Thành Thời Gian

Chương 2



Kỷ Tiểu Nhụy nhìn thấy người quen liền chào hỏi, rồi quay đầu nhìn mẹ tôi : “Đạo diễn Lương,

Cố Trì Quân tiên sinh tìm cô.”

Cố Trì Quân.

Cố Trì Quân bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi không có cách nào không chế bản thân không nhìn anh.

Ban đầu giống như nhìn trộm, lén lét lút lút liếc qua, rồi lặng lặng lẽ lẽ thu lại ánh mắt. Trong mắt tôi là Cố Trì Quân cao gầy, ăn mặc rất tùy ý, áo sơ mi thẳng thớm và quần jean xanh đậm, đầu tóc ngay ngắn, còn về khuôn mặt, tôi căng thẳng đến nỗi ánh mắt cũng mơ hồ, chỉ mang máng cảm thấy, cả người anh dường như đang phát sáng.

Đúng là người nổi tiếng trong những người nổi tiếng, bất luận đi đến đâu cũng đều tỏa sáng.

Ngay sau đó tôi lại to gan nhìn anh thêm lần nữa, lần này nhìn so với tôi tưởng tượng còn có hiệu quả không thể ngờ đến, khuôn mặt của anh đâm thẳng vào mí mắt tôi— giống như bao nhiêu lần tôi đã nhìn thấy trên phim: vầng trán đầy đặn, mặt mày sáng sủa, đôi mắt trầm tĩnh, một lần nhìn thì không thể thấy hết tất cả.

Tôi bỗng nhiên nhớ đến lời bình phẩm của một tạp chí điện ảnh nào đó---- với một người có khuôn mặt như Cố Trì Quân, ngoại trừ làm người nổi tiếng ra thì không còn con đường nào khác. Anh cầm một tập tài liệu tiến về phía chúng tôi, vừa đi vừa gật đầu chào hỏi mẹ tôi, ánh mắt lướt qua người tôi.

Chỉ một cái nhìn thôi, thế giới của tôi dường như đã sáng bừng lên.

Đợi đã, anh ấy rõ ràng đang nhìn tôi? Tôi mãi mới phát hiện ra chuyện này.

Ngay lập tức tôi lại nhìn anh lần nữa, lần này thì xác nhận, đúng thật là anh đang dùng đôi mắt phượng đẹp đẽ đó mà nhìn tôi.

Ánh mắt của chúng tôi giao nhau giữa không trung. Cố Trì Quân dung mạo tuấn tú, ánh mắt cực kì mê người là sự thật mà mọi người trên trái đất này đều biết, lần tiếp xúc cùng anh ở khoảng cách gần như này đã là chuyện của ba bốn năm về trước, đó là ở cuộc gặp mặt mà anh là người phát ngôn của sản phẩm nào đó---anh lúc đó ở trên sân khấu nhìn khắp bốn phía, ánh mắt dừng lại trên người tôi một chút, cười nhẹ với tôi một cái, biểu thị người trúng giải là tôi lên sân khấu tham gia một trò chơi nhỏ, kì thực ánh mắt và nụ cười đó chẳng qua chỉ là chuyện trong chốc lát, nhưng mà trái tim nhỏ bé của tôi dường như không thể chịu nổi áp lực, suýt chút nữa thì nổ tung. Trong đầu quanh đi quẩn lại chỉ nghĩ: thế nào gọi là sét đánh? Là thế này đây!

Trong khoảnh khắc suy nghĩ lung tung ấy, anh đã tự ngồi xuống ghế gỗ thứ ba bên cạnh bàn trà rồi, đặt tài liệu trong tay lên bàn ăn, khoanh tay lại.

Đương nhiên, con người sẽ thay đổi, tôi bây giờ so với ba năm trước bản lĩnh hơn nhiều rồi, tuyệt đối sẽ không vì chuyện anh nhìn tôi một cái mà tâm trạng căng thẳng, kích động muốn chết đến nơi. Nhưng mà đen đủi ở chỗ, khoảng cách hiện tại giữa tôi và anh không vượt quá năm mươi mét vuông, cúc áo sơ mi đầu tiên của anh không đóng, tôi dường như có thể nhìn rõ nửa thân trên gầy gầy và xương quai xanh nhấp nhô của anh.

