Thánh Thể Bất Phàm

Chương 152: C152: Muốn rời xa người kia



Mặc dù đã không chảy máu nhưng vết thương rất sâu, sau này sẽ để lại sẹo, đáng tiếc cơ thể hoàn mỹ này.

“Cho cô cái này.” Diệp Phong lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho Mieko. “Chủ nhân?”

Diệp Phong nói: “Đây là thuốc khử sẹo, ngày bôi hai lần, ba ngày có thể hoàn toàn xóa vết sẹo trên người cô.”

Nghe xong, hai mắt Mieko tỏa sáng. “Cảm ơn chủ nhân!” Cô ta vui sướng nói.

Diệp Phong nói: “Trở về đi, chờ sau khi vwta thương của cô lành lại thì đến gặp tôi.”

“Vâng!”

Mieko lên tiếng, xoay người rời khỏi phòng.

Cô ta đi rồi, Diệp Phong cảm giác thân thể của mình hơi xao động. Không ngờ hắn lại bị một người phụ nữ Nhật Bản gợi lên dục niệm.

Không trách Diệp Phong định lực kém, chỉ trách quả thận Kỳ Lân này quá tra tấn người!

Sau khi giải quyết xong chuyện buôn bán, Diệp Phong và Tô Khuynh Thành rời khỏi Kim Lăng về đến Giang Thành.

Về đến Giang Thành đúng 8 giờ tối, không về Hồ Tâm Cư mà ngừng ở bên hồ. Đây là ý của Tô Khuynh Thành.


Xuống xe, Diệp Phong hỏi cô: “Tại sao phải dừng xe ở chỗ này? Không thể lái về luôn sao?”

“Trở về sớm như vậy làm gì, còn không bằng đi ra ngoài tản bộ.”

Tô Khuynh Thành lôi kéo cánh tay của Diệp Phong, tâm tư của người đẹp lộ rất rõ.

Diệp Phong bĩu môi: “Vừa mới trở về từ bên ngoài, có gì mà giải sầu?” “Chúng ta đi xem phim hoặc uống rượu được không?”

“Đúng rồi, hình như em quên đồ trong phòng, anh Phong, chúng ta về chỗ em lấy đồ đi.” Đột nhiên Tô Khuynh Thành nói.

“Em không thích hợp.” Diệp Phong giật mình, nhìn chằm chằm cô. “Nào có? Người ta không thích hợp chỗ nào?”

Tô Khuynh Thành chu môi.

“Lúc thì muốn xem phim, lúc thì muốn mua về phòng mình, ha hả, tôi biết em nghĩ gì.”

“Nghĩ cái gì?” Tô Khuynh Thành vô tội nói.

“Muốn rời xa người kia.”


Diệp Phong vạch trần suy nghĩ của cô.

“Không có, tuyệt đối không phải!” Tô Khuynh Thành vội vàng lắc đầu. Diệp Phong cười nói: “Nói dối trước mặt anh sẽ bị trừ điểm đó.”

Tô Khuynh Thành bĩu môi, nói: “Chồng à, người ta thật sự không nghĩ như vậy mà”

“Khụ khu!”

Đột nhiên một âm thanh gợi cảm vang lên.

Một người phụ nữ dáng người vô cùng quyến rũ đi đến. Người đến chính là Tiêu Y Nhân!

Cô khoanh tay trước ngực, mỉm cười nói: “Băng Băng, đi Kim Lăng mà thôi, sao lâu vậy?”

“Ai cần cô lo, Ngưu Ngưu thôi, âm hồn không tan, sao đột nhiên xuất hiện vậy!”

Tô Khuynh Thành hỏi.

Tiêu Y Nhân trợn tắng mắt: “Tôi về nhà một chuyến, tiện thể đi ngang qua chỗ này, ngược lại là cô, thành thật nói xem lại có ý định xấu gì!”

Tô Khuynh Thành ấp úng nói: “Đừng nói vỡ vẩn, tôi có thể có suy nghĩ xấu xa gì?”

“Qủy mới tin cô.” Tiêu Y Nhân hỏi Diệp Phong: “Anh Phong, vừa rồi Băng Băng nói gì với anh?”

Diệp Phong cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là em ấy muốn kéo anh qua đêm ở ngoài."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.