗ đứng ở thành phố B. Mọi người đều nói hắn là Thập tam lang liều mạng, cần tiền không cần mạng nữa. Khi ngã bệnh, hắn nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cười hì hì nói với tôi: “Khâm Khâm, lúc trước anh nói sẽ kiếm được thật nhiều tiền, tất cả đều cho em, mỗi một câu anh đều sẽ giữ lời.”
“Đừng khóc, anh sẽ cho em một cuộc sống thật tốt, nhất định không để em chịu khổ cực như trước đây!”
“Không cần sợ, những ngày tháng tốt đẹp đang chờ chúng ta phía trước.”
Tôi không biết từ lúc nào hắn đã trở nên lạ lẫm như vậy. Khương Vị ngày càng bận rộn và ít khi về nhà. Hắn sẽ quên ngày kỉ niệm của chúng tôi, quên sinh nhật của tôi, sẽ mất kiên nhẫn và hét lên với tôi: “Đường Khâm Khâm, cô đừng gây rối vô cớ, được không?”
Hắn nói: “Đường Khâm Khâm, tất cả mọi thứ của cô đều là tôi cho, cô còn không hài lòng ở điểm nào?”
- ----------
Những kí ức lần lượt ùa về, từng chuyện từng chuyện một. Tôi cảm thấy ngực nhói lên, hít sâu một hơi mới tiếp tục nói: “Khương Vị, anh tìm luật sư soạn thỏa thuận ly hôn đi, tôi có thể ký bất cứ lúc nào, cũng sẵn sàng đến Cục Dân Chính.”
Khương Vị đột nhiên đứng lên, mặt mày tái mét nhìn tôi: “Đường Khâm Khâm, cô thích cậu ta đến vậy sao? Vì cậu ta mà ly hôn với tôi? Thiếu niên kia nhìn còn rất trẻ so với cô, cô nghĩ rằng sau khi cô không còn tiền, cậu ta vẫn thích cô sao?”
Tôi ngước lên nhìn hắn: “Khương Vị, cậu ấy cũng yêu tôi khi tôi ăn bánh mì sắp hết hạn… Đó là lúc cậu ấy yêu tôi nhất.”
5
Tôi không biết làm thế nào mà tin tức về việc mình “ng.o.ạ.i t.ì.nh” lại truyền ra ngoài.
Sau khi kết hôn với Khương Vị, sự nghiệp của hắn dần thuận lợi, cuộc sống ngày càng tốt hơn. Khi chúng tôi không phải lo lắng về tiền bạc nữa, Khương Vị bảo tôi bỏ công việc vất vả kia và làm những gì tôi thích.
Hắn nói: “Kiếm tiền nuôi gia đình là trách nhiệm của chồng em. Em chỉ cần yêu thương bản thân thật tốt là được!”
Vì vậy, tôi đã từ bỏ công việc lương cao nhưng đầy vất vả đó để trở thành một blogger truyện tranh. Tôi thích vẽ tranh từ khi còn nhỏ và đã thể hiện tài năng đáng kinh ngạc của mình trong lĩnh vực này. Nhưng hoàn cảnh gia đình không cho phép tôi theo đuổi sở thích đốt tiền như vậy.
Rất lâu sau khi tôi từ bỏ vẽ tranh, Khương Vị đã đứng phía sau làm hậu thuẫn cho tôi, dùng sức mạnh của mình giúp tôi theo đuổi ước mơ một lần nữa.
Tôi trở thành blogger truyện tranh, đăng rất nhiều truyện của mình lên các nền tảng trực tuyến, cập nhật một cách tùy hứng, không tính phí hay nhận quảng cáo. Mặc dù mấy năm qua không kiếm được nhiều tiền nhưng tôi đã trở nên nổi tiếng hơn rất nhiều.
Sau khi chuyện “ngoại tình” bị phơi bày, khu vực bình luận tràn ngập những lời chửi bới. Việc xuất bản theo thỏa thuận ban đầu cũng bị tạm dừng vì sự việc lần này.