Mẹ tôi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “ Trì Quân, có việc gì không?”

Ngữ khí rất ôn hòa, vừa nghe đã biết là bạn bè thân thiết quen biết nhiều năm. Điều này cũng chẳng có gì lạ. Căn cứ vào đủ các thể loại tin tức giải trí mà tôi đã đọc, tổng kết lại kinh nghiệm đại thể của hai người như sau: lúc Cố Trì Quân hơn 20 tuổi đã gặp được mẹ tôi, mẹ tôi lúc đó cũng đã là đạo diễn có tiếng tăm, bà rất tán thưởng con người anh, cho anh đảm nhiệm một vai diễn phụ trong một bộ phim của mình, nhưng sau khi cùng hợp tác bộ phim này, anh từ vai phụ chuyển thành vai chính, tiếp tục diễn bộ phim tình cảm ấy, nam nữ chính trong câu chuyện là bạn qua thư, cách trở ngàn dặm, mỗi ngày đều kiên trì viết thư qua lại, có một ngày cô gái không gửi thư đến nữa, chàng trai lần theo địa chỉ viết trên thư mà tìm đến, mới biết cô gái đã qua đời vì một căn bệnh vô phương cứu chữa.

Bộ phim này năm đó đã lừa lấy được nước mắt của biết bao nhiêu người, Cố Trì Quân cũng vì vậy mà nổi tiếng, từ đó về sau đi trên con đường lấp lánh hào quang của người nổi tiếng.

Anh vô cùng vô cùng đẹp trai, lúc đó lại còn rất trẻ, điều này giúp anh trong mấy năm đầu khởi nghiệp, đóng khá nhiều phim điện ảnh tình cảm nổi bật, cùng với nữ chính yêu yêu đương đương, không hề vướng bận bi thương. Mấy bộ phim đó không hẳn là hợp tác với mẹ tôi, nhưng anh đã có được danh tiếng vô cùng to lớn.

Nhưng mà, trong giới điện ảnh, nam diễn viên quá đẹp trai, tự nhiên sẽ làm người khác cho rằng: chẳng có tài năng gì hết. Nhưng Cố Trì Quân đã đập tan cái quan điểm phiến diện này. Trong bộ phim điện ảnh “Nửa Đời” của mẹ tôi, Cố Trì Quân đã phát triển kĩ năng diễn xuất ngày càng hoàn mĩ. Trong phim anh diễn vai một người con ngỗ ngược, diễn cùng với vài diễn viên có thâm niên, hoàn toàn không thua kém bất cứ người nào.

Anh nhờ vào bộ phim đó, đã đạt được giải thưởng điện ảnh quốc tế.

Mười một năm đã qua, Cố Trì Quân sớm đã trở thành một đại minh tinh có tiếng tăm, thế lực, anh cực chăm chỉ, mỗi năm có ít nhất một đến hai bộ phim điện ảnh ra đời, anh dường như không diễn những bộ phim kém chất lượng, tiếp nhận phim đều chọn lựa kĩ càng. Kĩ thuật diễn xuất của anh cũng nhận được sự công nhận, đạt được vô số các giải thưởng, được coi như một trong những nam diễn viên đắt giá nhất trong nước, mà anh bây giờ cũng đang là nam chính của bộ phim “Ba Chương Cam Kết”.

Lúc này, vị minh tinh đẳng cấp bên cạnh tôi đây, một cánh tay đang đỡ lấy hàm dưới, từ từ nói: “Tối qua phân cảnh kia phải sửa, em cũng đại khái sửa lại kịch bản rồi.”

Giọng nói ấm áp trầm thấp, dễ nghe vô cùng.

Anh chỉ đóng phim, đối với việc phát hành album nhạc hoàn toàn không có hứng thú. Trái lại lại lãng phí một cái cổ họng tốt như vậy.

