"Lão Hồ, lần này tớ bị cậu hại quá thê thảm! May mà bà chằn Lâm Phương kia chạy trốn nhanh, không thì đã có thêm một kẻ chôn cùng." Tôi và Tuyền béo ngồi bệt trên đàn tế, châm thuốc hút phì phèo, còn Tần Bốn mắt thì hôn mê nằm bên cạnh. Trong khi phía dưới chúng tôi là một quân đoàn cương thi đông nghịt. Bọn chúng đua nhau vươn tay lên, muốn lôi chúng tôi xuống bên dưới cùng với mình.
"Cút ngay, cút ngay, ra chỗ khác chơi đi!" Tôi quơ đi quơ lại điếu thuốc lá vượt quá tầm với của đám cương thi mà lòng nặng như đeo đá. Đàn tế xây bằng đá này cao tới hai mét, bởi các đốt ngón tay cứng quèo, đội quân cương thi không thể nào bám vào thành để leo lên, mà chỉ liên tục nhảy loi choi dưới đất, trong thời gian ngắn không có cách nào bắt được chúng tôi. Tuy nhiên, lúc này chúng tôi cũng chỉ còn mỗi cái đài bé xíu rộng tầm ba thước này để mà náu thân. Bên dưới đàn tế là nhung nhúc cương thi da đen, mặt xanh, nanh vàng đang nhảy nhót. Chúng tôi giống hệt như Robinson bị nhốt trên đảo hoang, đã thế còn phải mang theo một thương binh nặng đang hôn mê, hoàn toàn không có đường nào mà thoát.
"Robinson còn tốt chán so với chúng ta!" Tuyền béo cau mày, ném tàn thuốc xuống bên dưới. Ông ta chặt cây đóng bè thế là thong dong thoát khỏi đảo hoang. Còn chúng ta, hiện giờ đã nghèo lại còn eo, cho dù có ca nô cũng chẳng có đường nào mà chạy."
Tôi thật sự không sao hiểu nổi, tại sao trong ngôi đền thần này lại chôn nhiều thi thể đến thế. Hơn nữa, chúng gần như đồng loạt thi biến rồi đội đất chui lên, cứ như là quay về dương gian chỉ để tìm chúng tôi mà tấn công vậy.
"Cậu có còn nhớ lũ bánh tông này xuất hiện như thế nào hay không?" Tôi nhớ lại lúc ban đầu những thi thể bám dây leo trèo từ trên đỉnh đền xuống, trong lòng chợt nảy sinh nghi ngờ, "Lúc ấy tớ thấy những đồng đội đã chết của Lâm Phương bám dây leo trèo xuống, về sau hình như có âm thanh nào đó giống như là tín hiệu vang lên có phải không?"
Tuyền béo ngẫm nghĩ một lát: "Đúng là có một tiếng kêu rất chói tai, na ná như tiếng còi dùng khi huấn luyện ở dã ngoại. Chẳng lẽ có kẻ khốn nạn trời đánh nào đang đối phó chúng ta từ một nơi bí mật nào đó?"
"Nhiều khả năng là như vậy! Tớ nghe nói ngoài đường có rất nhiều bí thuật có thể điều khiển cương thi tấn công con người. Vừa rồi tiếng cười nói không chừng tựu là có người đang âm thầm điều khiển lũ bánh tông này."
"Không phải tớ đang nghe kể chuyện thuyết thư đấy chứ?" Tuyền béo gãi đầu, "Giờ là thời đại nào rồi, máy bay đại pháo bay đầy trời, chẳng lẽ còn có lão ngoan đồng nào dùng bánh tông để tấn công con người hay sao. Nhưng mà, nếu đúng như cậu đã nói, đây thực sự là một con đường nhanh chóng để kiếm tiền làm giàu. Khi nào trở về, chúng ta thuê một trung đội bánh tông giúp bà con nông dân làm ruộng, vừa tiết kiệm sức lao động lại vừa không tốn lương thực nuôi bọn chúng."
Tôi thở dài một hơi: "Hãy bớt suy nghĩ tới những ý tưởng hão huyền đó đi, chúng ta có thể sống sót chạy ra khỏi đây hay không mới là vấn đề thiết thực, bọn chúng đã chặn kín cả đường đằng trước lẫn đằng sau rồi. Bị xác chết giam chân đến chết đói trên đàn tế, nếu mà truyền ra ngoài thì đúng là một chuyện cười muôn thưở!"
