“Ngươi... dùng độc?” Gã lùn ôm ngực, há miệng thổ huyết, gã cao định
xoay đao lại, chợt buông tay quỳ xuống đấy, chỉ vào Thái Hành Sơn Yêu,
không nói thành lời.
“Hừ, đã nói lão tử ác danh đầy mình, các ngươi còn ra vẻ vô tội cái gì!” Thái Hành Sơn Yêu nhổ nước bọt: “Nếu không phải lão tử nhanh tay chắc
đã bị các ngươi giải quyết rồi”.
Hai người nằm dưới đât liên tục quằn quại như con trùng giãy chết, thống khổ vô cùng. “Giải dược...” Cả hai dùng chút khí lực sau cùng gào lên,
Thái Hành Sơn Yêu tung ra hai cước, “bốp, bốp”, cả hai nằm im.
Thái Hành Sơn Yêu cắm cây thương xuống, cười ám muội về phía xa xăm: “Mỹ nhân đừng vội, ta đến đây”.
Ngữ khí này không hiểu sao lại khiến Như Hằng đau lòng, y vô thanh vô
tức bám theo hung thủ như bóng với hình. Nếu không vì người xuất gia
không được phạm giới, y cũng muốn xuất thủ giáo huấn tên tiểu nhân coi
mạng người như cỏ rác này, thật tội quá tội quá. Y định mai táng Song hổ nhưng sợ Thu gia xảy ra chuyện nên đi theo xem ngọn nguồn thế nào.
Y nhớ lại chuyện cũ, bất giác bỏ kinh thư xuống, vốn y không động lòng
với việc đời sao lại đột nhiên nhúng vào ân oán kéo dài mãi về sau thế
này?
Phảng phất y lại thấy cảnh tượng cửa Thu phủ lố nhố bóng người, các nhân vật giang hồ đều tươi cười đưa danh thiếp cho gia đinh canh cửa. Gia
đinh mặt mũi lạnh tanh, hoàn toàn không hỏi danh tính người đưa thiếp,
ghi số rồi mời vào, không lý đến những người không có danh tiếng, kẻ có
lai lịch được đánh dấu.
Y đứng trên cây hòe ngoài cửa, nhìn xuống dòng người ra vào. Phía trong
nội viện có một nha hoàn kiểm nghiệm số hiệu của người đến rồi dẫn vào
trong. Y nhìn vào tiểu lâu, ánh đèn rực rỡ, nụ cười của giai nhân rạng
ngời, thân hình đó khiến y nghẹt thở.
Vị anh hùng hảo hán tiến vào, lúc ra tay ôm ngực, máu chảy ròng ròng
trên cổ, tình trạng thê thảm vô cùng. Nha hoàn dưới lâu có vẻ đã quen
thấy cảnh đó, đưa tay đẩy khẽ, người ra gục xuống, hiển nhiên khí tuyệt
thân vong. Như Hằng không hiểu nguồn cơn, nhảy xuống tiến sát tiểu lâu.
Dưới chân lầu ngổn ngang người chết hoặc bị thương, cầu thang nhuộm đỏ
màu máu như A tỳ Địa ngục, Tu La luyện trường.
Mùi máu tanh khiến y buồn nôn, không dám tin rằng ma đầu giết người
không nháy mắt lại là giai nhân từng mời hắn ăn cơm. Chỉ là người đến
tìm cái chết không buồn để ý đến núi đao biển lửa trước mặt, vẫn đua
nhau lao vào. Sắc dục, lẽ nào còn quan trọng hơn tính mạng?
Hai tay y nắm chặt lấy nhau, sao lại như thế? Như thế thật ư! Dưới chân
thiên tử còn hung đồ lớn mật như thế này, không nhìn đến vương pháp, coi mạng người như cỏ rác, quả thật đạo lý suy đồi. Y niệm Phật hiệu, thảm
trạng máu thịt tơi bời này khiến y kinh hoàng.
“Lỗ công tử quả nhiên kiếm pháp cao siêu”. Giai nhân chợt lên tiếng, giọng trong như ngọc làm say hồn người.
Dưới ánh đèn, một nam tử cao lớn đưa kiếm hành lễ: “Sao so được với đao pháp của Thu tiểu thư”.
“Dưới tiểu lâu tử thương vô số, không hiểu Lỗ công tử thấy thế nào?”
“Họ tự nguyện tỷ võ, kỹ nghệ không bằng người, chết cũng đáng. Thu tiểu thư bất tất để tâm”.
