Thành Trì Của Tôi

Chương 71



Từ nhà Trương Hoán Minh trở về, thời gian cũng chưa muộn lắm.

Chỗ này cách trường trung học số hai không xa.

Châu Trì uống rượu, cho nên Giang Tùy thay anh lái xe, lúc cô quay xe ra khỏi tiểu khu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với Châu Trì: “Anh muốn đi qua trường một chút không?”

Cô hỏi như vậy thì chắc là muốn đi rồi.

Châu Trì gật đầu: “Vừa hay còn sớm, chúng ta đi dạo một chút vậy.”

Xe chạy trên đường lớn hơn mười phút, tới cổng sau trường, Giang Tùy liền tìm chỗ đậu xe. Con đường dài hẹp vẫn giống như trước đây, chợ đêm vẫn còn chưa kết thúc, đèn đóm sáng trưng, nhà hàng, quán ăn nhỏ la liệt, vài nhóm sinh viên tụ tập từng tốp từng tốp đi ăn.

Châu Trì dắt Giang Tùy đến quán ăn nhỏ phía trước.

Xung quanh mùi vị đồ ăn hòa quyện với nhau nức mũi.

Giang Tùy ngửi thôi cũng thấy đói rồi, đi qua một xe hàng nhỏ, mùi thơm tỏa ra, dì bán hàng vừa nướng khoai lang vừa rao rất có vần có điệu, bước chân của Giang Tùy như bị níu lại đây.

Châu Trì quay đầu, nhìn cô liền hiểu: “Muốn ăn à?”

Giang Tùy gật đầu: “Chúng ta đi mua đi.”

“Được.”

Hai người đi qua mua một phần. Dì bán hàng lấy kẹp gắp lên bỏ vào một cái túi giấy, Châu Trì nhận lấy đưa sang cho Giang Tùy. Hai người đi thẳng một đường, Giang Tùy vừa đi vừa ăn, thi thoảng dừng lại, bóc một miếng đưa cho Châu Trì.

Mấy đồ ăn vặt này Châu Trì cũng không thích cho lắm, nhưng là của Giang Tùy đưa cho, nên tự nhiên cái gì cũng sẽ ăn.

Xa hơn một chút là mấy cửa hàng bán hoa, bánh, đồ trang sức… Cho dù là trước kia hay hiện tại, con đường này lúc nào cũng náo nhiệt như thế.

Đi bộ ở đây, giống như được quay về thời kỳ học sinh, bất giác cảm thấy thật thanh thản.

Đến cuối con đường hẹp, rẽ vào một con đường khác, rộng hơn, sáng sủa hơn.

Giang Tùy ăn xong, ném túi giấy vào thùng rác bên đường, đi theo sau lưng Châu Trì từ cánh cửa nhỏ vào trong trường trung học số hai.

Cánh cửa nhỏ này gần như là cánh cửa bí mật chuyên dùng để trốn học của đám con trai năm đó, lúc trước Giang Tùy rất ít khi chạy qua đây, không ngờ tới bây giờ lại được xây lại rộng rãi như vậy. Thời điểm này, giờ tự học của trường vẫn chưa kết thúc, đèn điện trong mấy tòa nhà giảng dạy vẫn còn sáng choang, khuôn viên trường vô cùng yên tĩnh.

Hai người đi từ tòa nhà ký túc xá, vòng qua thư viện, sau đó đi đến sân thể dục.

Sợ Giang Tùy lạnh, Châu Trì cởi áo khoác gió của mình ra đưa cho cô. Hai người sóng vai nhau chậm rãi đi vòng quanh sân, vừa đi vừa trò chuyện rầm rì.

Không còn giống như năm xưa, hiện tại hai người đã bước ra xã hội, đã không còn là mấy cô cậu học sinh cắp sách tới trường, cũng chẳng còn áp lực từ trường học nữa.

Sân thể dục lác đác vài ngọn đèn, ánh sáng tỏa xuống nhàn nhạt, không gian thập phần yên tĩnh.

Tay của Giang Tùy bị Châu Trì nắm lấy.

Hai người nói chuyện một lúc, sau đó Châu Trì nói về Đại Bạch nhà Trương Hoán Minh.

Giang Tùy rất kinh ngạc, ngừng lại một bước: “… Cậu ta nói sau này sinh được mèo con thì cho chúng ta một con á?”

“Ừm.” Châu Trì mượn ánh đèn nhìn biểu hiện trên gương mặt của cô: “Em muốn nuôi không?”

“Được ạ.” Hai mắt Giang Tùy sáng lên: “Thế Đại Bạch bao giờ sinh vậy anh?”

