Thanh Thanh Tử Khâm

Chương 4: Hoàn chính văn



9

Không ngờ Lâm Hạ Tri lại đến tìm tôi.

Cô ta trông rất trẻ tuổi, có lẽ vừa mới tốt nghiệp đại học, là một cô gái có ngoại hình rất trong sáng, đôi mắt long lanh ngậm nước, không chút vẩn đục, dường như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.

“Tôi xin lỗi.” Lâm Hạ Tri nói: “Là lỗi của tôi, tại tôi chen chân vào cuộc hôn nhân của chị.”

Tôi cau mày, tay lắc lắc chiếc cốc, không nói gì.

“Nhưng chị Khâm Khâm, tôi thật sự rất thích anh ấy. Tôi không biết chị đã nói gì với anh Khương Vị khiến anh ấy hoàn toàn cắt đứt với tôi. Bây giờ tôi…không thể liên lạc với anh ấy.”

“Chị Khâm Khâm.” Lâm Hạ Tri đột nhiên cúi gập người: “Chị giúp tôi đi! Hãy để tôi gặp lại anh ấy một lần nữa, tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác. Tôi không phải loại người đeo bám dai dẳng, nếu sau lần gặp này, anh Khương Vị vẫn không muốn gặp tôi, tôi sẽ không dây dưa nữa.”

Tôi nhìn cô gái trẻ trước mắt. Khuôn mặt này quả thật khiến người ta thương tiếc, nhưng trong lòng tôi lại không hề gợn sóng.

“Cô thích hắn?” Tôi hỏi.

Lâm Hạ Tri nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên!”

Tôi hơi nhếch miệng, nói: “Không, chẳng qua cô chưa gặp ai như hắn mà thôi. Ở độ tuổi của cô, trong vòng bạn bè có rất ít người như Khương Vị – cảm xúc ổn định, sự nghiệp thành công. Hắn có thể đem lại cho cô cả tình cảm lẫn nhu cầu vật chất, cho nên cô cảm thấy hắn rất tốt, cảm thấy hắn hoàn toàn không giống những người khác, cảm thấy hắn có thể khiến cô nở mày nở mặt với bạn bè. Cô nghĩ rằng một người như vậy rất khó gặp.”

“Cho nên, cô không cưỡng lại được.” Tôi ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói: “Lâm Hạ Tri, đây không phải là thích mà chỉ là không nỡ để vuột mất, nói cách khác là… tham lam.”

“Chị nói bậy!”

Tôi tiếp tục nói: “Nếu như cô chỉ đơn thuần thích Khương Vị, vậy bất kể tôi và hắn ly hôn như thế nào, ai đệ đơn ly hôn, cô đều có thể đạt được mục đích của mình. Nhưng cô không thỏa mãn với điều này, cô lựa chọn cách khiêu khích tôi, chọc giận tôi, muốn tôi trở mặt đòi ly hôn.”

Tôi nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế: “Cô vẫn chưa hài lòng vì bên có lỗi trong khi ly hôn sẽ không chiếm được ưu thế. Cái cô muốn không chỉ có mỗi Khương Vị mà còn là tiền bạc của hắn, địa vị xã hội của hắn. Cô muốn tất cả nên mới chọn cách hắt nước bẩn về phía tôi.”

Sắc mặt Lâm Hạ Tri bắt đầu trở nên khó coi. Tôi dừng một chút, nói: “Những bức ảnh kia là cô đăng, đúng không? Cả việc thuê người dẫn dắt dư luận nữa. Cô nghĩ rằng con đường phía trước rất thuận lợi sao?”

“Nhưng mà, Lâm Hạ Tri, cô thật sự đã đánh giá cao tình cảm của Khương Vị dành cho cô rồi. Cô chỉ là một tình nhân bé nhỏ trong vô vàn tình nhân của Khương Vị thôi, giống như những người khác, bị hắn ta tùy tiện vứt bỏ.”

Lâm Hạ Tri thẹn quá hóa giận, đứng phắt dậy: “Đường Khâm Khâm, chị kiêu ngạo cái gì? Đừng tưởng tôi không biết, hai người sắp ly hôn rồi! Chẳng phải chị cũng bị anh ấy tiện tay vứt bỏ sao?”