“Được, để tôi xem.” Mẹ với tay cầm kẹp tài liệu, “Sửa đến tận bây giờ à? ”

“Cũng tầm đấy, chỉ ngủ được khoảng tầm hai tiếng. bây giờ cũng không gấp, chị ăn xong rồi hãy xem kịch bản . ” Cố Trì Quân một tay giữ lấy kẹp tài liệu, ánh mắt từ trên người mẹ tôi chuyển đến khuôn mặt tôi, hướng về phía tôi lộ ra một nụ cười thân mật mà chỉ có đàn ông trưởng thành mới có, có thể làm cho tim đập nhanh hơn bình thường gấp mười lần, “Vị này là diễn viên mới?”

Anh đang nói chuyện cùng tôi, sự thật này làm huyết quản của tôi sắp không chịu được nữa rồi. Chuyện không may là, điều nghi ngờ của anh liên quan đến thân phận của tôi đủ để làm toàn bộ sự kích động của tôi biến mất hoàn toàn. Tôi có đôi chút ngại ngùng, đang định nói “không phải diễn viên” để làm rõ sự thật, mẹ tôi đã mở miệng trước tôi một bước.

“Không phải.” Bà liền không chút tránh né mà giải thích thân phận của tôi, “Con gái tôi.”

Trong khoảnh khắc đó, biểu cảm của Cố Trì Quân chỉ có thể dùng phong phú đa dạng mà hình dung, kinh ngạc, khó mà tin được đan xen xuất hiện, nhưng mà không hổ là ảnh đế, một giây sau đã khôi phục lại trầm tĩnh, làm tôi cho rằng sự kinh ngạc của anh là tôi nhìn thấy trong mơ. Cố Trì Quân và mẹ tôi quen biết thân thuộc như thế, nhưng cũng là người đầu tiên trên thế giới này biết đến sự tồn tại của tôi, tôi dám đánh cuộc rằng, mẹ là một người cực kì chú trọng giữ kín việc riêng, và cũng là người vì bản thân mình.

“Em cũng thật không thể nghĩ đến.” Anh lắc lắc đầu, cười rạng rỡ với tôi, lại đưa tay ra trên bàn trà, nghiêm túc chào hỏi tôi, “Chào cháu.”

Tôi vôi vàng đưa tay bắt tay anh: “Cố tiên sinh, chào chú.”

Anh nhè nhẹ bắt tay tôi, đôi bàn tay đó khô ráo, ngón tay dài, ấm áp có lực, tôi nghiêm túc nghĩ đến việc mấy ngày tới sẽ không rửa tay.

Anh lại hỏi tên của tôi, tôi không chần chừ nói.

“Cháu họ Hứa, Hứa Chân” Anh khe khẽ đọc lại lần nữa “Cái tên rất đẹp.”

“Cảm ơn.” Đầu óc tôi nóng bừng mà cảm ơn anh, cũng không biết rốt cuộc cảm ơn anh vì cái gì.

Mẹ cầm sữa lên nhấp một ngụm, hỏi anh: “Đã ăn sáng chưa, cùng ăn luôn đi”

“Chưa” Cố Trì Quân lắc lắc đầu, trong thần sắc lộ ra một chút mệt mỏi mơ màng, “Vừa tỉnh dậy thì đến đây luôn.”

Vốn nghĩ đến nguyên tắc tiết kiệm lương thực, tôi đẩy đĩa đồ ăn trước mặt, nói: “Phần đồ ăn này cháu vẫn chưa động đũa, trước khi đến đây cháu đã ăn sáng rồi, Cố tiên sinh----” nói được một nửa bỗng nhiên im bặt, Cố Trì Quân là ai cơ chứ, làm sao có thể ăn đồ ăn mà tôi không cần chứ.