“…” Châu Trì nói: “Em bị ngốc hả? Cái này làm sao mà anh biết được?”

“Cũng phải, anh cũng chả phải mèo, mèo dễ thương như vậy, anh thì…” Cô nói đến đây liền ngừng lại, hi hí cười.

“Anh thì làm sao?”

Châu Trì cũng cười một tiếng, tay duỗi ta kéo mạnh cô vào lòng, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt của cô, lại nhớ đến mấy lời Trương Hoán Minh nói khi nãy. Có lẽ là bầu không khí quá tốt, anh có chút cầm lòng chẳng đặng: “Giang Tùy?”

“Ừm.”

“Anh…”

Giang Tùy ngẩng lên nhìn anh, dáng vẻ vẫn còn đang cười, khóe mắt giương lên: “Anh làm sao?”

Anh muốn kết hôn.

Những lời này cứ mắc trong cổ họng khiến cả người anh đều nóng cả lên. Nhìn chằm chằm cô mấy giây, Châu Trì đành mím mím môi, một luồng gió thổi tới táp lên khuôn mặt hừng hực của anh, khiến anh bình tĩnh trở lại. Thôi thì nhịn thêm tí nữa vậy.

Sợ cô cảm thấy quá nhanh.

Đành phải đợi thêm một chút.

Bước vào tháng mười hai, thời tiết dường như càng lúc càng lạnh. Đầu tháng, Châu Trì bận rộn hơn trước kia, công ty có đồng thời mấy dự án liền lúc, thời gian gấp rút vội vàng, đã mấy ngày anh không có lấy chút thời gian rảnh, về đến nhà có khi đã tờ mờ sáng rồi.

Giang Tùy có hai lần đợi anh đến khuya, kết quả bị anh mắng cho một trận, cho nên mấy ngày này, cô đều đi ngủ đúng giờ, đến tầm nửa đêm liền cảm thấy có người đã về nhà, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, còn kéo cô ôm sát vào lòng.

Vốn tưởng rằng anh chỉ bận vài ngày, sau đó có thể yên ổn nghỉ ngơi, nào ai biết còn chưa đợi được đến lúc được nghỉ, thì dạ dày của anh đã biểu tình.

Giang Tùy đáng lẽ không biết, đến một đêm chợt tỉnh dậy mới phát hiện Châu Trì có điểm không đúng, anh hơi còng lưng lại, tay ấn chặt xuống bụng. Giang Tùy tiến sát lại gần, đồng thời vặn công tắc đèn ngủ đầu giường lên, nhìn thấy anh đang nhăn nhó, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán tuôn ra.

Cô nhìn một cái liền hiểu.

Trước kia cũng từng như vậy một lần, Giang Tùy đã giục anh mãi, anh mới chịu đi khám qua loa, bác sĩ nói là viêm dạ dày, chỉ có thể từ từ điều trị.

Cũng không biết người này bị đau đã bao lâu, mà một tiếng cũng không nói.

Giang Tùy vừa đau lòng vừa tức giận: “Dạ dày anh đau như vậy, sao không nói một tiếng hả?”

“Không sao.” Anh thậm chí còn mỉm cười, kéo kéo tay cô: “Đợi chút là đỡ rồi, em cứ ngủ đi.”

“Mặt anh trắng bệch cả ra rồi.” Giang Tùy không muốn nói chuyện với anh nữa, lấy khăn giấy ra giúp anh lau mồ hôi, lại đi ra phòng khách lục thuốc, bưng thêm một ly nước mang vào.

Châu Trì chống khuỷu tay ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường.

Giang Tùy ngồi xuống, đưa thuốc cho anh, anh ngoan ngoãn há miệng, rất thành khẩn uống thuốc.

Đỡ anh nằm xuống, Giang Tùy nhìn đồng hồ, đã là ba rưỡi sáng. Cô đứng dậy đi ra ngoài, liền bị Châu Trì kéo lại.

“Em không ngủ à…”

Sắc mặt anh không tốt, người co lại trong chăn, Giang Tùy nhìn một cái liền không chịu nổi, đau lòng thở dài, quay người giúp anh kéo chăn lại tử tế: “Anh thế này sáng mai chỉ có thể ăn cháo thôi, giờ em đi nấu một chút, sáng mai dậy là có thể ăn rồi, anh ngủ trước đi.”

Sau đó lại cúi người xuống hôn lên trán anh, với tay lên tắt ngọn đèn đầu giường.

Cô đi vào bếp, rửa một cái nồi nhỏ, cho gạo trắng và nước vào, tầm năm sáu phút sau, Giang Tùy quay lại giường, nằm ghé sang bên cạnh anh.

