Đầu Trọc ngơ ra, hắc bạch lưỡng đạo Giang Thành có người hung ác như thế sao?
Trước nay chưa từng nghe nói qua!
Gã chỉ cảm thấy cánh tay mình sắp bị Diệp Phong triệt để giẫm nát, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ rõ được: "Ông nội, là con sai, không phải hai mẹ con họ nợ tiền con, mà là con nợ tiền họ! Hôm nay con đến trả nợ!"
"Hừm?" Diệp Phong nghe vậy thì khóe miệng lộ ra nụ cười hào hứng.
Đầu Trọc còn chưa quá ngu, đây mới là đáp án Diệp Phong muốn nghe.
Diệp Phong lại đặt câu hỏi: "Mày thiếu bao nhiêu tiền?"
Đầu Trọc run rẩy nói: "Hai mươi vạn, con thiếu hai mẹ con họ hai mươi vạn."
"A, vậy thì mau trả tiền đi." Diệp Phong khẽ gật đầu, lúc này lực giẫm mới hơi thả lỏng một chút.
Đầu Trọc như trút được gánh nặng mà nhìn đám đàn em rồi mắng: "Mau chuyển tiền, gom hai mươi vạn ra đây để chuyển cho Lý Hương Như!"
Lý Hương Như kinh ngạc, đứng tại chỗ không biết nên làm sao.
"Dì Hương Như, lấy tiền đi." Diệp Phong thản nhiên nói.
Lý Hương Như khẽ gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra nhận chuyển khoản của mấy tên đàn em của Đầu Trọc, tổng cộng có hai mươi vạn.
Sau khi chuyển khoản, Đầu Trọc lại xin tha: "Ông nội, con chuyển tiền cho ông rồi, ông có thể thả con đi không?"
Ánh mắt Diệp Phong vô cùng lạnh lẽo: "Ừm? Tao có nói muốn thả mày đi à?"
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong bắt lấy cổ họng Đầu Trọc rồi trực tiếp nhấc gã khỏi mặt đất.
"Ông nội... Con..." Đầu Trọc cảm thấy mình không thở nổi, toàn thân đơ ra.
Thời khắc này, gã cảm nhận được sát ý khủng bố từ trên người Diệp Phong. Gã biết chỉ cần mình đáp sai một câu thì chờ đợi gã nhất định là cái chết!
"Muốn chết hay muốn sống?" Diệp Phong hững hờ hỏi.
"Con muốn sống, con muốn sống! Xin ông nội đừng giết con." Đầu Trọc liều mạng lắc đầu.
Diệp Phong lạnh nhạt hỏi: "Hai mươi vạn mua cái mạng của mình, có mua hay không?"
"Mua, con mua!" Đầu Trọc không dám do dự mà liên tục gật đầu.
"Mau, chuyển khoản cho ông nội hai mươi vạn! Tranh thủ chuyển!" Gã lại ra lệnh cho đàn em, mấy tên đàn em vội vàng chạy về hướng Diệp Phong.
Diệp Phong trừng bọn họ một cái, lạnh nhạt nói: "Đi chuyển cho dì Hương Như của tao."
"Vâng." Đàn em của Đầu Trọc lại chuyển cho Lý Hương Như hai mươi vạn.
"Ông nội, con chuyển hết tiền rồi, xin ông tha mạng cho con." Đầu Trọc chỉ muốn mau chóng chạy khỏi nơi này.
"Nhớ cho kỹ, bà ấy là dì của Diệp Phong này, còn dám tìm đến hai mẹ con họ lần nữa thì tao sẽ cho mày chết rất thảm."
"Không dám, con không dám nữa!" Đầu Trọc lộ ra vẻ mặt cầu xin, liều mạng lắc đầu.
Lúc này Diệp Phong mới buông gã ra.
Đầu Trọc như được đại xá mà dẫn đám đàn em hớt hải xông ra khỏi nhà Lý Hương Như, sợ chậm một bước Diệp Phong sẽ đuổi theo.
Cảnh này bị Lý Hương Như nhìn thấy rõ ràng, trong lòng vô cùng rung động.
Đầu Trọc vừa xéo đi, bà ấy liền vội vàng tiến lên bắt lấy hai tay Diệp Phong, kích động nói: "Tiểu Phong, hôm nay đều nhờ có cháu. Tiểu Phong, cháu không bị thương đó chứ?"
Diệp Phong khẽ cười và nói: "Dì Hương Như, cháu có chuyện gì được chứ, đám lưu manh này đều là tay mơ."
Lý Hương Như vẩy vẩy tóc mái, nhìn gương mặt kiên nghị của Diệp Phong mà nói: "Không bị thương thì tốt rồi."
"Ừm." Diệp Phong lại gật đầu và hỏi: "Dì Hương Như, tên Đầu Trọc kia là ai? Sao hai người lại trêu chọc loại người này?"
"Ai." Lý Hương Như thở dài và nói: "Đều do cha của Ninh Ninh gây họa, cha nó thích cờ bạc, khi còn sống thiếu nợ ngập đầu, mười mấy năm qua hai mẹ con dì luôn phải trả nợ cho ổng."
"Hóa ra là vậy." Diệp Phong khẽ gật đầu.
Hắn quay đầu nhìn về phía tấm ảnh thờ trong phòng khách, ảnh chụp đã rất cũ, chắc chồng của Lý Hương Như đã chết mười mấy năm.
Sau khi nói xong, Lý Hương Như vội kéo tay Diệp Phong và nói: "Tiểu Phong, cháu đi nhanh đi, Đầu Trọc kia chỉ là tên đòi nợ, người chủ sau lưng hắn là đại ca Triệu Đông của thế lực ngầm Giang Thành, cha Ninh Ninh cũng vay nặng lãi từ hắn ta đó!"
"Đầu Trọc không đòi được nợ mà còn đưa cho chúng ta bốn mươi vạn, Triệu Đông mà biết chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu!"