Thần sắc trên mặt mẹ cũng rõ ràng nói ra sự nực cười của tôi, bà nhìn tôi lắc lắc đầu, “Không được tự có chủ trương. Tiểu Nhụy, gọi điện thoại”

“Không cần gọi đâu, em ăn phần này cũng được rồi, cảm ơn cháu, Hứa Chân.” Cố Trì quân kéo đĩa đồ ăn của tôi, sự lịch sự và khả năng kiềm chế tình cảm không thể bắt bẻ, làm giảm bớt sự khó xử kì lạ của tôi. Tôi nghĩ, thân là một đại minh tinh, Cố Trì Quân vẫn giống như kiểu được mọi người lưu truyền, lung linh toàn diện

“Giữ bí mật quá tốt,” Cố Trì Quân nhai một miếng bánh mì, nói với mẹ tôi, “Chị Lương, em luôn luôn không biết chị có con gái, mà lại còn lớn thế này nữa.”

“Không phải là giữ bí mật” Mẹ tôi lại nói, “Không cần thiết nói ra thôi. ”

Cái đáp án này làm tôi khó xử vô cùng. Tôi trong lòng bà ấy chính là sự tồn tại “không cần thiết” này, thậm chí đến cả nhắc đến cũng không cần. Tuy bà trong lòng tôi có thể cũng chả kém gì, nhưng tôi suy cho cùng vẫn phải nhờ đến bà ấy, bây giờ nhịn một chút cũng chẳng sao.

Hai người chậm rãi ăn sáng, thỉnh thoảng nói mấy câu liên quan đến điện ảnh. Nghe cuộc đối thoại của hai người, tôi mới biết rằng hiện tại bọn họ có thể ngồi ở đây ăn một bữa sáng thật không dễ dàng chút nào—hai tuần liên tiếp bọn họ gần bốn năm giờ sáng mới được ngủ, hôm nay đạo diễn chấp hành đang quay vài cảnh phim không quan trọng lắm, bọn họ mới có thể nghỉ ngơi.

Nhưng mấy đề tài này rốt cuộc cùng với cuộc sống thường ngày của tôi cách biệt quá xa, tôi chẳng chen được lời nào mà cũng chẳng muốn chen vào, dứt khoát ngồi ngây không lên tiếng, im lặng đợi bọn họ ăn xong.

Chỉ là…thỉnh thoảng lại nhìn Cố Trì Quân một cái.

Tư thế ăn của anh rất nho nhã, cánh tay dài xé nhỏ bánh mì, hơi hơi cụp mi mắt, giống hệt như hình tượng quen thuộc trong phim.

Ngồi cùng một bàn, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của anh, có thể cảm nhận được thiện ý của anh trong ánh mắt ấy.

Con người này đã qua đào tạo diễn viên chuyên nghiệp, ánh mắt bình thường cũng mang lại lực sát thương đáng sợ, đẹp trai đến mức làm người khác không dám nhìn trực diện. Tôi phải xiết chặt đôi tay ở dưới bàn, mất rất nhiều khí lực mới có thể khống chế được tâm tình của bản thân, không để bộ mặt hám trai của bản thân biểu hiện ra.

Nhịn không được mà nghĩ đến bộ phim “Vô Tu Vô Chỉ” của mẹ mà trước đây tôi đã từng xem qua, poster in cực kì đẹp, Cố Trì Quân trong ảnh cùng một cô gái trẻ đẹp ngồi trong quán cà phê ở bên đường, Cố Trì Quân xoa nhẹ gò má của nữ chính, trán kề trán ngọt ngào nói chuyện, bức tranh đẹp đến nỗi làm người ta muốn khóc, tôi cũng vì tấm poster này, chạy ngay tới rạp chiếu phim mua vé, trong khoảnh khắc anh cầu hôn, không biết viên đạn từ đâu bỗng dưng bay đến, cướp đi sinh mệnh của cô gái trẻ. Sau đó Cố Trì Quân bắt đầu hành trình báo thù, bộ phim tình cảm ngoài dự liệu đã để kĩ thật diễn của anh phô diễn một cách tinh tế sâu sắc. Cảnh anh quỳ trước mộ bạn gái khóc không thành tiếng, bây giờ vẫn không ngừng được nhắc lại. Bộ phim này đã giúp anh đạt được giải thưởng đầu tiên trong cuộc đời, cũng là một giải thưởng rất quan trọng.

