Thanh Ti

Chương 44



Cửa hàng tiện lợi không có chỗ đậu xe, Vũ Văn Tuần đành dừng ở bãi đỗ gần đó, Thanh Ti lại ngăn không cho hắn đi theo.

“Chỉ là mua mấy chai rượu, em đi một mình là được rồi.”

Cậu đến cửa hàng tiện lợi chọn mấy chai rượu nồng độ thấp mà mình thích, sau đó vội vàng trở về, sắp nửa đêm, bãi đỗ xe rộng lớn dưới ánh đèn vàng mang một vẻ u ám dị thường.

Trong không gian yên tĩnh chỉ nghe được bước chân vội vàng của bản thân, không hiểu vì sao, trong lòng Thanh Ti đột nhiên dâng lên một tia sợ hãi không thể lí giải, đã thật lâu không trải qua cảm giác này, cậu theo bản năng bước nhanh hơn một chút.

Đột nhiên phía cuối đường lóe lên một tia sáng rực rỡ đến chói mắt buộc Thanh Ti phải dừng cước bộ, cậu hoang mang nhíu đôi mi thanh tú, tại nơi ánh sáng kia, một thân bạch y từ giữa hào quang chậm rãi bước ra, sau khi nhìn thấy Thanh Ti, trên gương mặt đầy vẻ tuấn mỹ lạnh lùng của y ngay lập tức hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, y vươn tay về phía Thanh Ti, kêu to: “Thanh Ti…..”

Cái lạnh thấu xương trong nháy mắt lan nhanh khắp thân thể, Thanh Ti hoảng sợ mở to hai mắt, liên tục lùi về phía sau, túi đựng rượu đang cầm rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất, cậu cũng không hề hay biết.

Kia là gương mặt rất đỗi quen thuộc cùng nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng mấy lời thốt ra lại mang theo hàn ý muốn đông chết người khác.

“Thanh Ti, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi…..”

Là gã, y mới chính là Vũ Văn Tuấn, là nam nhân mua cậu, giam cầm cậu, y tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Y muốn làm gì?!

Không kịp nghĩ ngợi, Thanh Ti xoay người muốn tìm đường chạy trốn, nhưng bên tai vừa nghe tiếng gió khinh động, Vũ Văn Tuấn thân ảnh nhoáng lên một cái đã đứng ở ngay trước mặt cậu.

Rõ ràng là khoảng cách mấy trượng*, vậy mà người trước mắt hiện tại chỉ thong thả đi có mấy bước.

*trượng: 1 trượng tương đương 10 mét

“Thanh Ti!”

Nghe được tiếng gọi lạnh lùng xé gió, Thanh Ti ngược lại càng lùi nhanh về sau hơn, bởi vì hoảng sợ, cả người cậu không ngừng run rẩy.

Thật vất vả mới tìm được hạnh phúc, người này vì cái gì lại muốn đến phá hoại cậu?

Không, hiện tại cậu không nên nghĩ đến chuyện này, việc cậu phải làm chính là khiến cho Vũ Văn Tuần lập tức rời đi, xét theo tính cách của Lăng Tiêu Cung chủ, nếu như y nhìn thấy hắn, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Thanh Ti không ngừng lùi lại cho đến khi va phải một người, đôi tay hữu lực giữ lấy thân thể đang không ngừng run rẩy của cậu, sau đó hướng Vũ Văn Tuấn nói với một giọng điệu nhất quán trầm ổn: “Đây là người đàn ông đã từng thương tổn em sao?”

Thật lâu không thấy Thanh Ti trở lại, tuy biết bản lĩnh của Thanh Ti không tồi, nhưng Vũ Văn Tuần vẫn luôn cảm thấy lo sợ bất an, chính cảm giác này đã dẫn hắn tới đây, lúc hắn nhìn thấy Thanh Ti thất kinh chạy như bay, bộ dáng như chim sợ cành cong kia khiến Vũ Văn Tuần ngay lập tức nghĩ đến hoàn cảnh lúc mới gặp Thanh Ti, làm cho cậu hoảng sợ như thế chỉ có thể là một người!

Quả nhiên, từ cuối đường tiến đến một nam nhân áo trắng phiêu phiêu, trang phục của y cùng Thanh Ti ngày đó tương tự nhau, mái tóc đen dày dài đến tận hông, nhẹ nhàng phiêu diêu giữa gió đêm, khoan thai ẩn chứa cổ phong thanh nhã, chính là chỉ vừa ung dung đứng lại liền có thể dồn ép người ta bằng một thứ sát khí đầy áp bức, điều khiến Vũ Văn Tuần ngạc nhiên là gương mặt của y cùng hắn cực kì giống nhau, khó trách Thanh Ti lại đem bọn họ cho là một người, mà giờ phút này chính bản thân hắn cũng có cảm giác đang đứng trước gương.

