Nghe Diệp Phong nói vậy, vẻ mặt vốn nghiêm nghị của Tiêu Y Nhân lập tức trở nên nhiệt tình. Cô ta nhìn Diệp Phong mỉm cười:
"Chồng ơi, anh muốn ăn món gì?"
"Tôi ăn gì cũng được." Diệp Phong nói.
Tiêu Y Nhân cười thần bí nói: “Vậy thì gọi một phần hàu trước đi, món này tốt cho sức khỏe của anh.”
Hàu bổ thận, Tô Khuynh Thành cạn lời, sững sờ nhìn Tiêu Y Nhân, thầm nghĩ: Đồ đê tiện, cô được lắm!
"Khuynh Thành, cô thích ăn gì?" Ngay sau đó, Tiêu Y Nhân mỉm cười hỏi Tô Khuynh Thành.
"Tôi...?"
Tô Khuynh Thành có chút cảm động, tự lẩm bẩm, cuối cùng Tiêu Y Nhân cũng biết điều một chút.
Nhưng cô chưa kịp vui mừng thì đã nghe Tiêu Y Nhân nói: “Ngực của Khuynh Thành nhỏ như vậy, nhìn như chưa dậy thì, hay là gọi cháo đu đủ đi?”
Tô Khuynh Thành bối rối, cho rằng Tiêu Y Nhân còn có chút lương tâm nhưng ai biết rằng cô ta lại đang dùng cách khác để công kích mình.
"Tiêu Y Nhân, cô nói rõ cho, ai nhỏ chứ!"
Vừa nói, cô vừa cố tình ưỡn ngực ra trước mặt Diệp Phong, khí thế hừng hực.
Cô là size 36, tuy không thể nói là quá lớn nhưng ít nhất cũng không thể nói là nhỏ.
Tiêu Y Nhân không nhịn được cười nói: “Ai nhỏ thì người đó tự biết.” Vừa nói, cô ta cố tình khoe ngực mình ra.
Diệp Phong nhìn thoáng qua, không khỏi nuốt nước bọt, phải nói ngực của Tiêu Y Nhân quả thực rất lớn, lớn hơn Tô Khuynh Thành một vòng.
Diệp Phong nói đùa: "Đừng tranh cãi nữa, tôi thấy cháo đu đủ cũng rất được, gọi món đó đi!"
"Anh Phong, anh cũng cười nhạo em!" Tô Khuynh Thành tức giận nhìn Diệp Phong. . Truyện Ngôn Tình
Diệp Phong nghiêm túc nói: "Đâu có, tôi chỉ lo lắng sau này con trai mình sẽ bị đói."
"..."
Tô Khuynh Thành nghe vậy mặt đỏ bừng.
Một lúc sau, tất cả món ăn ba người gọi đều đã được bày ra.
"Anh Phong, anh ăn nhiều thịt một chút đi."
“Anh Phong, ăn cả thịt cả rau mới tốt!”
Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành tranh nhau gắp đồ ăn cho Diệp Phong, cả hai không ai nhường ai. Chỉ trong chốc lát đã gặp cho Diệp Phong đầy một đĩa.
Điều này khiến các khách hàng khác trong nhà hàng choáng váng.
Cả hai người phụ nữ này đều rất xinh đẹp, khí chất tuyệt vời giống như tiên nữ giáng trần nhưng bây giờ, bọn họ lại đang tranh nhau thể hiện trước mặt Diệp Phong.
Cách đó không xa, một người đàn ông vẻ mặt tràn đầy oán hận và ghen tị. Trước cảnh tượng này, hắn ta cảm thấy thịt kho trong bát đã không còn ngon nữa.
Diệp Phong cười khổ, đây có được coi là nằm không cũng trúng đạn không?
Cuối cùng, hắn đành phải bỏ cuộc, để mặc cho Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân tranh giành.
Rất nhanh, ba người dùng bữa xong liền rời khỏi nhà hàng. So với Diệp Phong, Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành ăn không bao nhiêu, thậm chí có thể nói là không ăn, hai người phụ nữ luôn bận rộn gắp đồ ăn cho Diệp Phong.
Sau khi ra khỏi cửa, Tiêu Y Nhân lại nắm lấy cánh tay Diệp Phong, đắc ý nói với Tô Khuynh Thành:
"Khuynh Thành, tối nay cảm ơn cô đã chiêu đãi, không còn sớm nữa, tôi và anh Phong về ngủ trước đây, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi, tạm biệt."
Trên môi nở một nụ cười, cô ta vẫy tay chào tạm biệt Tô Khuynh Thành.
"Cái gì? Hai người muốn về ngủ cùng nhau ư?" Mắt Tô Khuynh Thành mở to, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Phong và Tiêu Y Nhân.
"Đúng vậy, bây giờ tôi sống cùng anh Phong mà."
Tiêu Y Nhân tiếp tục thể hiện sự đắc ý, mục đích cô ta nói như vậy là để chọc tức Tô Khuynh Thành.
"Có chuyện này sao, anh Phong?" Tô Khuynh Thành lập tức nhìn về phía Diệp Phong, hỏi xác nhận.