Tuyền béo dõi mắt nhìn ‘Con đường lát vàng’ cách đó không xa: "Bên này bánh tông vây đàn tế, Mô Kim Hiệu Úy bị trói chân, bên kia tự do đang vẫy gọi, trên đời mấy ai chẳng đau lòng."
Tôi nói: "Cậu thừa cơm hay sao thế, chết đến nơi rồi mà còn thơ với thẩn. Động não nghĩ ra vài câu trăng trối rồi khắc vào trên mặt tế đàn mới là thiết thực."
Tuyền béo hơi nhăn mũi lại: "Lão Hồ, tớ đã chuẩn bị tinh thần hy sinh thân mình cho chủ nghĩa cộng sản rồi, cậu ném tớ xuống dưới đi rồi tìm cơ hội mà chạy trốn."
Tôi nói: "Đã cùng đường bí lối đến mức như vậy đâu! Nếu như có người âm thầm điều khiển lũ bánh tông này, mục đích hiển nhiên là muốn giam chân chúng ta ở chỗ này. Chúng ta cứ ở đây thi gan với hắn, xem lúc nào hắn mới chịu cháy nhà ra mặt chuột."
Tuyền béo nói: "Tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta, nếu như không có ai, chúng ta chẳng phải sẽ chết đói trong ngôi đền thần này hay sao?"
Tôi nói như đinh đóng cột: "Không, khẳng định là có! Hơn nữa người này là ai, tớ đã chắc chắn được tám chín phần mười rồi."
Đúng lúc này, một cảnh tượng kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện. Sau khi một tiếng kêu chói tai đột ngột vang lên, lũ bánh tông đang chen lấn xô đẩy quanh đàn tế, bỗng đồng loạt dạt sang hai bên chừa ra một con đường.
Tuyền béo kinh ngạc thốt lên: "Đm, bánh tông xếp thành hàng ngũ, không phải để hoan nghênh vua của chúng tới duyệt binh đấy chứ?"
Tôi mỉm cười: "Cậu thấy chưa, đối phương đã hết kiên nhẫn, sắp đi ra đánh bài ngửa rồi."
Lũ bánh tông da đen chừa ra một con đường đủ cho hai người song hành, kéo dài từ cửa chính của khu tế lễ chạy thẳng tới đàn tế chỗ chúng tôi. Hai bóng người quen thuộc thong thả đi từ cửa chính vào, tôi và Tuyền cau mày đứng nhìn đối phương tiến lại gần mình từng bước một.
Tuyền béo thì thào hỏi: "Cái thằng ranh con này là ai thế, sao mặt cứ như trái khổ qua vậy?"
Dù chênh lệch lực lượng nhưng không thể đánh mất khí thế, tôi nhìn chằm chằm vào đối phương, giới thiệu cho Tuyền béo: "Khối u ác tính trong nhân loại, thủ lĩnh của tổ chức phản động, kẻ phản bội nhục nhã mà ai cũng có quyền giết chết, Cây Sào."
Tuyền béo gật đầu, "Thì ra hắn chính là kẻ phản bội nhục nhã trong lời đồn, quả nhiên là đồ mặt giặc chỉ muốn ăn đòn." Cậu ta hỏi tiếp, "Thế nhưng, sao người nữ bên cạnh hắn sao lại trông quen đến thế! Chẳng lẽ chúng ta đã gặp cô ấy ở đâu rồi hay sao?"
Tôi cốc một cú vào đầu Tuyền béo: "Đó là Shirley Dương!"
Tuyền béo xoa đầu, giải thích: "Tớ đương nhiên biết đó là Shirley Dương, tớ nói vậy chỉ bởi vì tò mò, sao vợ cậu lại phản bội lại cách mạng, đồng hành cùng với phái phản động thế này."
"Cậu không phát hiện ra ánh mắt cô ấy đờ đẫn, chân bước xiêu vẹo hay sao? Rõ ràng quá rồi, cô ấy đang bị người khác khống chế." Tôi xắn tay áo, hai tay chống nạnh, không kìm chế nổi cơn giận như lửa cháy trong lòng nữa, định nhảy xuống đánh nhau đối phương một trận.
