Ấm nước còn chưa đun sôi, nhưng Kiều Lương tạm thời không quan tâm mà tiến vào trò chơi.
Mở đầu trò chơi không có thứ gì cả, không có hoạt họa mở đầu, cũng không có lựa chọn nào. Nhân vật được đưa trực tiếp vào trong bản đồ.
Một con đường lớn xa xăm, quanh co khúc khuỷu nằm giữa mênh mông xa mạc.
Góc nhìn trò chơi ở trong xe, có một giao diện đơn giản. Phương thức thao tác chia làm hai loại là bàn phím và tay cầm chơi game. Chúng giống với trò chơi đua xe tốc độ đang là trào lưu trên thị trường.
Kiều Lương nhìn qua những hình ảnh này, cảm giác thao tác cũng rất ổn.
Dù sao đây cũng là mô phỏng, hạn mức tối đa không cao, hạn mức tối thiểu cũng không thấp.
Kiều Lương lấy tay cầm chơi game cắm vào máy vi tính và bắt đầu trò chơi.
Xe bắt đầu khởi động.
Kiều Lương chạy theo đoạn đường lớn trong sa mạc đi về phía trước.
Hiện tại thời gian trong game là buổi sáng khi mặt trời vừa mọc lên chưa lâu. Những tia nắng lúc này vẫn chưa làm người ta chói mắt.
Từ xa nhìn lại có thế thấy từng cơn bão cát trong sa mạc đang không ngừng càng quét. Những cơn bão cát này sẽ ảnh hưởng với thao tác của người chơi, thậm chí hạn chế cả tầm nhìn.
Đường lớn quanh co trong sa mạc thẳng về phía trước, cũng không phải một đường thẳng tắp, mà mỗi một đoạn nhất định sẽ rẽ một bên.
"Két két." Nước đã đun sôi.
Kiều Lương đang lái xe thì rơi vào trầm tư.
Mình đang làm gì?
Mình nên làm gì?
Trò chơi này muốn mình làm gì?
Cậu ta chơi được ba phút, đã quẹo cua mấy lần nhưng...
Bên cạnh đó, cậu cũng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì thú vị cả.
Lái xe, chuyển hướng, nhìn bão cát từ xa thổi đến. Ngoài những thứ đó ra, trò chơi này không còn thứ gì khác nữa.
Thậm chí ngay cả đường lớn trên sa mạc cũng không có xe khác chạy qua!
Chợt trong đầu Kiều Lương loé lên suy nghĩ dừng xe lại, theo bản năng ấn vào phím menu.
Kết quả menu không phản ứng chút nào.
Kiều Lương: "???"
Những trò chơi khác khi ấn vào nút này sẽ tạm dừng. Nhưng trong trò chơi này, khi Kiều Lương ấn vào lại không có phản ứng gì cả!
Kiều Lương còn tưởng trò chơi này có bug, tay cầm chơi game không thực hiện được. Cậu đành ấn liên tục các nút ESC, nút SPACE, nút ENTER... trên bàn phím.
Vẫn không có phản ứng!
Trò chơi này không thể dừng lại được!
Cả người Kiều Lương khiếp sợ.
Lúc này, Kiều Lương hơi có chút mất tập chung, không chú ý điều khiển xe. Nên khi chạy đến một đoạn cua quẹo khúc khuỷu thì xe lao ra khỏi đường lớn, bánh xe lún sâu vào trong đất cát.
[GAME OVER ].
Trên màn hình xuất hiện tám chữ cái đơn giản.
Cả người Kiều Lương như dại ra, mồm há to.
Trò chơi này, để Kiều Lương nảy sinh một cái suy nghĩ “trò chơi hãm”!
Không, nghiêm khắc mà nói trò này chưa thể xem là "trò chơi hãm" được.
"Trò chơi hãm", thường thường do trình độ người chế tác không đủ, tài chính không đủ, năng lực bản thân tồn tại chênh lệch với người khác. Một số phương diện trong game được làm một cách lấp liếm lấy lệ, tạo cho player một loại cảm giác không thoải mái.
Nhưng trò chơi này không phải như vậy.
Nó làm cho người chơi có cảm giác mắc ói!
Nếu không phải như vậy, vì sao ngay cả chức năng tạm dừng cũng không có. Hơn nữa mỗi lần thất bại đều game over, cả save point không tồn tại?!
"Chờ đã, trò chơi này hình như có chút ý nghĩa..."
"Làm thành video phỉ nhổ là ý kiến không tồi, nói không chừng có thể giải tỏa hỏa khí trong người?"
Kiều Lương vội vàng dùng nước sôi chế mì. Sau đó cậu vừa ăn vừa nghiên cứu tên gọi cùng giới thiệu tóm tắt của trò chơi này.
"Đường Lớn Duy Nhất Trong Sa Mạc. Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Duy Nhất’!"
"Suy nghĩ về nhân sinh trong hành trình lái xe mô phỏng... Ừ, chính xác, ta quả thật đang suy nghĩ đến nhân sinh, giới thiệu tóm tắt này hoàn toàn không gạt ta..."
"Như thế xem ra, trò chơi này đúng là có dụng ý rất lớn!"
"Công ty Đằng Đạt sản xuất ra trò chơi này là một công ty trách nhiệm hữu hạn kỹ thuật Internet. Chưa từng nghe tới công ty này, hình như đây là trò chơi duy nhất của bọn họ."
"Ách..."
Sau khi ăn mì xong, Kiều Lương lần nữa cầm lấy tay cầm chơi game.
Song lần này cậu ta còn mở thêm phần mềm thu lại video, chuẩn bị ghi lại quá trình mình chơi trò chơi này.
...
Ba tiếng sau.