Bộ phim này đối với tôi có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, chính là sau bộ phim này, tôi đã trở thành fan của Cố Trì Quân.

Đợi đến khi hai người ăn xong, nhìn thấy mẹ giơ tay lấy tài liệu mà Cố Trì Quân mang đến, biết rằng họ lại sắp bàn về chuyện liên quan đến kịch bản, tôi lập tức xen vào.

“Mẹ, con có chuyện muốn nhờ mẹ giúp.”

Mẹ không hề ngạc nhiên nhìn tôi một cái, “Chuyện gì? Cứ nói đi.”

Tình hình có Cố Trì Quân ở đây, tôi cảm thấy chuyện này rất khó nói, thấp giọng nói: “ Có thể nói chuyện riêng với mẹ không ạ? Vào phòng ngủ, được không ạ?”

Bà hồ nghi nhìn tôi, dời ghế đứng dậy, có vẻ như đã đồng ý.

Phòng ngủ của bà rất rộng, nhìn có vẻ rộng bằng phòng khách bên ngoài, cũng có cửa sổ sát đất to như thế, nhưng mà rèm đã được kéo hết, nhìn riêng tư hơn nhiều, phòng khách sạn tuy to nhỏ khác nhau, nhưng đều có đẳng cấp, căn phòng này của mẹ rõ ràng thuộc về một đẳng cấp cao. Tôi cũng chẳng kịp nhìn kĩ, bây giờ không nói thì đợi đến lúc nào nói, “Mẹ, con muốn vay mẹ ít tiền.”

“Vay tiền?” Bà nhăn mày, như nghe không hiểu lời của tôi, giống như tôi nói tiếng Ai-Cập cổ hay là tiếng Tây Tạng vậy.

Nhưng phàm có người nghe đến hai từ “vay tiền” đều sẽ lộ ra loại biểu tình “quả nhiên không phải chuyện tốt đẹp gì”, tôi sớm đã quen rồi. Nhưng đối tượng lại là mẹ, không chừng còn có khả năng thuyết phục.

“Con không vay nhiều tiền, chỉ cần có thể đủ đóng một năm học phí và tiền ở kí túc xá là được rồi ạ” Tôi sợ bà nghĩ nhiều, vội vã giải thích, “Con đã học năm bốn rồi, chỉ thiếu một năm nữa là tốt nghiệp, cũng đến lúc này rồi, con cũng không định xin trường miễn giảm học phí… hơn nữa còn có nhiều bạn cần học bổng của trường hơn con.”

Bà không trả lời, sắc mặt vui buồn không rõ nhìn tôi

Trong lòng tôi “lộp cộp” một tiếng, tiếp tục giải thích, “Sinh hoạt phí con có thể tự mình kiếm, con cũng đã tìm được một việc bán thời gian. Con định học lên thạc sĩ, giáo sư Tiền, thầy phụ trách của con nói sẽ giúp đỡ, con nhất định sẽ xin được học bổng. Mẹ, chỗ tiền này trong vòng hai năm con sẽ trả lại mẹ, mẹ có thể viết giấy biên nhận. ” Tôi thở ra một hơi, mong chờ nhìn bà, “ Mẹ thấy thế nào ạ?”

Bà chăm chú nhìn tôi, giọng nói gần như nghiêm khắc, “Chính Nghêu lẽ nào không để lại tiền cho con? Nhà con chẳng lẽ đến tiền đóng học phí cũng không có?”

Tôi không nói mà lắc lắc đầu. Đừng nói tiền học phí, bây giờ đến hai nghìn tệ tôi cũng chẳng có.

Thực ra tôi cũng không muốn vay mẹ tiền, cũng không vui vẻ gì mà kể khổ, nhưng thực sự đã đi đến hoàn cảnh khó khăn rồi.

