Lão già đó vừa ló mặt ra, Cây Sào đã vội giải thích: "Hắn chính là Hồ Bát Nhất, Mô Kim Giáo Úy mà con đã nhắc đến."
"Hả? Kế thừa y bát sao?"
"Không hẳn là kế thừa y bát, chỉ là một kẻ nhà quê đổi nghề mà thôi."
"Ờ," lão già này quá kênh kiệu, lão chẳng thèm liếc tôi lấy một cái, bảo Cây Sào, "Cách Tiểu Ngũ cậu làm việc vẫn quá mức do dự. Chỉ đòi một cái ấn vàng mà thôi..."
Nghe nói vậy, tôi cứ ngỡ lão già này sẽ dùng vũ lực để cướp đoạt, âm thầm hạ quyết tâm, nếu như lão dám xua bầy bánh tông lên tấn công, tôi sẽ lập tức nuốt cái ấn vàng vào bụng để chết cho nhẹ nhàng, tránh phải chịu nỗi thống khổ khi bị bầy bánh tông cắn xé. Không ngờ, lão già lại chỉ vươn tay vỗ nhẹ vào vai Shirley Dương một cái.
"Ông định làm gì cô ấy?" Tôi sợ lão gây bất lợi cho Shirley Dương, quát lên như rách cả cuống họng rồi lao tới định nhanh chóng đánh gục lão. Có ngờ đâu, Shirley Dương đột nhiên giống như biến thành một người khác, nhảy ra chặn trước mặt tôi. Tôi vừa mừng vừa sợ, vươn tay định kéo cô về phía mình. Kết quả, cô lại móc một khẩu súng từ sau lưng ra, khiến tôi sợ tới mức không dám hành động bừa bãi.
"Dương chỉ đạo viên, cô tỉnh táo lại một chút, bỏ súng xuống rồi nói!" Tôi xua tay, sợ cô bị ma dẫn lối quỷ đưa đường sẽ mù quáng bắn chết tôi. Tài bắn súng của Shirley Dương ra sao, tôi đã được chứng kiến rồi, thuộc vào hàng cao thủ.
Đôi mắt cô đờ dại, tay nắm chặt khẩu súng. Khi tôi còn chưa dứt lời, cô đã nâng súng lên, mắt không chớp lấy một cái, dí thẳng nòng vào vai mình rồi bóp cò đánh đoàng một cái. Máu tươi lập tức phun ra như suối, nhưng dường như cô lại chẳng biết đau đớn là gì, chỉ hơi lảo đảo rồi lại lập tức dí tiếp nòng súng vào đầu gối mình.
"Dừng lại! Tôi sẽ đưa cái ấn vàng cho ông, đưa luôn đây!" Tôi không thể chịu đựng nổi sự tra tấn giống như tự mình cắt vào xương thịt này nữa, sợ lão già kia lại tiếp tục sai khiến Shirley Dương làm ra hành vi tự mình hại mình. Tôi lấy cái ấn vàng chết tiệt trong túi quần ra. Bởi vì quá mức nôn nóng, tay chân lóng ngóng, mấy lần tôi thiếu chútt nữa đã đánh rơi cái ấn vàng xuống đất.
Cây Sào cũng tỏ vẻ không đành lòng ra mặt, hắn lên tiếng: "Đưa cái ấn vàng sớm một chút thì cô ấy đâu có phải chịu khổ. Hồ Bát Nhất! Anh quả thật xứng với cái tên "Ngôi sao xui xẻo"." Hắn bước lại gần tôi rồi giật lấy cái ấn vàng. Nếu như không phải thấy Shirley Dương vẫn còn nằm trong sự khống chế của bọn hắn, tôi chỉ muốn đấm một phát nát mặt tên khốn nạn này.
Lão già quắt queo khinh miệt cười gằn một cái, Shirley Dương hét lên rồi ngã gục xuống. Tôi xông lên định đỡ lấy cô thì lão già quắt queo kia đã bay tới giống như một bóng ma, chắn trước mặt tôi.
"Ấn vàng đã đưa rồi, ông còn muốn thế nào đây!" Tôi giận như muốn bốc hỏa, trong khoảnh khắc này chỉ muốn đấm thẳng tay vào ngực lão, có lẽ phải đấm xuyên thủng ra phía sau lưng thì mới có thể hả giận.
