Thanh Ti

Chương 38



Vì Vũ Văn Tuần không từ mà biệt, đoạn thời gian liên tục nghỉ làm của Thanh Ti cuối cùng cũng chấm dứt, cậu khôi phục lại cuộc sống như trước kia mỗi ngày chăm chỉ đi làm, may mắn có công việc làm bạn, mỗi ngày trôi qua mới không cảm thấy nhàm chán, mà Kiều Diễm dường như cũng sợ Thanh Ti quá an nhàn, sắp xếp cho cậu rất nhiều sự vụ, hằng ngày cứ thế mà làm, đến khi có thể về thì đã rất trễ.

Hai anh em Vũ Văn gia vẫn như trước thường xuyên chạy đến gõ cửa nhà cậu, bất quá nhiều thêm một thân ảnh là Lâm Tiêu, từ sau lần bị bắt cóc đó, quan hệ giữa Lâm Tiêu và Vũ Văn Tú dường như thay đổi rất nhiều, tuy rằng hai người vẫn không ngừng đấu võ mồm, nhưng chính là không có loại không khí gay gắt như trước kia, thậm chí có một lần Thanh Ti còn vô tình nghe được Lâm Tiêu hướng Vũ Văn Tú giải thích chuyện hắn và Tần Dao chỉ là bạn bè bình thường linh tinh gì đó, nhìn ra Lâm Tiêu không còn đối với cậu cố chấp như trước, ngược lại trở thành hộ hoa sứ giả cho Vũ Văn Tú, Thanh Ti thực sự vì bọn họ mà vui mừng.

Tình cảm và quan tâm mọi người dành cho cậu chỉ là sự yêu thương đơn thuần chứ không phải là tình yêu chân chính, bọn họ có thể đối với cậu rất tốt, nhưng sẽ không có ai giống Vũ Văn Tuần, ngay tại ranh giới của sự sống và cái chết có thể vì cậu mà không quản sinh mệnh của mình.

Rất muốn biết tình hình gần đây của Vũ Văn Tuần, đáng tiếc dường như mọi người lại âm thầm tự nhắc nhở nhau, không ai đề cập đến, Thanh Ti cuối cùng nhịn không được, có một lần vờ như vô tình hỏi mới biết Kình Phong vừa lập một chi nhánh ở Pháp, Vũ Văn Tuần trong thời gian tới sẽ qua đó làm việc.

Sau khi nghe tin này tâm tình cậu nhất thời trở nên trầm tịch, nguyên lai Vũ Văn Tuần thật sự quyết tâm đoạn tuyệt mọi quan hệ với cậu, chuyện này vốn là thứ trước đây cậu vạn phần chờ mong, bất quá đáng chê cười là bây giờ cậu lại hi vọng Vũ Văn Tuần giống như trước kia quan tâm cậu, sủng ái cậu, xem cậu như bảo bối mà đặt ở trong tâm.

Phải, cậu hiện tại quả thật đã được tự do, làm chuyện gì cũng sẽ không bị quản thúc, chính là ngược lại cảm thấy thật hư không, chuyện vui, nếu không có ai chia sẽ, khoái hoạt cũng chẳng còn được gọi là khoái hoạt, bạn bè đồng nghiệp đều đối xử với cậu rất tốt, lại trước sau không thể dung nhập lòng cậu.

Cậu và Vũ Văn Tuần trong khoảng thời gian đó thật sự chỉ tồn tại tình dục thôi ư? Nếu vậy thì vì sao khi chìm trong âu yếm của đối phương lại cảm thấy thật hạnh phúc, hơn nữa cũng không thể nhận sự theo đuổi của người khác, ngay cả khi đó chỉ là một nụ hôn?

Vì vậy sau khi thình lình nhận được tin này, buổi tối Thanh Ti rốt cuộc nhịn không được gọi điện thoại cho Vũ Văn Tuần, bên trong ví tiền mà trước kia Vũ Văn Tuần cho cậu có số điện thoại, đây cũng là tâm tình lo lắng của người kia sợ cậu có thể đi lạc.

Bên tai vang lên thanh âm hữu lực mà bản thân tưởng niệm đã lâu, trái tim Thanh Ti đột nhiên kịch liệt loạn khiêu, cậu khẩn trương khẽ cắn môi, không biết mình nên nói gì mới tốt.

“Alô! …”

Đầu dây bên kia không thấy ai trả lời, dường như có chút không kiên nhẫn, điều này làm Thanh Ti càng khẩn trương, cậu biết mạo muội gọi điện qua như thế này quả thực rất thất lễ, vì vậy mới cố gắng tìm lời thích hợp.

“Điện thoại của ai vậy?”

“Không biết, thật kì cục, gọi qua lại không nói tiếng nào… chậc …”

Đầu dây bên kia ngắt máy, chỉ còn lại từng tiếng tút thật dài.