Vũ Văn Tuần nắm lấy tay Thanh Ti, cảm thấy đôi tay kia đẫm mồ hôi lạnh, không ngừng run rẩy, hắn vừa đau lòng vừa phẫn nộ, đều là tên đàn ông chết tiệt khiến cho Thanh Ti thành ra thế này, y cư nhiên còn dám xuất hiện?

“Đừng sợ, có anh ở đây!”

Ngữ điệu chắc chắn trầm ổn nhẹ nhàng tiến đến tai Thanh Ti, cậu ngước nhìn Vũ Văn Tuần, ngay lập tức lắc đầu kịch liệt.

Con người ngốc nghếch này, hắn vĩnh viễn cũng không thể biết được Lăng Tiêu Cung chủ có bao nhiêu tàn nhẫn vô tình, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của y….

“Chạy đi, anh chạy đi!….”

“Thanh Ti!”

Tên Thanh Ti đồng thời được cả hai thốt lên, Vũ Văn Tuần chính là kinh ngạc, người đàn ông áo trắng bên kia lại đang kinh hỉ, y tiến lên trước hai bước, đưa tay hướng đến Thanh Ti, tiếu ý trên gương mặt lạnh như băng càng thêm rõ ràng.

“Thanh Ti, ngươi cuối cùng cũng đã có thể mở miệng nói chuyện, thanh âm của ngươi dễ nghe hệt như trong tưởng tượng của ta, hôm nay thật sự là một ngày tốt, không chỉ khiến ta có thể tìm được ngươi, lại còn cho ta nghe được giọng nói của ngươi, mau, theo ta trở về!”

Thanh âm của y tựa hồ dẫn theo tia thỉnh cầu, thế nhưng ngữ điệu lại là một lời khẳng định không thể nghi ngờ thêm nữa, điều này làm cho Thanh Ti nhịn không được phải lùi về sau vài bước.

Nhìn thấy sự kháng cự từ phía Thanh Ti, mà nam nhân đứng cạnh lại đang có cử chỉ thân mật với cậu, nụ cười trên gương mặt Vũ Văn Tuấn Lăng Tiêu Cung chủ chưa kịp thu lại, đôi mắt đã sắc lạnh xuống, y lạnh lùng hỏi: “Hắn là ai?”

Biết Vũ Văn Tuấn là một con người lãnh khốc, Thanh Ti lập tức đem cái siết tay mạnh mẽ của Vũ Văn Tuần gỡ ra, nhưng một lần nữa bị nắm lại, hắn nhìn thẳng vào Vũ Văn Tuấn, thản nhiên nói: “Tôi là người yêu của Thanh Ti!”

“Không phải!”

Thấy Vũ Văn Tuấn nghe đến lời này khóe môi hơi nhếch lên một chút, Thanh Ti trong lòng run rẩy, cậu theo Vũ Văn Tuấn một năm nên rất quen thuộc với biểu hiện này, Vũ Văn Tuấn nếu có chủ tâm giết người, sẽ để lộ ra loại biểu tình tựa tiếu phi tiếu như vậy, thế là cậu lớn tiếng phủ nhận lời nói của Vũ Văn Tuần, cũng tránh né cái ôm của hắn mà đi về phía của Vũ Văn Tuấn.

“Ta cùng hắn môt chút quan hệ cũng không có, không cần thương tổn đến hắn, ta đi theo ngươi!”

“Thanh Ti!”

Phía sau truyền đến tiếng gọi đầy đau xót của Vũ Văn Tuần, điều này khiến cho toàn thân Thanh Ti run lên, cho dù không quay đầu lại, cậu cũng có thể tưởng tượng được tia bi thương cùng bất đắc dĩ trên gương mặt Vũ Văn Tuần giờ phút này.

“Thanh Ti, em đừng tưởng ra làm như vậy là cứu anh, nếu hiện tại em bỏ đi, anh vĩnh viễn cũng không tha thứ cho em!”

Thanh âm lạnh như băng kia khiến Thanh Ti phải dừng bước, cậu quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy được Vũ Văn Tuần, mà thay vào đó là gương mặt bình tĩnh dò xét của Vũ Văn Tuấn.

“Ta lặp lại lần nữa, Thanh Ti là của ta, ta quyết không buông tay để em ấy rời đi! Mặc kệ ngươi là ai, ngươi trước đây cùng Thanh Ti có quan hệ thế nào, tất cả đều đã là quá khứ, cho nên, ngươi mau đi đi!”