Lão già chẳng thèm nói năng gì, chỉ vươn bàn tay khẳng khiu với những móng tay rất dài ra, rồi lướt qua trước mặt tôi một cái. Tôi cứ tưởng lão ta muốn móc mắt mình, không ngờ cánh tay lão ta đột nhiên đổi hướng, xé rách ngực áo của tôi ra. Trước ngực tôi đang đeo cái bùa Mô Kim mà Shirley Dương đã để lại trước khi mất tích, di vật của Bàn Sơn Đạo Nhân trước khi cưỡi hạc về trời. Lão già quắt queo dùng móng tay như móng khỉ khều lấy cái bùa Mô Kim, sau khi cho vào lòng bàn tay săm soi một lúc thì vươn tay đẩy mạnh tôi một cái. Cú đẩy đó có vẻ như chỉ là tiện tay, nhưng lực đánh lại mạnh đến lạ kỳ. Còn chưa kịp có phản ứng, tôi đã bị lão đánh văng đi.
"Lão Hồ!" Mặc dù bị bánh tông đè nghiến ở bên dưới, nhưng Tuyền béo vẫn không quên quan sát tình thế. Thấy tôi bị lão già đó hất văng đi, cậu ta buột miệng thét lên.
Tôi va thẳng vào chân đàn tế, lưng lập tức giống như là bị ai đó bẻ gãy, đau đến mức kêu không thành tiếng, tầm mắt biến thành tối sầm.
Cây Sào rút một cây gậy màu vàng dài hơn ba thước ra khỏi hành lý, có lẽ chính là cây trượng vàng mà hắn đã lừa người Cramer đổi lấy cái mặt nạ của công chúa. Tôi vẫn không thể đoán ra được cái đồ quái quỷ này quý báu ở chỗ nào, vậy là vừa cắn răng chịu đau, vừa theo dõi diễn biến tình hình. Cây Sào lật ngược cái ấn vàng lại rồi chọc cây trượng vàng thẳng vào nó. Sau một tiếng crắc, hai vật đó rõ ràng đã kết hợp lại thành một. Đến giờ tôi mới hiểu ra, hóa ra đây là một pháp bảo bao gồm hai phần riêng biệt, chỉ khi nào kết hợp cả hai lại thì mới có tác dụng nào đó. Đáng tiếc là không hiểu xuất phát từ mục đích gì mà hắn và lão già quái dị kia lại dùng trăm phương ngàn kế để cướp đoạt bảo vật thần bí này của người Inca.
"Mời sư tổ xem, chìa khóa đã lắp xong!" Cây Sào nâng cây trượng vàng bằng cả hai tay, khom người, hết sức cung kính dâng lên cho lão già.
Lão già cầm lấy cây trượng vàng rồi lướt như bay qua bên cạnh tôi. Mấy lần tôi muốn vươn tay ra kéo lão ta lại, nhưng cánh tay đã mất hết tri giác, đành trơ mắt nhìn lão ta đi lên trên đàn tế. Lão đá văng Bốn mắt đang nằm ngất lịm trên bệ đá đi. Sau khi lăn vài vòng trên bậc thang, cuối cùng Bốn mắt dừng lại ở ngay bên cạnh tôi, còn cặp kính mắt thì đã vỡ thành mảnh vụn từ bao giờ.
Hai tay lướt trên mặt đàn tế, lão già thì thào: "Ở ngay chỗ này... Ở ngay chỗ này..." Nói xong, lão ta giơ cây trượng vàng lên cao rồi cắm mạnh xuống.
Nói ra kể cũng lạ, đàn tế trông có vẻ rắn chắc nhưng lại bị cây trượng vàng dễ dàng cắm sâu xuống. Toàn bộ khu vực tế lễ bỗng đột ngột lay động, lúc ban đầu tôi cứ tưởng mình đã ảo giác, nhưng sau đó biên độ lắc lư ngày càng mạnh hơn. Tôi nhịn đau, chống tay ngồi dậy: "Các ngươi muốn làm gì, đền thần sắp đổ sụp rồi!"
Lão già phớt lờ lời cảnh cáo của tôi, rút cây trượng vàng lên khỏi bệ đá rồi lại tiếp tục đâm mạnh xuống. Lúc này, trên đỉnh đền thần xuất hiện một khe hở rộng hoác, vô số tảng đá rơi rụng xuống, nện lũ bánh tông da đen đang xếp thành hàng nát nhừ như tương. Thấy lão già kia đã giống như bị ma ám, tôi tự hiểu dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngồi chờ chết, vậy là cắn răng đứng lên định ngăn cản hành vi hủy diệt điên cuồng này của lão.