Nghe ra câu hỏi kia là đến từ giọng của phụ nữ, Thanh Ti ngơ ngác hồi lâu mới buông ống nghe xuống.

Lúc này mới phát hiện bản thân hành động như thế là đáng cười đến mức nào, Vũ Văn Tuần chẳng phải đã nói rất rõ là không muốn gặp lại cậu sao, vì cái gì còn tìm cách đi làm phiền người ta? Rõ ràng người ta đã có bạn gái mới, lần giúp đỡ đó chỉ đơn thuần là cứu viện mà thôi, nếu người gặp nguy hiểm khi ấy là Kiều Diễm, dựa trên cá tính của Vũ Văn Tuần mà nói nhất định cũng sẽ liều mình bảo vệ.

Suy nghĩ này khiến Thanh Ti khó chịu cuộn tròn người lại, vùi mặt mặt khóc lớn một trận.

Vì cái gì cậu lại ngu ngốc như thế, cho rằng Vũ Văn Tuần là Cung chủ chứ? Bọn họ căn bản là hai người, ngay khi Vũ Văn Tuần vì cậu tìm Quách Khả Phong giải thích, cậu nên lập tức hiểu ra, nếu là cung chủ, đối với những chuyện như vậy nhất định hoặc là chỉ cười trừ, hoặc là giết chết những kẻ kia cho cậu hả giận mà tuyệt đối sẽ không hướng những người đó giải thích để giữ gìn tôn nghiêm cho cậu.

Đều vì sự ngu ngốc và cố chấp đó mà cậu mới mất đi Vũ Văn Tuần, cậu sao có thể hi vọng sau khi nói ra tất cả những lời nói tàn nhẫn thương tổn người kia như thế, đối phương còn có thể thích cậu? Huống chi cậu ngoại trừ bề ngoài thì cái gì cũng không có, căn bản không đáng để người kia đối tốt với cậu như vậy …

Cậu đau lòng khóc thật lâu đến khi mệt lả mới chậm chạp tiến vào giấc ngủ, kết quả là sáng hôm sau hai mắt sưng đỏ khiến Thanh Ti không thể đi làm, cậu đành tùy tiện tìm đại một cái cớ để xin nghỉ phép, sau đó thừa dịp Kiều Diễm ra ngoài mới một mình đi đến hội trường của trung tâm thể dục thể thao.

Hội trường trung tâm thể dục gần đây được một công ty khác thuê, bất quá bảo vệ nhận ra Thanh Ti là người mẫu mới nổi trước đây, không hỏi nhiều liền để cậu đi vào.

Trong hội trường đang tiến hành luyện tập biểu diễn thời trang, Thanh Ti đi đến phía trước, tùy ý ngồi xuống một chỗ, nhìn những người mẫu kia dưới ngọn đèn tỏa ra bốn phía khẩn trương luyện tập, mà huấn luyện viên chỉ dạy bọn họ lâu lâu lại giận dữ quá lớn, Thanh Ti thấy thế, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh lần đó Vũ Văn Tuần dắt cậu tới đây.

Người kia nói hắn vĩnh viễn sẽ dõi theo cậu, cho dù ở nơi cậu không thể thấy được.

Hắn chưa từng trách cứ cậu vì cậu đi không đẹp, nói cậu chỉ cần đi theo cảm giác của bản thân.

Hắn cũng không gọi huấn luyện viên dạy bảo cậu, hắn nói thứ hắn cần không phải một người mẫu chỉ biết đi miêu bước mà là một Thanh Ti có cá tính riêng.

Ngọn đèn hoa mĩ trên sân khấu chợt trở nên nhạt nhòa, tất cả âm nhạc cùng tiếng người trách mắng giống như càng ngày càng trôi ra xa, cảnh tượng khi hai người cùng nhau luyện tập tựa hồ hiện ra ngay trước mắt, rồi lại như đã muốn xa xôi đến mức dù cậu có đuổi theo cũng không cách nào mang nó trở lại.

Thanh Ti im lặng đứng lên, đi ra ngoài, đến khi tới cửa thì dưới chân không vững khiến cậu suýt ngã xuống cầu thang, cậu vội nắm lấy tay vịn bên cạnh, vòng ngọc trên tay trái va vào khối kim loại nằm trên tay vịn, keng một tiếng, trên vòng tay xuất hiện vết rạn, Thanh Ti vội vàng tháo xuống, phát hiện nó đã muốn vỡ thành hai mảnh.

Đây là lần đầu tiên Thanh Ti mang lại chiếc vòng mà Vũ Văn Tuần tặng cậu kể từ sau khi hai người chia tay, chính là không ngờ nó có thể đơn giản như vậy mà vỡ mất.

