Vẻ mặt khó xử của Lục Bảo Nhi rơi vào mắt tất cả các khách mời.
Lập tức khiến họ xót xa vô cùng.
Ai nấy đều vây quanh cô bé, dịu dàng dỗ dành:
“Không sao đâu Bảo Nhi, có tấm lòng như vậy đã là quý lắm rồi, không mang đủ cũng chẳng phải lỗi của em.”
“Với lại em nhìn xem, hai người họ trông khỏe mạnh như vậy, có bị côn trùng cắn cũng chẳng sao cả.”
Lục Bảo Nhi vẫn ra vẻ áy náy thở dài:
“Nếu em có thể ở quê thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ làm được nhiều túi thơm hơn.”
Câu này vừa dứt, sắc mặt các khách mời lập tức thay đổi.
Chuyện cô ta và tôi bị tráo đổi thân phận, cả ê-kíp đều biết rõ.
Quả nhiên, bình luận trực tiếp lập tức nổ ra tranh cãi:
“Bảo Nhi thật lương thiện, bị Giang Dĩ Nhiên cướp mất thân phận mà vẫn còn nghĩ đến việc làm túi thơm cho mọi người.”
“Tổ chương trình có thể đuổi anh em nhà họ Giang ra được không, Bảo Nhi nhìn thấy họ chắc đau lòng lắm.”
“Cái gì cũng không biết làm, dựa vào đâu mà đòi túi thơm, bị muỗi cắn c.h.ế.t cho rồi.”
Lục Tuyết ôm Lục Bảo Nhi vào lòng đầy vẻ xót xa.
Trong lòng thì đắc ý thầm nghĩ:
【Con nhóc Lục Bảo Nhi này cũng còn có chút tác dụng đấy.】
Tôi nhìn chằm chằm cô ta vài giây, rồi bỗng quay đầu kéo tay áo Giang Dĩ Niên, lớn tiếng nói:
“Anh ơi, lúc trưa anh chẳng phải nói cũng mang túi thơm, định chia cho mọi người à?”
Giang Dĩ Niên đang cau mày, nghe vậy liền sững người, ngơ ngác nhìn tôi.
Trong đầu đầy những dấu chấm hỏi:
【Cái quỷ gì vậy? Khi nào thì anh nói mang túi thơm?】
【Chắc chắn là em gái thấy mất mặt nên muốn cứu vãn tình thế, hu hu hu đều tại mình vô dụng.】
Vịt Bay Lạc Bầy
【Nhưng mà vấn đề là anh thật sự không có mang túi thơm mà! Anh là đàn ông, mang mấy thứ đó làm gì, anh cũng đâu biết làm?!】
【Thôi kệ đi, miễn là em gái đã nói thì anh nhận, chỉ cần anh chịu vác nồi này, mọi người sẽ không trách em ấy nữa, đúng không?】
Giây tiếp theo, anh ta mặt không cảm xúc gật đầu, dõng dạc nói:
“Đúng, tôi có mang.”
Mọi người: ”???”
Tất cả đồng loạt nhìn Giang Dĩ Niên – người với khuôn mặt lạnh như tiền – bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
【Anh à, câu này còn không thuyết phục bằng câu “Tôi là Tần Thủy Hoàng” nữa đấy. Anh coi tụi tôi là ngốc chắc?】
Lục Tuyết khẽ cười mỉa:
“Vậy sao? Nếu đã mang, thì lấy ra chia cho mọi người đi. Dù sao hai túi thơm cũng tốt hơn một mà, đúng không?”
Giang Dĩ Niên không nói gì, gắng gượng chịu đựng ánh nhìn nghi ngờ từ tất cả mọi người, quay người định đi về phía lều trại.
Nhưng vừa bước được hai bước, tôi lại kéo tay anh lại:
“Anh ơi, túi thơm không có trong lều đâu, anh quên rồi à?”