Tôi vừa định đứng dậy, cánh tay đột nhiên bị một vật lạnh buốt chạm vào. Tôi cúi đầu xuống nhìn, thấy Bốn mắt đang ngửa mặt nhìn mình, kín đáo nháy mắt ra hiệu. Anh ta lấy ngón tay, viết một chữ "trốn" bằng máu trên mặt đất. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Cây Sào và lão già kia, thử ho khan một tiếng, nhưng hai người họ đều tập trung toàn bộ tinh thần nhìn dán mắt vào đàn tế, hoàn toàn không thèm liếc mấy con dê đợi làm thịt chúng tôi lấy một cái. Tôi lập tức cúi xuống hỏi Bốn mắt: "Anh sao rồi, có thể di chuyển không?" Anh ta khẽ gật đầu, liên tục liếc mắt ám chỉ về phía cửa vào ‘Con đường lát vàng’. Tôi ước lượng khoảng cách rồi cắn răng nói: "Tuyền béo vẫn còn trong tay bọn họ, chỗ này đã sắp sụp đổ đến nơi rồi. Lát nữa, anh dẫn Shirley Dương chạy trước, tôi sẽ ở lại kéo dài thời gian."
"Các ngươi đang làm gì đó!" Cây Sào đang đứng sau lưng lão già, ngôi đền thần lung lay dữ dội cũng không thể làm hắn phân tán sự chú ý. Hắn ngoái lại, nhìn tôi và Bốn mắt bằng đôi mắt dữ tợn, cười gằn: "Vùng vẫy giãy chết! Để ta tiễn các ngươi lên đường!"
Tôi thừa hiểu giờ mà còn không hành động thì sẽ không thể chạy trốn được nữa, bèn hét lớn: "Tuyền béo, bắn đi!" Cây Sào giật mình ngoái đầu lại, trông thấy Tuyền béo vẫn đang bị boss bánh tông đè nghiến dưới đất mới nhận ra là đã bị tôi đánh lừa, buột miệng thét lên. Thế nhưng, tôi chỉ chờ có vậy, tranh thủ lúc hắn bị phân tâm, dồn hết sức lực còn lại nhảy vọt tới. Bốn mắt lập tức đứng phắt dậy rồi chạy tới chỗ Shirley Dương đang nằm ngất lịm. Tôi thấy kế hoạch đã thành công, đổi ý quyết giết kẻ này cho bằng được, hai tay siết chặt vào cổ Cây Sào. Hắn không ngờ tôi bị trọng thương mà vẫn còn hung hãn như vậy, đầu tiên bị tôi đè xuống đất, sau đó chuyển thành hai người lăn lộn vật nhau dưới đất. Lúc này, lão già quắt queo kia dường như đã không còn bận tâm đến thứ gì trên đời, hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn chúng tôi lấy một cái. Lão ta rút phắt cây trượng vàng lên, cười sằng sặc mãi không thôi, chẳng hiểu vì sao mà lại tự cười sặc sụa một mình như ma làm thế.
Cây Sào hét lên với lão ta: "Nhanh lên, nhanh lên, chỉ còn một nhát nữa thôi!" Tôi chẳng hiểu bọn họ muốn nói tới điều gì, mà chỉ thấy vách tường ngôi đền bắt đầu vỡ vụn ra rồi đổ sụp xuống. Trong bụi đất mù mịt, những hòn đá khổng lồ rơi xuống như mưa rào, ngay cả mặt đất cũng bị nện nứt toác.
Bị tôi đè ở bên dưới, Cây Sào thúc đầu gối vào đúng phần thắt lưng đang bị thương của tôi. Do bị đau, tôi lỏng tay ra, vậy là lập tức bị hắn đạp văng đi bằng cả hai chân.
"Lão Hồ, gắng lên, tớ đến đây!" Hóa ra Tuyền béo lợi dụng lúc đền thần sụp đổ đã thoát ra khỏi móng vuốt của cương thi. Vừa tới nơi, cậu ta đã dùng luôn tuyệt kỹ độc môn "Bom tấn" đè Cây Sào chết thẳng cẳng.
Sợ lão già quắt queo còn làm ra việc gì khác thường nữa, tôi vội quay đầu nhìn sang phía đàn tế, thấy lão ta vẫn đang cắm cúi làm việc của mình. Cái áo choàng đen chợt nhoáng lên, ngoài cây trượng vàng ra thì không còn một bóng người trên đàn tế.