Thanh Ti cười khổ, nguyên lai đây chính là ý trời a, ngay cả thứ duy nhất Vũ Văn Tuần đưa cho cậu cũng đã hư rồi, này còn không phải nói hai người bọn họ chẳng còn cơ hội trở về bên nhau sao?

Người trong công ty phát hiện Thanh Ti gần đây càng ngày càng trở nên kiệm lời, tuy rằng trước kia cậu cũng không phải loại người ưa nói chuyện, nhưng ít ra không có quá mức yên lặng giống như bây giờ, ngoại trừ nói chuyện bình thường với nhau thì chỉ biết vùi đầu làm việc, Kiều Diễm thậm chí còn đem công việc tăng ca buổi tối giao hết cho Thanh Ti, dựa theo những gì hắn nói thì dù Thanh Ti có về nhà cũng không làm việc gì, không bằng ở trong này tăng ca kiếm thêm tiền thưởng khiến đám Ngũ Vân Phong và Phùng Diệp oai oái kêu to là giám đốc bóc lột người lao động.

Hai anh em Vũ Văn gia vẫn trước sau như một không quên chạy đến nhà Kiều Diễm làm phiền Thanh Ti, cũng mang theo chút quà vặt mà Vũ Văn lão gia tử và Lương Thẩm giao cho cậu, Thanh Ti không còn tiếp tục hỏi bọn họ về Vũ Văn Tuần, cậu nghĩ có lẽ Vũ Văn Tuần đã đi Pháp rồi.

Bởi vì Thanh Ti cố gắng làm việc, đến cuối tháng Kiều Diễm không có thất hứa, thật sự cho cậu một phong bì thật to, còn thả cho cậu hai ngày nghỉ phép, nghĩ đến thường ngày mọi người luôn lo lắng giúp đỡ mình, Thanh Ti liền ngồi tàu điện đi trung tâm mua sắm, muốn mua cho bọn họ vài món quà để biểu đạt tâm ý của mình.

Cậu đi vào trung tâm, ở tinh phẩm quầy* chọn quà cho mọi người xong, các món quà nho nhỏ tỉ mỉ này tuy rằng không lớn nhưng để hết cùng một chỗ thì vẫn chất đầy cả hai túi, Thanh Ti mang hai túi này theo thang máy đi xuống, nghĩ tiện thể đi qua khu quần áo nhìn một chút, chợt thấy ở quầy chuyên bán giày da thoáng qua một bóng người, dường như là Vũ Văn Tuần, cậu trong lòng nhảy dựng, vội vàng bước qua, đúng lúc này một cô gái mặc váy kiểu âu nhận giày được chọn từ nhân viên cửa hàng, đi đến bên cạnh Vũ Văn Tuần, ngồi xuống đem giày da trong tay mình đặt bên chân hắn.

*tinh phẩm quầy: có thể là quầy bán đồ lưu niệm

Vũ Văn Tuần cười cười với cô, tựa hồ còn nói cảm ơn.

Hình ảnh này làm bước chân đang đi tới của Thanh Ti khựng lại, nhìn đến bộ dáng hai người nói cười vui vẻ như vậy, trước mắt cậu một mảnh mơ hồ, cũng không nhớ rõ bản thân còn đang định mua thêm cái gì, xoay người liền vội vã chạy ra ngoài.

Trong thế giới này thì Vũ văn Tuần là người đầu tiên cậu tiếp xúc, cũng là người dạy cho cậu biết đủ các thứ kì lạ lẫn thú vị, chính là hiện tại, bọn họ đã như hai người xa lạ chẳng chút quan hệ gì, cậu rốt cuộc không giữ được nụ cười của người kia, âu yếm của người kia, quan tâm của người kia, ngay cả lòng ghen tị cùng trói buộc.

Sắc trời bên ngoài đã hơi trở tối, chính là tâm tình của Thanh Ti bây giờ còn u ám hơn thế, cậu thần trí không minh, thuận theo dòng người qua đường, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một âm thanh chói tai, cánh tay căng ra, bị người kéo đến một bên đường, chiếc xe tải sau khi phanh gấp tạo ra âm thanh khó nghe kia thì ầm ĩ lao đi, Thanh Ti chỉ nghe tài xế quát: “Mở to mắt giùm chút đi, không thấy đang là đèn đỏ sao?”

“Nga …”

Thanh Ti chỉ kịp nói ra chữ này liền bị người nào đó kéo tay đến ngay chỗ bậc thang phía trước trung tâm mua sắm, Vũ Văn Tuần trừng mắt nhìn cậu, vẻ mặt giận dữ.

“Bị làm sao vậy? Đèn đỏ còn xông ra, chẳng lẽ Kiều Diễm ngay cả cách qua đường cũng không dặn dò cậu sao?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.