Thánh Thể Bất Phàm

Chương 276: C276: Sắp hai mươi rồi



Nghe thế, Trần Thiến lập tức tuyệt vọng.

Sự thật cũng giống như Diệp Phong đã nói, phòng thẩm vấn này đã được xử lý cách âm, còn là Trần Thiến đặc biệt yêu cầu.

Nghĩ tới đây, Trần Thiến chỉ muốn khóc.

"Thế nào cô cảnh sát, còn gì muốn nói không? Nếu không thì tôi tiếp tục.” Diệp Phong uy hiếp, lại giơ roi trong tay lên.

Trần Thiến vội vàng lắc đầu nói: "Tôi sai rồi, đừng đánh, tôi sai rồi, tôi sợ anh được chưa?"

"ồ2" Nghe thế, Diệp Phong buông roi trong tay ra, cúi đầu cười nói: "Cô cảnh sát sai chỗ nào?"

Diệp Phong không phải có khuynh hướng ngược đãi, càng không có đam mê đặc thù gì.

Hắn chỉ khó chịu nữ cảnh sát này không phân trẳng đen, không đi trừng phạt Lưu Hạo mà lại nhắm vào hắn.

Trần Thiến tủi nhục nói: "Tôi không nên có suy nghĩ dùng tư hình với anh." "Còn nữa không?”

Khi nói chuyện, Diệp Phong lại quất một roi ra.


”A." Trần Thiến kêu to: "Tôi đã nhận sai rồi vì sao còn đánh tôi?"

"Không có gì, nhất thời tâm huyết dâng trào mà thôi." Diệp Phong cười cười, đột nhiên rất hưởng thụ quá trình này.

Trần Thiến sắp bị Diệp Phong bức điên: "Tên chết tiệt, chờ tôi xuống được thì nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."

Một bên khác, văn phòng của cảnh sát tuần tra.

Mấy đồng nghiệp thích nhiều chuyện đang bàn tán.

Trần Thiến là đoá hoa của cục cảnh sát, nhưng bởi vì phong cách làm việc của cô ấy rất đặc biệt nên bình thường luôn là đề tài câu chuyện của đám đồng nghiệp này.

"Có nghe nói không, chị Thiến lại bắt một tội phạm về, nghe nói còn rất đẹp. trai nữa."

"Đẹp trai? Chị Thiến thích nhất là trai đẹp, rơi vào tay chị Thiến thì sợ là anh †a gặp xui rồi."

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Anh ta gặp chuyện gì mà đáng để chị Thiến tự mình ra tay?" “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là đánh nhau bình thường mà thôi."

"Vậy sao... Chậc chậc chậc, vậy anh ta thật là xui xẻo."

"Còn không phải sao, chị Thiến bị người ta đặt cho ngoại hiệu là Trần nữ ma, có bao nhiêu phạm tội chịu nổi sự giày vò của chị Thiến?"

"Đúng vậy, nhưng cũng phải nói là họ rất sợ chị Thiến, sau khi chị Thiến nhận chức thì tỉ lệ phạm tội của khu vực chúng ta giảm xuống rất rõ ràng."

"Khụ khụ khụ."

Đúng lúc này một tiếng ho khan vang lên, một người đàn ông trung niên đeo kính, mặt chữ Quốc, mặc đồng phục đi vào văn phòng này.

Ông ta tên là Lý Triệu Quốc, là tổng ti trưởng của sở cảnh sát.


"Lý Ti." Những nhân viên trực ban nhìn thấy ông ta thì lập tức ngừng tám chuyện, nghiêm túc nói.

"Ừm”" Lý Triệu Quốc chắp tay sau lưng khế gật đầu, sau đó hỏi: "Trần Thiến đâu, sao không thấy cô ấy?"

Một nam đồng nghiệp vội vàng mở miệng nói: "Chị Thiến đang tra hỏi phạm nhân trong phòng thẩm vấn, Lý Ti muốn tìm cô ấy sao?"

"Không cần." Lý Triệu Quốc xua tay ra hiệu không cần, đồng thời lại lẩm bẩm: "Trân Thiến làm việc thật nghiêm túc tích cực, tháng này đã bắt được mấy người rồi?"

"Sắp hai mươi rồi."

Có người cười nói.

"“Khá lắm, hai mươi người." Lý Triệu Quốc cũng cười cười, tùy tiện dạo một vòng trong văn phòng.

Đúng lúc này, điện thoại của ông ta bỗng vang lên.

Cầm lên xem xét thì thấy là cục trưởng Vương của cục cảnh sát tỉnh Giang Nam gọi tới.

Cục trưởng Vương là người lãnh đạo trực tiếp của Lý Triệu Quốc, vừa nhìn thấy ông ta gọi điện thoại tới, Lý Triệu Quốc không dám thất lễ nên lập tức nói với cấp dưới: "Cục trưởng Vương gọi điện thoại cho tôi, đều nhỏ giọng một chút."

"Đã rõ."


Sau khi dặn do xong, Lý Triệu Quốc vội vàng nghe điện thoại, ông ta mở miệng cười nói: "Cục trưởng Vương, ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?”

"Lý Triệu Quốc, cục cảnh sát các người điên rồi sao? Sao người nào cũng dám bắt?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng răn dạy.

Lý Triệu Quốc sững sờ: "Sao vậy cục trưởng Vương, xảy ra chuyện gì vậy?”

"Các người bắt người tên là Diệp Phong, người của tổng cục cảnh sát Hoa Hạ vừa gọi điện thoại cho tôi đây này."

"A? Diệp Phong? Người này là ai?" Lý Triệu Quốc lại sững sờ: "Nghiêm trọng như vậy sao?"

"Ông quên người giết Kim Lăng Vương chính là Diệp Phong sao."

"Là anh ta?"

Con ngươi của Lý Triệu Quốc đột nhiên co lại.

"Đừng hỏi, cấp bậc mã hóa hồ sơ của anh ta là tối cao.

Các người vừa nhập vào hệ thống online không bao lâu thì bên trên đã cảnh cáo tôi, ông mau đi thả người ra. Nhớ cho kỹ, đừng hỏi cái gì cả, đừng hỏi cái gì cả."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.