Đang lúc tinh thần Kiều Lương có chút thư giãn, cậu ta lại gặp một đoạn cua quẹo khúc khuỷu, xe lao vào trong đất cát.
[GAME OVER ].
"A!"
"Má nó...!!!"
Kiều Lương tức giận đến mức suýt chút nữa lấy tay cầm chơi game đập lên bàn, ba tiếng chơi game chứ ít ỏi gì!
Ròng rã ba tiếng chơi game, không làm được gì, chỉ lái xe trong sa mạc. Vậy mà trên màn ảnh lại lạnh lùng thông báo [Game Over].
Ba tiếng quý giá trong cuộc đời Kiều Lương cứ như vậy mà đi tong. Trừ việc tốn kém tiền điện ra thì không tạo nên bất kỳ giá trị gì cả.
Mà video thu lại cũng không dùng được. Ròng rã ghi hình ba tiếng, cuối cùng chỉ vài giây lơ đễnh, toàn bộ công sức liền đổ sông đổ bể.
Kiều Lương đặt tay cầm chơi game lên trên bàn để máy vi tính, đứng dậy bình phục cảm xúc.
Cậu ta không dám ném tay cầm chơi game bởi vì nghèo.
Dù sao một cái tay cầm chơi game cũng hơn hai trăm tệ, lỡ như ném hỏng Kiều Lương sẽ rất đau lòng.
"Phù..."
"Bình tĩnh."
"Tất cả đều vì nhiệm vụ."
"Rất tốt, trò chơi này thành công khơi dậy sự phẫn nộ của mình rồi. Đây là một trò chơi rác rưởi nhưng lại có phẩm chất rất riêng."
Kiều Lương rất nhanh khôi phục bình tĩnh lại.
Là một game thủ chuyên môn nhổ nước bọt vào các trò chơi rác rưởi, có sóng to gió lớn nào chưa từng thấy. Loại tình huống này, Kiều Lương phải tiếp tục cố gắng hơn nữa.
Có điều Kiều Lương cũng ý thức được, muốn chơi trò chơi này cũng không phải một chuyện đơn giản.
Nó rất khiêu chiến!
Vì lẽ đó, Kiều Lương gọi điện thoại đặt thức ăn bên ngoài.
May mà trò chơi kết thúc sớm, nếu như muộn chút nữa ngay cả thức ăn ngoài cũng không có người đưa.
Thừa dịp khoảng thời gian này, Kiều Lương nằm trên giường chợp mắt một giấc, khôi phục lại tinh thần.
Ngủ dậy rồi ăn no, Kiều Lương đặt một cốc nước lớn trên bàn, làm tốt chuẩn bị chơi game thâu đêm.
Cậu ta đã có chút hiểu rõ về trò chơi này.
Trò chơi này có khó khăn sao? Không hề.
Ra tay ắt sẽ qua cửa, một chút cũng không khoa trương.
Không có khúc cua gấp, không có xe cảnh sát xông tới kiếm chuyện, thậm chí tốc độ của người chơi cũng không có bất kỳ yêu cầu gì.
Độ khó duy nhất chính là thời gian!
Ba tiếng cũng không chạy hết toàn bộ hành trình, không biết lộ trình phía sau dài bao nhiêu.
Người chơi có thể tăng tốc lên một chút để chạy, như vậy sẽ có thói quen tăng tốc thậm chí tăng lên tốc độ tối đa. Cứ như vậy sẽ cần tinh lực tập trung cao độ, nếu gặp phải khúc cua rất có khả năng không kịp chuyển hướng.
Nếu vậy thì lại phải bắt đầu lại hành trình.
Nếu như muốn ổn thỏa hơn phải chạy tương đối chậm. Nhưng mà cứ như vậy, thời gian chơi sẽ kéo rất dài.
"Lừa bố mày, thật sự lừa bố mày!"
Kiều Lương cảm giác sự khiêu chiến của chính mình cùng mong muốn phỉ nhổ trò chơi này tăng vọt chưa từng có.
Trò chơi này mà làm thành video phỉ nhổ, chỉ đọc được tiêu đề hẳn có thể thu hút rất nhiều lượng truy cập!
Kiều Lương cắn răng một cái, tiếp tục tiến vào trò chơi.
...
Hơn tám tiếng sau.
Đêm khuya.
"Con mẹ nó!!!"
"Qua ải qua ải rồi, vậy mà thật sự qua ải!"
Quả thực Kiều Lương muốn khóc, rốt cục cậu cũng nhìn thấy đích đến!
Đó chính là một sợi ruy băng rất thông thường ở đích đến, dùng rất nhiều trong game đua xe có tài nguyên đồ họa thông thường. Nhưng với Kiều Lương lúc này, ô vuông trắng đen ở đích đến trên mặt đất kia cùng dây ruy băng có cảm giác vô cùng thân thiết.
Quả thực mừng muốn rớt nước mắt!
Kiều Lương cầm tay cầm chơi game, từ trên ghế máy vi tính đứng lên.
Nhức eo đau lưng, đôi tay cũng có chút cứng ngắc, đôi mắt bởi vì thức đêm dài mà mở không muốn lên.
Ròng rã tám tiếng, kiên trì nối kiên trì!
Tất cả những thứ này đều có ý nghĩa!
Kiều Lương tự cảm thán chính mình, đây rốt cuộc là dạng tinh thần gì!
Trong nháy mắt lướt qua ruy băng đích đến, Kiều Lương cảm giác xe của mình hẳn sẽ đạt được trạng thái thần kì nào đó!
Lúc này, cậu cảm giác mình đang đi trên đoạn đường đẹp nhất.
Nhưng mà tiếp theo, màn hình đen lại xuất hiện một hàng chữ.
"Chúc mừng ngươi, thành công lãng phí tám tiếng quý giá trong cuộc đời!"