Giai nhân thở dài, u oán nói: “Đệ nhất quan đã qua, Lỗ công tử thử đệ nhị quan nữa chăng?”
“Tại hạ cung kính nghe theo lời tiểu thư”.
Tiếp đó trong tiểu lâu im lặng, Như Hằng lắng tai nghe, chỉ có tiếng “lách cách” vang lên.
Hồi lâu, cửa lâu mở ra, một thanh niên anh tuấn loạng choạng bước đến
cầu thang, chân chợt nhũn ra ngã gục xuống đất, máu từ lỗ mũi trào ra
không ngớt. Y nhận ra, liền cho rằng giai nhân không từ thủ đoạn sát
nhân, độc ác như rắn rết, thật không thể tha thứ được.
Y bất kể phải phá giới sát, quyết giáo huấn nữ tử này một phen, bèn tìm
một tấm áo vải thô, hóa trang thành một hán tử phi thân lên tiểu lâu,
đến gần cửa mới cố ý lộ dấu vết, đứng thẳng dậy.
“Cuồng đồ lớn mật, dám tự tiện xông vào”. Nha hoàn vung tay, ánh sao lập lòe xạ vào mặt y.
Kình lực cực mạnh, một nha hoàn nhỏ xíu cũng có bản lĩnh này, buộc y
phải lưu tâm, phất tay áo thi triển Lạc Vân tụ của sư môn, mấy mũi ám
khí này không là gì hết với y.
“Lưu Ba, để y vào”. Thêm một người đến tìm cái chết, giai nhân cũng không để tâm.
Y đẩy cửa, không ngờ trong lâu sáng sủa, mùi đàn hương phất qua mũi,
không hề giống với Địa ngục như y tưởng tượng. Giai nhân vẫn che mặt,
chỉ chừa lại đôi mắt như làn nước mùa thu, thăm thẳm nhìn vào cõi lòng
y. Y vội cúi đầu, để vành nón che kín nội tâm.
“Không hiểu cao tính đại danh của anh hùng?” Ngữ khí của nàng hàm ý giễu cợt.
“Tại hạ Trần Anh Hồng”. Bất giác y nói ra tên tục gia.
“Chưa nghe qua...” Nàng nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi cười lạnh: “Không sao, đã đến cứ việc tiếp chiêu”.
Ngọc thủ xuất chiêu, đao quang sáng lóa xé không khí lao tới.
Thân hình nàng như phù vân, phiêu diêu bất định, đao ảnh từ bốn phương
tám hướng ập vào như chớp. Đổi lại người khác chắc chỉ một đao là xong
đời, nhưng bộ pháp của Như Hằng còn nhanh hơn, theo sát sạt sau lưng
nàng.
Nàng lướt khắp căn phòng, hoàn toàn không thấy bóng dáng đối phương, đâm ra kinh hãi. Phảng phất có tiếng phất gió nhè nhẹ sau lưng, nàng thi
thố thủ đoạn, nhìn sang trái nhưng đao chém sang phải, chiêu thức cơ hồ
đột nhiên hình thành, góc độ và thời gian cực kỳ chuẩn xác, bất quá vẫn
chém vào khoảng không, lúc đó mới chân chính hiểu được đối phương lợi
hại thế nào.
Chưa xuất thủ đã hạ phong, nàng không cam lòng, lướt đến sát góc tường,
trước mặt là khoảng không, nàng cho rằng y không còn nơi lẩn tránh nhưng vẫn không thấy bóng ai. Nàng cảnh giác ngẩng lên nhìn, Như Hằng xuất
chưởng.
Thân thể y lăng không, vốn không có nơi tá lực nhưng một chưởng này chí
cương chí thuần, hồn hậu dồn xuống. Nàng vốn ở giữa căn lầu trống không, có đủ nơi tránh né nhưng lại tự tìm vào góc hẹp, không thể lùi được.
Một chiêu của đối phương không hề hoa hòe hoa sói, lại toàn lực xuất
tới, đủ để dồn nàng vào tử địa.
Nàng chỉ thấy một cỗ kình phong quét tới, vội đưa đao lên chặn, dốc chân khí toàn thân bảo vệ tâm mạch, liều mạng ngạnh tiếp. Kình lực hồn hậu
dồn tới thổi tung lớp sa che mặt, lộ ra gương mặt hoàn mỹ, y rúng động,
sinh lòng bất nhẫn, thu chưởng hất lên không. Căn phòng rung lên ầm ầm,
gỗ vụn tung bay, đổ xuống ràn rạt.