“Vẫn còn đau sao?”

Anh lắc lắc đầu: “Đỡ nhiều rồi.”

Chẳng biết anh nói thật hay nói dối, Giang Tùy cũng không hỏi lại nữa, bàn tay khẽ chạm lên bụng anh, xoa nhẹ.

“Hôm nay có phải anh lại uống rượu không?”

“Uống có một chút, uống bia thôi.”

Giang Tùy cũng biết anh thường phải đi xã giao, đôi khi cũng chẳng thể nào tránh được, nhưng cơ thể vẫn phải đặt lên hàng đầu.

“Không được uống nữa, trước khi dạ dày anh tốt lên, bia hay rượu cũng không được uống, có thể hứa với em không?”

Trái tim Châu Trì sớm đã bị cô vuốt vuốt đến nóng lên, lúc này cô bắt anh hứa gì mà không được? Anh thấp giọng ừ một tiếng, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ: “Đều nghe lời em.”

Lúc này Giang Tùy mới yên tâm một chút.

“Vậy anh ngủ đi, ngủ được rồi mới thoải mái.”

Từ giờ tới sáng còn hơn hai tiếng nữa, còn có thể ngủ được một giấc.

Cũng không biết thuốc phát huy tác dụng từ lúc nào, Châu Trì dần dần ngủ thiếp đi.

Buổi sáng tỉnh dậy, dạ dày dường như đã đỡ hơn nhiều. Giang Tùy đã đi làm từ sớm, trong nồi có cháo nấu từ đêm qua, cô còn để lại một tờ giấy note nhỏ trên đầu giường.

Trên giấy chỉ có một dòng chữ ngắn, nét chữ vẫn tinh tế như trước kia.

Châu Trì nhìn vào tờ giấy trong tay một lúc, tưởng tượng ra bộ dáng của cô khi viết mấy dòng này, khóe miệng vô thức mỉm cười.

Bệnh cũng có lợi của bệnh, mỗi lần bị bệnh, dường như cô lại yêu anh nhiều hơn.

Châu Trì thích nhìn bộ dáng Giang Tùy lúc cô quan tâm đến anh, trước kia cũng như vậy, lúc đó anh còn khoa trương hơn nhiều, đem cả đầu đầy máu đến trước mặt cô tranh thủ quan tâm, chính là muốn cô vì anh mà đau lòng.

Qua nhiều năm như vậy, cũng không còn ấu trĩ nhàm chán như thế nữa, nhưng bản chất tâm lý thì vẫn còn y chang.

Chỉ ở nhà nghỉ ngơi một nửa buổi sáng, hơn chín giờ Châu Trì đã vác xác lên công ty.

Lúc gửi tin nhắn cho Giang Tùy, anh liền giấu diếm, bởi vì nghĩ cô cũng không phát hiện ra đâu, nào ai ngờ lại trùng hợp thế, buổi chiều anh có việc ra ngoài, lúc quay về liền gặp Giang Tùy ở công viên trước cổng vào. Cô đang đi cùng một người đàn ông còn khá trẻ.

Giang Tùy cũng nhìn thấy anh, cô nhận ra xe của Châu Trì, thấy anh dừng lại, cô liền bước nhanh tới.

Cửa sổ xe hạ xuống.

Hai người đồng thời mở miệng.

“Anh…”

“Em…”

Châu Trì: “Em nói trước đi.”

“Sao anh lại ở đây? Không phải nói ở nhà nghỉ ngơi sao?”

Châu Trì cười cười: “Anh đã khỏe rồi.”

Giang Tùy nghi ngờ nhìn: “Thật không đau tí nào sao?”

“Ừ.”

Sắc mặt của anh cũng tốt hơn nhiều, Giang Tùy nhìn nhìn xong cũng không nói nữa, hỏi: “Vừa rồi anh mới định nói gì vậy?”

Châu Trì: “Em ra ngoài có việc sao?”

Giang Tùy chỉ chỉ cho anh nhìn: “Công ty xe hơi bên kia giờ là khách hàng của bọn em, nên đi qua một chuyến.”

“Vừa rồi là đồng nghiệp của em à?”

“Ừm, là đàn em của em, Kiều Minh, em đã nói với anh rồi đó.” Giang Tùy nhìn nhìn anh, ngó qua cửa xe khẽ cười một tiếng: “Gì vây?”

Châu Trì cũng mỉm cười, đưa tay ra xoa đầu cô: “… Không có gì, tùy tiện hỏi tí thôi.”

Hai người nhìn nhau một lúc, trong lòng hiểu ra, đều phì cười.

