Thánh Thể Bất Phàm

Chương 126: C126: Thật không



Chỉ thấy Diệp Phong vỗ tay, Long Nhập Hải nổ tung thành sương máu, ông ta thậm chí còn chưa kịp hét lên đã hoàn toàn biến mất.

Diệp Phong xoay người đi về phía khách mời, lúc này hàng nghìn vị khách đều quỳ rạp xuống đất, không còn một người đứng!

Hồng Yên hỏi: "Thiếu chủ, chúng ta nên xử lý tàn dư nhà họ Hồng như thế nào?"

Diệp Phong trầm giọng nói: “Điều tra rõ ràng, bị ép đến thì thu xếp một chút, đưa về nhà. Còn nếu là tự nguyện gả cho Kim Lăng Vương thì giết sạch không tha.”

“Còn nữa, trong nhiều năm qua, Kim Lăng Vương đã đặt ra nhiều loại thuế để cướp của người dân, phải trả lại cho họ.”

“Về phần phủ Kim Lăng Vương, trực tiếp phá bỏ đi, thấy chỉ càng thêm phiền.”

Hồng Yên cùng Thanh Loan đồng thời nói: "Vâng, thiếu chủ! Nô tỳ lập tức sai người đi làm!"

"Vất vả rồi"


Diệp Phong mỉm cười, rất hài lòng về Hồng Yên và Thanh Loan.

Sau đó hẳn nhìn Lãnh Huyết, nói với Lãnh Huyết: "Lãnh Huyết, cậu không cần đi theo tôi nữa, cậu và Truy Mệnh về Bắc Vực trước đi, tuy răng bây giờ Bắc Vực thái bình không có. chiến tranh, nhưng cũng không thiếu bọn người xấu nhân cơ hội đến làm loạn."

Lãnh Huyết gật đầu, do dự: "Nhưng mà lão đại..."

Diệp Phong cười: "Nhưng gì mà nhưng, từ khi nào mà Lãnh Huyết lại trở nên nhu nhược như vậy? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cậu cũng không phải thế này.”

"“Haha, lão đại nói đúng."

Lãnh Huyết cười nói: "Tôi chỉ sợ chiến thần phía Đông Tân Vũ Bá sẽ tới gây phiền phức cho lão đại, tuy Kim Lăng Vương không phải nhân vật lớn gì, nhưng dù sao cũng thuộc quyền quản lý của Tân Vũ Bá, Tân Vũ Bá lòng dạ hẹp hòi, người Bắc Vực giết Kim Lăng Vương ở Giang Nam thuộc địa bàn của Đông Chiến Bộ, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua”

"Cậu lo xa quá rồi!"

Diệp Phong trợn mắt nhìn hắn ta: “Tôi cứ đứng ở đây, Tân Vũ Bá có thể làm gì tôi?”

Hắn ta cười to nói: "Hahaha, lão đại thật bá đạo! Đã vậy thì tôi về trước!"

"Nếu Tân Vũ Bá thật sự dám gây phiền toái cho lão đại, chỉ cần lão đại nói một lời, ba mươi vạn quân của Bắc Vực sẽ lập tức san băng phía đông!"

"Được"

Diệp Phong gật đầu, nhìn Lãnh Huyết rời đi.

Sau khi Lãnh Huyết rời đi, Diệp Phong cũng chuẩn bị rời khỏi phủ Kim Lăng Vương.


Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen vội vàng bước về phía hắn.

Người này nói rất lịch sự và cung kính: "Diệp thiếu xin dừng bước, tôi là gia chủ nhà họ Dương ở Kim Lăng, Dương

Cẩm Nguyên, muốn kết giao với Diệp thiếu, nếu Diệp thiếu không chê, có thể dời gót đến chỗ tôi một lát không?”

“Nhà họ Dương?”

Diệp Phong nhướng mày, vẻ mặt không vui: "Ông tới chúc mừng Kim Lăng Vương, tôi chưa giết ông là may rồi, còn muốn kết giao với tôi?"

Nói xong, Diệp Phong trực tiếp đi ra cửa.

Dương Cẩm Nguyên vội vàng đuổi theo nói: "Diệp thiếu hiểu lầm rồi, tiểu nhân tới dự sinh nhật là bởi vì hoàn toàn bị Kim Lăng Vương ép buộc. Nếu tiểu nhân không tới, Kim Lăng Vương nhất định sẽ gây khó dễ cho nhà họ Dương, mong Diệp thiếu suy xét!”

"Thật không?"

"Tuyệt đối là thật!" Dương Cẩm Nguyên chửi thề, lấy ra danh thiếp của mình.


Diệp Phong nhìn Dương Cẩm Nguyên, vẻ mặt hiền lành, tựa hồ không có nói dối, tạm thời bình tĩnh lại.

Diệp Phong gật đầu nói: "Tôi tin tưởng ông một lần, nhưng hôm nay tôi không có thời gian."

"Không vội!"

Dương Cẩm Nguyên thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe những lời của Diệp Phong, vội vàng đưa danh thiếp trên tay và nói: "Diệp thiếu, đây là danh thiếp của tiểu nhân, mong Diệp. thiếu hãy nhận lấy, có thể liên lạc với tiểu nhân bất kỳ lúc nào”

"Tiểu nhân ở vùng Giang Nam này cũng coi như có chút mặt mũi, nếu Diệp thiếu gặp phiền phức, cứ việc tìm tiểu nhân!"

"Được rồi."

Diệp Phong cầm lấy danh thiếp của Dương Cẩm Nguyên, nhét vào túi, rời khỏi phủ Kim Lăng Vương.

Nhìn Diệp Phong đi xa, Dương Cẩm Nguyên vẻ mặt mừng rỡ, nếu thật sự có thể kết bạn với người như Diệp Phong, nhà họ Dương không sợ không phất lên nổi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.