Năm ngoái, khi bố phát hiện ra bệnh ung thư gan, cũng đã phát triển đến giai đoạn giữa. Bố tôi mặc dù trong ngành cổ sinh vật học thành tích đáng nể, nhưng lại không thể giúp ông mang về thu nhập dồi dào—Bố tôi giống như đại đa số học giả khoa học tự nhiên khác, tiền bạc hoàn toàn không có nhiều, có tiền liền tiêu hết hoặc là dùng vào việc mua các công cụ mới giúp ích cho việc nghiên cứu.

Miệng ăn núi lở.

Bảo hiểm đã chi trả phần lớn tiền điều trị, nhưng bố bệnh tình trầm trọng nằm trên giường bệnh gần một năm, cũng có một số chi phí phát sinh nằm ngoài phạm vi chi trả của bảo hiểm.

Tích lũy trong nhà rất ít, tôi đã dùng đến số tiền bố để lại cho tôi sau này chi trả tiền học hành, bạn bè của bố giúp đỡ rất hào phóng, liên tục hỗ trợ, kiên trì đợi người hiến tặng cơ quan thích hợp, đến khi có được bộ phận thích hợp, cuối cùng ông lại không thể làm phẫu thuật cấy ghép.

Bác sĩ Bạc, người điều trị chính cho bố an ủi tôi: tuổi của ông cũng đã cao rồi, không cấy ghép được cũng là chuyện bình thường.

Biến cố bất ngờ là như vậy, đợi chúng ào ạt kéo tới, thân thể phàm trần đến một chút lực đề kháng cũng không có.

Sau khi bố bị bệnh, tôi xin trường nghỉ để ở nhà chăm sóc ông, liên tiếp hơn nửa năm không đi học, chỉ đến khi thi mới đến trường, thành tích chẳng ra làm sao, lại thiếu môn quá nhiều, cũng mất đi học bổng trong dự liệu.

Sau tang lễ của bố, tôi kiểm tra lại toàn bộ tài sản trong nhà, không ngoài dự liệu mà phát hiện, tôi bây giờ đến tiền để đóng học phí và sinh hoạt phí đều trở thành vấn đề.

Cũng không phải là không có ai giúp tôi, chỉ là bạn bè của bố đã giúp tôi quá nhiều rồi, tôi thực sự ngại tiếp tục nhờ họ giúp đỡ, tìm bạn học hay là thầy giáo, tôi hoàn toàn tin tưởng họ sẽ vui vẻ giúp đỡ--- từ trước đến nay nhân duyên của tôi có thể nói là không tồi. Chỉ là, hoàn cảnh bức bách này của tôi đã thu hút rất nhiều ánh mắt thương tình. Lúc bố bị bệnh tôi đã nhìn quá đủ sự đồng tình của bọn họ rồi, không lâm vào bước đường cùng, tôi thực sự không muốn dùng đến hạ sách này.

Mà mùa thu khai giảng sắp đến rồi.

Lúc ấy, người mẹ xa lạ gọi điện thoại cho tôi. Bà vừa đọc trên báo cáo phó của bố tôi, bày tỏ sự thăm hỏi sâu sắc với tôi, tôi nghĩ, người ta có câu một đêm phu thê trăm năm tình nghĩa, mà tôi cũng là từ trong bụng bà mà ra, bà thăm hỏi tôi một chút cũng là lẽ thường tình, hai ngày sau khi thăm hỏi, cũng là mấy ngày trước, bà lại liên lạc với tôi, nói mình đã về thành phố Tĩnh Hải, hẹn tôi thời gian gặp mặt.

Ngay lập tức tôi nghĩ thật kĩ, phân tích đi phân tích lại, trong tất cả những người có thể giúp đỡ tôi, thực lực kinh tế của mẹ rất hùng hậu, tiền học phí của tôi đối với bà mà nói chỉ là cái móng tay, mà bà cũng có khả năng giúp đỡ tôi nhất, bởi trong điện thoại lúc tôi gọi bà “ mẹ”, bà rõ ràng đã đáp ứng rồi.