Sắc mặt tôi bình tĩnh: “Không, lần này là tôi không cần hắn nữa.“

10

Tôi không cần Khương Vị, nói được làm được. Chuyện ly hôn được tôi ưu tiên hàng đầu. Tôi thuê luật sư soạn đơn ly hôn, nhưng Khương Vị vẫn dây dưa không chịu ký vào.

Tiểu Khương không nói trước cho tôi về việc cậu ấy muốn rời đi. Ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu ấy sẽ trở về thế giới của mình.

Tôi không biết nhiệm vụ của cậu ấy là gì, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Làm sao tôi có thể can tâm nhìn cậu ấy rời đi chứ. Thiếu niên mà tôi vô cùng yêu thích sẽ rời đi, không trở lại nữa.

“Đường Khâm Khâm, món quà cuối cùng tôi tặng chị đang trên đường giao tới rồi. Về sau không có tôi bên cạnh, chị phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé!”

Tiểu Khương nghẹn ngào: “Khâm Khâm, tôi không biết tương lai sẽ như thế này. Chị nói xem, nếu như tôi không thích chị, không ở bên chị, không giữ chị bên cạnh thì mọi chuyện sẽ khác, đúng không?”

“Tôi làm sai rất nhiều chuyện phải không?” Tiểu Khương cúi đầu: “Làm sao bây giờ? Đường Khâm Khâm, tôi không biết nên làm thế nào.”

Tôi vươn tay xoa đầu cậu ấy, làm cho đầu tóc cậu ấy hơi bù xù: “Khương Vị, hãy cứ dùng cả trái tim để yêu thích một người nhé, không cần sợ. Tin tôi đi, Đường Khâm Khâm mười tám tuổi thực sự rất cần cậu.”

Suy cho cùng, cậu là tia sáng duy nhất của tôi vào năm mười tám tuổi.

Tiếc nuối là điều không thể tránh khỏi, nhưng dù thời gian nở hoa có ngắn hay dài, đóa hoa của chúng ta cũng đã nở rộ tại khoảnh khắc đẹp đẽ nhất.

- --------

Vào ngày Khương Vị mười tám tuổi quay trở về, Khương Vị ba mươi ba tuổi cuối cùng cũng ký tên vào đơn ly hôn.

Và món quà của Tiểu Khương đã đến đúng hẹn vào buổi tối hôm đó.

Chuyện Khương Vị ng.o.ạ.i t.ình đã bị vạch trần, Lâm Hạ Tri phải chịu trách nhiệm về việc tung những tin đồn thất thiệt trên mạng. Dư luận nhanh chóng xoay chuyển mục tiêu, những bình luận tiêu cực về tôi biến mất chỉ sau một đêm.

Sau một tháng dây dưa, tôi và Khương Vị cuối cùng cũng nhận được giấy tờ ly hôn. Ngày chúng tôi bước ra khỏi Cục Dân Chính, trời rất đẹp. Tôi đưa tay lên che tia nắng, thực sự cảm thấy thoải mái.

Sau khi bông hoa của tôi và Khương Vị nở rộ rực rỡ, cuối cùng nó cũng tàn lụi ở tuổi ba mươi ba. Nhưng không sao hết, hôm nay ánh mặt trời vẫn rất đẹp.

- ---------

Sau khi những bình luận tiêu cực đó biến mất, sự nghiệp của tôi bắt đầu đi đúng hướng. Mặc dù độ nổi tiếng của tôi vẫn đang chậm rãi gia tăng nhưng tôi cũng không vội vàng, chỉ thay đổi việc cập nhật ngẫu hứng ban đầu thành cập nhật cố định hàng tuần như hiện tại.

Truyện tranh được rất nhiều độc giả đón nhận, việc xuất bản bị tạm dừng trước đây cũng đang diễn ra suôn sẻ. Tôi nhận được một khoản phí bản quyền khá lớn, đủ để sống thoải mái một thời gian. Truyện tranh được đăng cố định nhiều kỳ, đủ để tiến triển mỗi lúc một tốt hơn.

Lúc này tôi mới chợt hiểu được, thì ra là như thế! Khương Vị mười tám tuổi đến là để cứu tôi một lần nữa.

Tôi mỉm cười, rơi nước mắt.

Tiểu Khương Vị, cảm ơn, tạm biệt!

(HẾT- Còn ngoại truyện)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.