Sau khi phát ra một tiếng nổ điếc tai, cây hoa mặt trời phía đằng xa bắt đầu gãy gục xuống. "Mọi người chạy mau! Trụ đã đổ, nơi này sắp sụp đổ hoàn toàn rồi!" Tôi chẳng còn bận tâm tới mục đích cuối cùng của lão già kia là gì nữa, lôi Tuyền béo dậy rồi co giò chạy về phía ‘Con đường lát vàng’.
"Lão Hồ, thằng ranh kia quá gầy, tớ thủng cả ruột ra đến nơi rồi!" Tuyền béo khoác tay lên vai tôi, vừa chạy vừa tố khổ. Tôi ước gì có thể dùng cả tay để nhanh hơn, chạy thục mạng trên ‘Con đường lát vàng’, vừa thở hồng hộc vừa đáp: "Giờ là lúc nào rồi, ngôi đền sắp sụp đến nơi, cậu còn rên rẩm làm cái gì!"
Tôi nói không phóng đại một chút nào, ngôi đền thần bắt đầu sụp đổ từ chính giữa khu vực cúng tế rồi lan ra toàn bộ, thế giới phía sau chúng tôi quả thực đang biến mất với tốc độ ánh sáng. Không chỉ như thế, cửa đá ở đầu ‘Con đường lát vàng’ đã hầu như bịt kín bởi những tảng đá khổng lồ đang không ngừng rơi rụng xuống, chỉ còn lại một khe hở nhỏ. Bốn mắt vác Shirley Dương đứng ở ngoài cửa, liên tục hò hét, vẫy tay kêu gào gọi chúng tôi. Tuy nhiên, tiếng động trong quá trình sụp đổ quá lớn, tai tôi ù đặc bởi những tiếng nổ rầm rầm, hoàn toàn không nghe thấy anh ta đang hò hét cái gì.
Chúng tôi vọt tới chỗ cửa đá, lối vào đã bị bịt gần như kín mít. Bốn mắt ném một sợi thừng từ bên ngoài vào. Hai đứa tôi lập tức bám vào sợi dây thừng cứu mạng đó để trèo lên trên, chui qua khe hở ra ngoài. Khi leo được nửa chừng, tôi quay lại nhìn cái đàn tế lần cuối cùng. Ngoài lũ bánh tông bị nện nát nhừ la liệt khắp mặt đất ra thì không có một bóng người.
"Lão Hồ, cậu làm gì thế? Mau xuống đây!" Tuyền béo và Bốn mắt khênh Shirley Dương, đứng bên ngoài vẫy gọi tôi. Tôi ừ một tiếng, nhảy từ trên đống đá xuống, ôm lấy Shirley Dương rồi chạy theo hai người họ ra bên ngoài ngôi đền.
Trong tiếng sụp đổ ầm ầm của đất đai và tường đá của thế giới phía sau lưng, cuối cùng chúng tôi cũng chạy được ra khỏi ngôi đền thần. Bên ngoài nắng chói chang, Lâm Phương vẫn đang chờ đợi ở rìa rừng cây. Thấy chúng tôi bình an trở về, cô ta kích động đến mức đỏ ửng cả hai mắt. Tuyền béo mỉm cười với Lâm Phương, còn chưa kịp nói năng câu gì thì đã ngã lăn ra đất. Mấy người chúng tôi sợ tới mức quáng quàng một lúc lâu, cuối cùng mới phát hiện cậu ta chỉ bị ngất lả đi vì mất máu quá nhiều, hơn nữa còn phải nhịn đối nhịt khát trong một thời gian dài mà thôi.
Ngôi đền thờ thần mặt trời chôn dấu bí mật cuối cùng của đế quốc Inca, biến thành một đống phế tích trong khói bụi lẫn tiếng sụp đổ điếc tai. Đây chắc chắn là một tổn thất vô cùng lớn đối với giới khảo cổ, bởi cho dù một kẻ kiến thức kém cỏi như tôi cũng còn cảm thấy tiếc nuối trên đường quay trở về. Bốn mắt nhiều lần gặng hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, tôi chỉ có thể trả lời câu hỏi của anh ta dựa vào những phán đoán chủ quan của mình. Về phần lão già quắt queo kia là ai, mục đích thật sự của lão ta là gì, tất cả phải đợi đến lúc Shirley Dương hoàn toàn tỉnh táo lại thì mới có đáp án. Tuy nhiên, hiện giờ có một vấn đề nan giải đang chờ chúng tôi giải quyết, khi quay về nước Mỹ phải ăn nói thế nào với Vương Phổ Nguyên?