“Chồng cô ta không phải chủ tịch tập đoàn XX sao? Trẻ tuổi tài năng còn đẹp trai, sao cô ta dám?”
“Nghe nói đối tượng ng.o.ạ.i t.ì.nh kia rất trẻ, không phải vẫn còn là học sinh đấy chứ? Trâu già gặm cỏ non à?”
“Cuộc sống của giới nhà giàu thật hỗn loạn!”
“Dùng tiền của chồng để nuôi trai trẻ bên ngoài, lời quá rồi.”
“Con người quả nhiên rất tham lam. Cái gì cũng muốn thì chỉ hại mình mà thôi.”
- --------
Tôi không ngờ mọi chuyện lại leo thang nhanh như vậy, thậm chí vượt khỏi tầm kiểm soát. Số điện thoại của tôi bị đào ra, những cư dân mạng tràn ngập sự phẫn nộ, nhân danh công lý liên tục gọi điện “hỏi thăm” tôi. Mệt mỏi vì phải đối phó với đám người đó, tôi tắt nguồn điện thoại.
“Đường Khâm Khâm, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cậu trai kia lại không ra mặt bảo vệ cô, dù chỉ đơn giản là giúp cô giải thích một chút?” Khương Vị khoanh chân ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt đắc ý khó tả.
“Không phải cô nói cậu trai kia thích cô sao? Đây là cách cậu ta thích cô à? Lúc xảy ra chuyện chỉ biết làm thỏ đế trốn ở phía sau, hèn nhát!”
Tôi không nói gì. Khương Vị không biết, thực ra Tiểu Khương đang ở trong căn phòng dành cho khách gần đó, chỉ cách một cánh cửa.
Tiểu Khương không phải không muốn ra mặt thanh minh, là do tôi cản lại. Tôi sợ thân phận của cậu ấy không có cách nào để giải thích. Tôi sợ bị Khương Vị ba mươi ba tuổi phát hiện ra manh mối nào đó, khiến Tiểu Khương không thể trở về. Cậu ấy không thể, cũng không nên ở lại nơi này.
Khương Vị ngồi trên sofa, tiếp tục nói: “Đường Khâm Khâm, cắt đứt liên lạc với cậu ta, tôi sẽ giúp cô ra mặt thanh minh, nói cho mọi người biết quan hệ vợ chồng của chúng ta rất tốt, không cần người ngoài phỏng đoán ác ý. Chuyện ly hôn ngày hôm đó, tôi coi như chưa từng nghe thấy.”
Khương Vị nói chuyện rất bình tĩnh, như thể hắn ta rất trong sạch, khoan dung và rộng lượng, khiến tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
“Khương Vị.” Tôi nói: “Ý anh là muốn tôi làm mẹ kế cho đứa con sắp chào đời của anh?”
Vẻ mặt bình tĩnh của Khương Vị cuối cùng cũng thay đổi: “Đó là giả, cô ta không hề có thai.”
“Những bức ảnh đó cũng là giả sao? Video, đoạn ghi âm, tất cả đều là giả sao? Khương Vị, anh có dám thề giữa anh và Lâm Hạ Tri là quan hệ trong sạch không?”
“Đường Khâm Khâm!”
Khương Vị đột nhiên đứng dậy, chiếc cốc trên bàn bị hất văng, rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
“Cô rốt cuộc muốn thế nào? Rời bỏ tôi với hai bàn tay trắng để đi tìm thằng nhóc đó? Cô có thể thực tế một chút được không?” Khương Vị hét lên khiến tai tôi đau nhức.
Một lúc sau, hắn lại nhẹ giọng mở miệng: “Tôi sẽ không bao giờ liên lạc với Hạ Tri nữa, cô cũng phải cắt đứt với cậu ta. Chúng ta sẽ không ly hôn.”
“Đường Khâm Khâm.” Hắn ngước mắt lên nhìn tôi: “Cứ như vậy đi, cô đừng gây sự nữa.”