Có hơi ngốc nghếch.

Giang Tùy nói: “Em đi đây, anh cũng đi đi.”

“Lên xe đi, đưa em đi một đoạn.”

“Không cần đâu, có mấy bước mà.” Cô móc mấy viên kẹo trong túi ra, đưa chúng cho anh: “Kẹo cưới của đồng nghiệp em, cho anh hết đó.” Sau đó liền hướng anh vẫy vẫy tay, quay người rời đi.”

Châu Trì chăm chú nhìn bóng lưng cô một hồi lâu, sau đó mới bỏ kẹo vào túi áo, khởi động xe chạy vào.

Chạng vạng tối, Châu Trì gọi điện cho Giang Tùy, lại kêu Tiểu Trần đi đặt đồ ăn.

Giang Tùy tan làm liền chạy tới.

Văn phòng của anh Giang Tùy đã rất quen thuộc, mấy ngày trước cũng đã đến qua vài lần. Anh thường thích kêu đồ ăn tới, sau đó gọi cô đến cùng nhau ăn.

Mọi người trong công ty đều biết Châu Trì có bạn gái, lại đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, mỗi ngày dính lấy nhau như kẹo cao su.

Lúc hai người ăn, chẳng ai dám bén mảng quấy rầy, ngoại trừ thằng nhóc không biết điều Tri Tri. Có điều bị Châu Trì tẩn cho hai lần, Tri Tri đã biết kinh, hôm nay không dám chạy tới làm bóng đèn nữa.

Ăn tối xong, Giang Tùy không về mà ngồi yên ở đó, trong lúc chờ anh xong việc thì cũng làm việc của mình.

Anh có hai cuộc họp video, thời gian còn dài.

Giang Tùy đã xong việc trước, nằm trên chiếc ghế sofa lớn bên cửa kính trong suốt nghe nhạc, cảnh đêm bên ngoài rất đẹp, cô ngắm một hồi, lại lấy tờ tạp chí của Châu Trì ra đọc, không biết thiếp đi lúc nào.

Cũng không biết ngủ như vậy bao lâu, lúc Giang Tùy vẫn còn đang trong giấc mộng, liền mơ mơ màng màng nghe thấy Châu Trì gọi cô, còn chưa mơ xong đều đã tỉnh dậy.

Lúc mở mắt ra, Giang Tùy có hơi hoảng hốt, tai nghe vẫn còn nhét trong tai, nhạc cũng chưa tắt, lại không biết lăn tới chỗ nào, có một khoảnh khắc cô liền cảm thấy giống như được quay về cách đây vài năm trước, nằm trong căn gác nhỏ bị anh gọi dậy.

Cô giơ tay lên, khẽ chạm vào mặt anh: “Châu Trì?”

“Ừm.” Châu Trì giúp cô vuốt lại mái tóc dài của mình, thì thầm hỏi: “Buồn ngủ lắm rồi phải không?”

Giang Tùy không trả lời, chăm chú nhìn anh, đột nhiên mỉm cười, ánh mắt vẫn còn chưa tỉnh hẳn: “Sao anh lại càng ngày càng đẹp trai thế nhỉ?”

“Đẹp hơn chỗ nào? Không phải cũng giống như ngày xưa sao?”

Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không giống với trong mơ.”

“… Mơ thấy anh à?”

“Vâng.”

“Mơ làm sao?”

“Mơ thấy hồi sinh nhật anh.”

Anh cúi đầu hôn cô: “Sinh nhật nào?”

“Mười chín tuổi.”

Nhưng mà, qua ba ngày nữa thôi, anh đã hai sáu rồi.

Giang Tùy kéo cổ anh xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Châu Trì, anh có muốn cái gì không, quà sinh nhật ý.”

Châu Trì trầm mặc một lúc: “Muốn cái gì cũng được à?”

“Ừm.” Giang Tùy nói: “Cái gì trong phạm vi của em là được.”

Cô vừa nói được một giây, trong lòng Châu Trì đã xuất hiện ý nghĩ.

Muốn hỏi cô, kết hôn có được không?

Nhưng lại không nói ra miệng.

Giang Tùy tưởng rằng anh chưa nghĩ xong, nói: “Đợi anh nghĩ kỹ rồi nói cho em biết vậy.”

“Được.”



Giang Tùy nghiêng mặt qua, đèn bên ngoài cửa sổ vẫn còn sáng.

Cô nhìn vài giây, nói: “Châu Trì, em muốn về nhà.”

Châu Trì ôm cô đứng dậy.

“Được, đưa em về nhà.”

Hết chương 71.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.