Chỉ là tôi không ngờ đến bà sẽ lộ ra phản ứng như bị ai đâm vào vết thương thế kia.

Nói không thất vọng thì là nói dối. Nói ra cũng đúng thôi, bỗng nhiên mạo nhận con gái đến vay tiền, mà cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ, bây giờ lừa đảo rất nhiều, không chừng bà còn cho rằng thân phận tôi có vấn đề. Sự do dự của bà, hoàn toàn là điều đương nhiên.

“Bất luận thế nào, vẫn phải cám ơn mẹ. Con về đây.”

Chỉ là lần này mất công đến đây một chuyến rồi. Tôi xoay người, định mở cửa phòng ngủ ra về.

“Đứng lại.” Một giây sau, bà lạnh lùng gọi tôi lại, nghe giọng tuyệt đối chẳng vui vẻ gì.

Tôi đứng lại, không hiểu gì cả mà quay đầu. Bà lại không nhìn tôi, gọi Kỷ Tiểu Nhụy ngoài phòng khách.

“Tiểu Nhụy, vào đây.” Mẹ phân phó chị ấy. “Lấy quyển chi phiếu và bút.”

Xem ra bà đã thay đổi chủ ý rồi, tôi vui mừng khôn xiết, nói cảm ơn: “Mẹ tiền con sẽ trả lại mẹ.”

Bà ngồi vào trước bàn làm việc, tôi cũng chiếm một nửa góc bàn nhỏ, lấy giấy bút từ trong túi xách ra. Tôi học kinh tế học, viết mấy loại giấy vay nợ này đối với tôi mà nói đã quá quen thuộc rồi, hai người chúng tôi viết xong cùng lúc. Con số tôi viết ra không nhiều, nhưng nhìn thấy tờ chi phiếu bà đưa cho mới phát hiện, sô tiền trên chi phiếu là ba mươi vạn.

Một số tiền lớn như vậy, gián tiếp làm tôi bất tỉnh.

Mắt tôi dại ra, “Hả hả? Con thật sự không cần nhiều tiền thế này đâu, con chỉ vay mẹ tiền học phí và tiền kí túc xá thôi.”

“Làm gì có chỗ nào không cần tiền?” Bà lãnh đạm nhìn tôi một cái, “Ngoại trừ học phí, quần áo, giầy của con đều phải thay, đẳng cấp quá thấp. Tóc cũng nên làm lại đi, bây giờ như vậy, thực sự rất khó coi.”

Tôi đờ người ra. Mặc dù quần áo tôi mặc cũng chẳng phải là hàng hiệu gì, nhưng mà cũng gọi là sạch sẽ gọn gàng, không ngờ lại không hợp mắt bà đến thế. Bà đã hào phóng đưa cho tôi chỗ tiền này, tôi bây giờ cũng không định cùng bà tranh luận về vấn đề đẳng cấp quần áo, chỉ là chân thành kiến nghị: “Kể cả như thế, đây cũng quá nhiều rồi, hơn nữa--”

Kỷ Tiểu Nhụy kéo tôi một cái, đánh gãy bài diễn thuyết mà vốn dĩ tôi định nói : “Tiểu Chân em giữ lấy đi, đạo diễn Lương cho em thì em cầm lấy. Cô ấy là mẹ em, cũng chẳng phải là người ngoài.” Trong ngữ khí có ý khuyên nhủ.

Không cần chị nói tôi cũng cảm thấy mẹ là một người nói một là một, nói hay thì là kiên định quyết đoán, không hay thì là độc đoán. Nữ đạo diễn nổi tiếng nhất trong giới giải trí to lớn, không có bản lĩnh làm người khác sợ làm sao có thể đứng vững trong cái giới đó, bà tuyệt đối không thích người khác không tuân theo ý mình, bất luận người đó là tôi hay ai khác.

