Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!

Chương 5: Phản Kích Đi, Cô Gái! - Chương 5 Chương 5



Giang Dĩ Niên lạnh lùng bế tôi lên.

Nhưng trong lòng thì đang mở hội ăn mừng:

【Tuyệt quá đi! Em gái cuối cùng cũng nhận ra bộ mặt thật của con trà xanh đó rồi!】

【Em gái mềm quá đi mất, muốn ôm hoài luôn…】

【Thì ra được em gái dựa dẫm là cảm giác sướng như vậy à? Nhất định phải đòi lại công bằng cho em mới được!】

Tôi nghe anh ta lảm nhảm trong đầu không ngừng, chỉ biết âm thầm trợn trắng mắt.

Giang Dĩ Niên trông có vẻ thông minh, ai ngờ lại là một anh đẹp trai đầu óc đơn giản.

Còn đang hí hửng không biết gì, nếu không có tôi cứu cục diện, hôm nay thể nào anh ta cũng bị cư dân mạng chửi cho lên bờ xuống ruộng lần nữa.

Lục Tuyết thấy vậy thì cố gắng biện minh yếu ớt:

“Tôi thật sự không làm gì cả… Nhiên Nhiên, sao em có thể bịa chuyện vu khống chị như thế?”

Lần này Giang Dĩ Niên lại thông minh ra mặt, lập tức phản bác:

“Lúc nãy cô bảo Nhiên Nhiên tố tôi bắt nạt là đúng vì con nít không biết nói dối cơ mà? Giờ thì sao?”

Lục Tuyết: ”…..”

Mấy khách mời khác nhìn cô ta cũng bắt đầu lộ vẻ khinh bỉ trong mắt.

Thấy mục tiêu đã đạt được, tôi cũng không muốn tiếp tục làm lớn chuyện.

Dù gì thì Giang Dĩ Niên có lý, nhưng fan của Lục Tuyết rất đông, kéo dài thêm lại thiệt cho anh ấy.

Thế là tôi kéo nhẹ vạt áo anh, ngoan ngoãn nói:

“Anh ơi, tay em đau quá, em muốn bôi thuốc…”

Anh vốn còn định nói thêm mấy câu mắng Lục Tuyết.

Nghe vậy liền quay phắt lại, bế tôi về lều, xin thuốc từ tổ đạo diễn, ném xuống chân tôi:

“Giờ mới biết đau à? Lần sau mà còn bỏ chạy lung tung, tôi mặc kệ đấy.”

Nhưng trong lòng thì cuống cuồng:

【Chết tiệt, nói vậy rồi em có giận mình không?】

【Muốn tự vả quá, cái mồm c.h.ế.t tiệt này không biết nói dịu dàng sao?!】

Tôi: “…”

Cái đồ ngoài lạnh trong nóng, miệng thì cứng, lòng thì mềm!

Trong khi Giang Dĩ Niên còn đang tự xoắn xuýt kiểu “phải dỗ em gái thế nào đây trời”, thì thân thể lại rất thành thật, từ từ dịch đến cạnh tôi.

Tôi nở nụ cười ngọt ngào, ngoắc ngoắc tay:

“Anh ơi, cúi xuống tí nào~”

Giang Dĩ Niên cả người căng cứng, mặt lạnh tanh hỏi:

“Em định làm gì?”

Nhưng thân thể lại rất không nghe lời, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt tôi.

Tôi chớp thời cơ, nhào tới!

Trong ánh mắt hoảng loạn của anh, tôi nhanh như chớp kéo ống quần lên.

Trên bắp chân anh hiện rõ dấu rắn cắn, chỗ da thịt đã tím bầm cả lên.

Ánh mắt Giang Dĩ Niên khẽ lóe, định rụt chân lại.

Tôi liền nghiêm mặt, trách:

“Anh bị thương rồi! Sao không chịu bôi thuốc?”

Giang Dĩ Niên: ”…Không cần thiết lắm.”

Tôi chỉ vào anh, kéo dài giọng:

“Ồ~~~ chẳng lẽ… anh sợ đau hả?”

Giang Dĩ Niên lập tức muốn bật dậy:

“Ai mà sợ đau hả?!”

Tôi cười tươi như hoa, đưa thuốc mỡ cho anh:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Vậy thì mau mau bôi thuốc đi, không được làm người hư đâu đó!”

Giang Dĩ Niên lặng lẽ nhận lấy, nhìn tôi mấy giây, rồi quay mặt đi, khẽ hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.