Tuyền béo kéo tôi lại: "Lão Hồ, tỉnh táo lại! Tớ thấy hình như phía sau họ còn có một người khác nữa!"
Tôi tập trung quan sát, quả nhiên có một bóng đen giống như bóng ma đang bám theo phía sau hai người, trong lòng giật đánh thót. Vị Diêm Vương này từ đâu hiện ra vậy, sao trước kia chưa từng nhìn thấy lần nào.
Trong cả chuyến hành trình này, chúng tôi chưa từng chạm mặt với người của Cây Sào, cứ tưởng là bọn chúng hành trang gọn nhẹ, tốc độ hành quân vượt xa chúng tôi, nào ngờ phe đối phương chỉ có hai người, hèn gì lại vượt lên trước chúng tôi xa như vậy.
Cây Sào đi tới chân đàn tế, nhếch mép cười. Bên cạnh hắn, Shirley Dương vẫn cúi gục đầu, không nói câu gì, cơ thể liên tục lắc la lắc lư giống như đang say rượu, chỉ cần đụng nhẹ vào một cái là sẽ ngã lăn chiêng.
"Ấn vàng đưa cho tôi, người sẽ trả lại cho anh." Cây Sào nói chuyện vẫn trực tiếp, đơn giản như thường lệ. Tuyền béo chưa từng được chứng kiến thủ đoạn của hắn, nói với hắn với thái độ hung hăng: "Đừng tưởng rằng cậy đông người là chúng tao sẽ sợ mày. Mau chóng thả Shirley Dương ra, ông béo đây sẽ tha chết cho mày!"
Cây Sào búng ngón tay một cái, tôi cứ tưởng hắn muốn phát ra ám khí nào đó, không ngờ một trận gió tanh đột nhiên ập tới từ phía sau lưng chúng tôi. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một bóng đen đã hiện ra trước mặt, túm lấy Tuyền béo rồi kéo luôn xuống bên dưới đàn tế. Đến khi tôi nhìn thấy rõ ràng, trong lòng giật đánh thót. Một thi thể lực lưỡng, chân tay nhanh nhẹn đang đè nghiến Tuyền béo xuống đất. Nó dí cái miệng rộng toang hoác đang phân hủy của mình sát vào mặt Tuyền béo, giống như có thể cắn đứt đầu cậu ta bất cứ lúc nào. Tuyền béo nín thở, nằm yên trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Tôi chưa bao giờ từng nhìn thấy một bánh tông nào hành động linh hoạt đến thế, trong đầu chợt nảy sinh nghi ngờ. Cây Sào nói: "Cho anh thêm một cơ hội nữa, đưa ấn vàng đây. Người yêu, bạn bè, sẽ trao trả lại hết cho anh."
Tôi nghĩ bụng, lừa ai thế, thằng ranh nhà ngươi là hạng người ác độc lòng lang dạ sói, nếu như ngươi lấy được thứ mình cần, ba người chúng tôi còn đường sống nữa hay sao. Tôi cố gắng khống chế không để nỗi sợ hãi thể hiện ra trên mặt, sợ thằng ranh này phát hiện ra tôi đang dấu cái ấn vàng trong người mình. Thấy tôi vẫn ương bướng không chịu thỏa hiệp, hắn khẽ lắc đầu một cái.
"Tiểu Ngũ, có chuyện gì vậy?" Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ sau lưng Cây Sào. Giọng nói đó vừa ngọng nghịu vừa khào khào, không giống như giọng nói của con người một chút nào.
Cây Sào vừa nghe thấy giọng nói đó, toàn thân dường như run lên một cái, cung kính lui sang một bên để nhường lối, vừa đủ để bóng đen thần bí phía sau lưng mình lộ ra toàn bộ.
Kẻ đứng trước mặt tôi là một lão già gày quắt queo, toàn thân dấu kín trong một cái áo choàng đen rộng thùng thình, không thể nhìn thấy rõ mặt mũi, chỉ có một nửa cánh tay khẳng khiu như cành khô thò ra bên ngoài tay áo. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy đôi giày vải khâu thủ công lấp ló bên dưới cái áo choàng, tôi sẽ ngỡ rằng đó chỉ là một cái áo đang bay lơ lửng giữa không trung.
Chẳng lẽ, lão già này chính là tác nhân khiến Cây Sào phản bội Nhất Nguyên Trai, là "ông chủ" trong lời đồn!