Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!

Chương 16: Phản Kích Đi, Cô Gái! - Chương 16 Chương 16



Thay đồ xong, chúng tôi ra ngoài chọn nguyên liệu cho bữa tối.

Trên bàn ăn ngoài trời đã bày sẵn đồ ăn, mỗi người được chọn ba món.

Giang Dĩ Niên không biết tôi thích ăn gì, đứng nhìn bàn đồ ăn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là tôi chọn—hai món mặn, một món rau.

Vừa chọn xong, bên cạnh đã vang lên tiếng lòng đầy tiếc nuối của Lục Bảo Nhi:

【Hầy, mình cũng muốn ăn tôm to quá đi mất…】

Cô bé lại nhìn con tôm to bự trên đ ĩa của Giang Dĩ Niên, càng thêm buồn:

【Nhưng anh Giang Dĩ Niên hung dữ lắm, thôi bỏ đi…】

Đến lượt Lục Tuyết chọn món, cô ta chẳng thèm để ý gì đến Lục Bảo Nhi, thản nhiên chọn hai món rau và một quả trứng luộc.

Trước ánh mắt thắc mắc của các khách mời khác, cô ta mỉm cười giải thích:

“Tôi sắp vào đoàn phim rồi, dạo này đang giảm cân.”

Tôi lật cả mắt, rồi quay sang vẫy tay gọi Lục Bảo Nhi:

“Lục Bảo Nhi, lại đây ăn tôm với bọn mình nè!”

“Hả?” Cô bé ngạc nhiên nhìn tôi, trông có vẻ hơi bối rối.

Dù vừa rồi chúng tôi có chơi trốn tìm cùng nhau, nhưng trước đó cô bé từng gây khó dễ cho tôi, nên không ngờ tôi lại nhiệt tình như vậy.

Giang Dĩ Niên cũng nhìn tôi đầy thắc mắc.

Tôi chẳng buồn để ý họ, chạy lon ton đến kéo tay Lục Bảo Nhi, định dẫn cô bé qua chỗ mình.

Cô bé lo lắng nhìn về phía Lục Tuyết.

Tôi xoay đầu cô bé lại:

“Cậu sợ cô ta làm gì?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Lục Bảo Nhi cuống quýt nói:

“Không phải, cậu đừng kéo tớ… tớ còn từng nói xấu cậu nữa… sao cậu lại…”

“Thế cậu nói xấu tớ là vì ghét tớ à?” Tôi hạ giọng, hỏi thẳng.

Cô bé thật thà đáp:

“Cũng… cũng không hẳn… chỉ là chị họ nói cậu sẽ cướp hết đồ của tớ, mọi người ai cũng thích cậu thì sẽ chẳng ai thích tớ nữa…”

Tôi đương nhiên biết chuyện này.

Kiếp trước khi tham gia chương trình này, tôi cứ tưởng Lục Bảo Nhi ghét mình, luôn luôn đối đầu.

Nhưng từ khi có năng lực đọc được tiếng lòng, thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy suy nghĩ của cô bé — mới biết hóa ra cô ấy luôn bị Lục Tuyết đe dọa.

Thấy cô bé vẫn còn rụt rè, tôi bỗng nở một nụ cười tinh quái, ghé sát tai thì thầm:

“Yên tâm đi, tin không? Cô ta sắp tiêu rồi đấy.”

Lục Bảo Nhi: “Hả?”

“Hả gì mà hả. Anh tớ là người rất tốt đấy,” tôi cố tình nói to, để Giang Dĩ Niên ở đằng xa cũng nghe thấy.

Quả nhiên, anh ấy lập tức dựng tai như radar, ho nhẹ một tiếng, tay khẽ nắm lại đặt trước miệng:

“Ờ thì… có thêm một đứa nhóc thôi mà, ăn được bao nhiêu đâu. Lại đây ăn chung đi.”

Nhưng trong lòng anh lại đang gào rú:

【Em gái khen mình kìa! Biết ngay trong lòng nó, mình là một người anh trai rộng lượng, ấm áp và chu đáo mà! Yeahhh!】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.