Tôi cụp mắt nghĩ, cúi người viết một tờ giấy vay nợ mới, dùng hai tay đưa ra. Tôi quen biết bà bởi vì bà là mẹ tôi, chứ không phải vì tiền của bà. Bà cưỡng chế như này khiến tôi gánh trên vai khoản nợ khổng lồ, làm tôi vừa không biết phải làm sao vừa buồn bực, dựa vào lãi xuất ngân hàng hiện nay mà tính, một năm sau, tôi phải trả cho bà thêm mấy nghìn mấy vạn. Đúng là quá đáng sợ mà.

Đống tiền tiền này đúng là cục nợ, cầm hay không cầm đều có vấn đề.

Đưa cho bà giấy vay nợ, bà nhìn cũng không nhìn liền vứt vào máy hủy giấy.

Miệng tôi có thể nhét vừa một quả trứng gà rồi nha, lại cảm thấy không lịch sự, nhanh chống ngậm miệng lại: “Mẹ đừng như vậy, con rất khó xử.”

Bà như dùng ánh mắt ra lệnh nhìn tôi, “Không cần chỗ tiền này, con cũng đừng gọi ta là mẹ nữa.”

Bà không chút lưu tình mà nói đến mức nghiêm khắc như vậy, khiến tôi ngỡ ngàng. Trong lòng thầm nghĩ thật kĩ cái từ “mẹ” này, lặng lẽ nhận lấy tờ chi phiếu.

Bị ép phải vay tiền cũng chẳng dễ chịu chút nào, tóm lại, sau này nhất định phải tìm cơ hội để trả dứt điểm cái khoản nợ này.

Trong lòng tôi đang “lạch cạch” tính toán, mẹ đặt bút mực xuống, Kỷ Tiểu Nhụy bên cạnh cầm lấy quyển chi phiếu, “Từ bây giờ trở đi, mỗi tuần đến gặp mẹ một lần.”

“Gì ạ?”

“Bố con không con nữa, mẹ nên dạy bảo con chứ.”

Con đã là người lớn rồi nha, tuy tôi rất muốn gào to câu này lên, nhưng mà vẫn phải nhịn xuống. bà cho tôi vay tiền, tự khắc có quyền biết tôi đang làm cái gì, càng huống hồ các môn học của năm tư cũng không nhiều lắm, tôi gật gật đầu.

Tôi ôm tờ chi phiếu nóng hổi hôi ra ngoài phòng ngủ, bước đi tự nhiên cũng lảo đảo. Rõ ràng chỉ là một tờ giấy mỏng dính thôi, nhưng lại khiến cho lưng tôi không thẳng lên nổi, tôi đi tới sô pha lấy túi xách, chuẩn bị ra về.

“Tiểu Nhụy, đưa nó về.”

Kỷ Tiểu Nhụy vâng một tiếng, tôi vội nói, “Không cần đâu ạ, con biết đường mà.”

Mẹ chăm chú nghĩ một lúc, gật đầu nói “Cũng được”, liền trở về bên bàn ăn, cầm kịch bản đã sửa lại vài trang mà Cố Trì Quân mang tới lên xem. Cố Trì Quân cũng không hoàn toàn tập trung sửa kịch bản, anh cách một phòng khách rộng lớn nhìn về phía tôi, miệng mỉm cười, nói chuyện với tôi mà không phát ra âm thanh.

Giống như vô số lần nhìn thấy anh trên phim, tuy cách núi cách sông, nhưng vẫn cố thể đi vào trái tim tôi. Tôi có thể đọc được ý của anh

__ “Hứa Chân, tạm biệt.”

Mình có vài điều muốn nói về cách xưng hô của Hứa Chân với Cố Trì Quân. Cố Trì Quân là bạn của mẹ cô nên cô coi anh như bậc tiền bối là điều đương nhiên, nhưng đồng thời anh cũng là thần tượng của cô. Đối với chúng ta mà nói, đã là thần tượng của bản thân thì dù có hơn mình nhiều tuổi nhưng vẫn thích gọi là anh đúng không :”>. Nên mình đã để cách xưng hô như vậy, xưng hô chú cháu nhưng trong suy nghĩ của Hứa Chân vẫn gọi Cố Trì Quân là anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.