Vũ Văn Tuần từ nhỏ đã theo cha quản lý gia nghiệp, cũng coi như quen nhìn thấy sóng to gió lớn, nhưng giờ phút này bị đối phương băng lãnh nhìn chằm chằm như vậy đột nhiên cảm thấy một cảm giác khó thở bức bối, đôi mắt kia lạnh lẽo như thiết địa song đồng* chăm chú nhìn hắn, phảng phất một luồng khí sắc bén như muốn đem sinh mạng hắn xé thành trăm mảnh, tim hắn không ngừng đập loạn, hắn cũng không thể diễn tả được trái tim đang hồi hộp đến mức nào.

*thiết địa song đồng: đôi con ngươi bằng sắt.

Thanh Ti nói không sai, người này là ác ma, cho nên hắn càng không thể để cho Thanh Ti đi theo y, nhất định không!

Vũ Văn Tuấn lạnh lùng nhìn người có cùng gương mặt với mình, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

“Ngươi là người duy nhất trên đời này dám chống lại ta, thật không bôi nhọ dung mạo này của ta.”

Thanh âm của y thản nhiên thanh nhã vang lên, thế mà Thanh Ti lại có cảm giác lạnh đến thấu xương.

Quả nhiên vừa dứt lời, nhân ảnh bạch sắc kia lóe lên, một chưởng liền đánh tới trước ngực Vũ Văn Tuần, Thanh Ti từ sớm đã có đề phòng, ngay lập tức xoay người nhào vào lồng ngực của Vũ Văn Tuần, cậu biết nếu lấy công lực của Vũ Văn Tuấn mà so, sự ngăn cản của bản thân căn bản chỉ là việc làm vô ích, nhưng đây là điều duy nhất cậu có thể làm, cậu tuyệt không cho phép người yêu bị thương tổn trước mặt mình.

Một chưởng như trong dự liệu không thấy hạ xuống, lại càng không có cảm giác đau đớn, Thanh Ti lúc này cũng chẳng suy nghĩ nhiều, liền ôm lấy Vũ Văn Tuần đề khí nhảy lên ly khai, rồi đem hắn về kéo về phía sau của mình, sau đó xoay người lại.

Vũ Văn Tuấn lảo đảo lùi về sau vài bước, uy lực một chưởng y đánh ra vẫn còn giăng khắp không trung, thân thể y đã muốn lung lay gục ngã, Thanh Ti trước đây vốn luyện võ công của y, đương nhiên nhìn ra y vừa đem nội lực thu về, mà toàn bộ nội lực này lại dội ngược ngay trên người của y, bản thân y giờ phút này hẳn là đã bị trọng thương.

Lúc này chính là một cơ hội tốt để giết y, nếu không bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ chết trên tay y!

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng tay Thanh Ti lại run đến lợi hại, hiện tại đừng nói cậu muốn giết người, nếu có thể, cậu chỉ muốn ngay lập tức vĩnh viễn thoát khỏi người này.

Nhìn hai người đang dựa sát vào nhau, đôi mắt của Vũ Văn Tuấn chợt lóe lên một tia mỉa mai lạnh lùng.

“Thanh Ti, ngươi cư nhiên vì tên nam nhân này mà ngay cả sinh mạng cũng không cần, hảo, ta hôm nay sẽ cho ngươi ở lại bên hắn, bất quá, sẽ không lâu đâu, ta sẽ lại đến tìm ngươi, đừng quên, ngươi là do ta mua về, chính là có chết đi, thi thể cũng phải thuộc về ta.”

Giọng nói âm hàn cùng thân ảnh cách xa mấy trượng, dư âm vẫn không dứt, người đã còn không thấy bóng dáng.

Cuối cùng không chống đỡ được, Thanh Ti vô lực ngã xuống, Vũ Văn Tuần vội vàng từ phía sau ôm chặt lấy cậu, trấn an: “Không có việc gì, không có việc gì….”

Thanh Ti cười khổ lắc đầu.

“Không, y nhất định sẽ lại đến, Lăng Tiêu Cung chủ luôn nói được là làm được, anh không biết võ công của y có bao nhiêu lợi hại đâu, nếu….”

“Không có nếu!” – Vũ Văn Tuần lớn tiếng ngắt lời Thanh Ti.

“Y đã bị thương không phải sao?”

Hắn đem Thanh Ti ôm ngang chạy về xe, rồi một đường phóng như bay về nhà, từ đầu đến cuối, Thanh Ti vẫn là cuộn người trong lồng ngực hắn mà run rẩy, lại không nói lời nào, điều này làm cho Vũ Văn Tuần càng tức giận hơn, hắn quyết không cho phép bất cứ kẻ nào xúc phạm đến Thanh Ti, nam nhân kia nhất định không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhưng y cũng không hẳn là không có sơ hở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.