Thanh Vân Đài

Chương 121



Câu nói cuối cùng Tôn Nghị Niên trước khi chết là: Không được… đi.

Nhưng ông ta chưa kịp nói rốt cuộc là không được đi đâu.

Lý thị và Dư Hạm đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu: “Bẩm vương gia, dân phụ không biết.”

Tạ Dung Dữ cũng đoán bọn họ không biết, đoạn sai một Huyền Ưng vệ dẫn bọn họ quay về.

Đợi Lý thị và Dư Hạm rời đi, Tạ Dung Dữ mới hỏi: “Đã tìm được Lý bổ đầu chưa?”

Hôm nha môn Thượng Khê xảy ra bạo loạn, Tần Cảnh Sơn chết trong loạn binh, người nha môn bỏ chạy tứ phía, Lý bổ đầu cũng biến mất vào lúc đó. Tuần Kiểm Ti, Tả Kiêu Vệ cùng Huyền Ưng Ti đã truy đuổi tư lại và sai dịch nhiều ngày liền, bắt được hầu hết mọi người ngoại trừ Lý bổ đầu.

Chương Lộc Chi xấu hổ đáp: “Bẩm Ngu hầu, thuộc hạ thất trách… tới giờ vẫn chưa tìm ra tung tích của Lý bổ đầu.”

Tạ Dung Dữ khẽ nhíu mày, không phải y trách cứ gì Chương Lộc Chi, chỉ là lạ một điều, Tuần Kiểm Ti, Tả Kiêu Vệ lẫn Huyền Ưng Ti giăng lưới không một kẽ hở, rốt cuộc Lý bổ đầu này thần thông đến mức nào mà có thể thoát khỏi sự truy lùng của ba quân?

“Không cần tìm ngoài núi, sai người quay về Thượng Khê, thử lên núi lùng bắt xem sao.”

“Rõ.”

Tạ Dung Dữ thấy Chương Lộc Chi có vẻ tự trách, bèn nói: “Đừng lo, nếu Lý bổ đầu này là tai mắt thì kiểu gì cũng để lại đầu mối, tìm được thì tốt còn không tìm được cũng không sao, điều tra rõ lý lịch của hắn, ắt hẳn có thể tìm ra manh mối. Kỳ Minh, thư mật từ trong kinh đã đến chưa?”

Bức thư mật này ắt hẳn là thư trao đổi giữa Tần Cảnh Sơn và Tôn Nghị Niên.

Kỳ Minh đáp: “Đang trên đường đưa tới ạ.”

Tạ Dung Dữ gật đầu: “Giờ ngươi hãy gửi thêm một bức thư nữa, xin Quan gia điều người điều tra thêm về Lý bổ đầu theo hướng Tôn Nghị Niên, Tần Cảnh Sơn.”

“Rõ.”

Các Huyền Ưng vệ cảm thấy chán nản.

Mà ngẫm cũng đúng, bọn họ tìm được Tôn Nghị Niên nhưng Tôn Nghị Niên lại bị giết, điều tra tới tai mắt Lý bổ đầu thì Lý bổ đầu lại mất tích. Dẫu cho bọn họ từng truy ra tung tích mơ hồ để bắt ông cháu Cát, tìm được Tưởng Vạn Khiêm làm rõ chân tướng cái chết của sơn tặc núi Trúc Cố, song cái cảm giác đã tới cửa mà không cách nào bước qua thực sự khiến người ta mệt mỏi.

Thực ra vẫn còn một manh mối vô cùng quan trọng mà y chưa tiết lộ, ban nãy y đã định nói ra, nhưng ngẫm một hồi rồi lại thôi, thay vào đó chỉ nói: “Hôm nay thẩm vấn đến đây là đủ rồi, về đi.”

Hôm nay Huyền Ưng Ti mượn địa bàn của châu phủ Lăng Xuyên, lúc rời khỏi công đường, một quan viên đang chờ ở ngoại nha vội vàng đi tới bái lạy: “Điện hạ thẩm vấn án xong rồi ạ?” Sau đó giải thích, “Châu doãn đại nhân đã ra ngoài xử lý công vụ, nếu điện hạ cần gì thì cứ sai sử hạ quan.”

Viên quan này họ Tống, là Trưởng lại bên cạnh Tề Châu doãn Lăng Xuyên.

Đúng là Tạ Dung Dữ có chuyện đang cần giải quyết thật, y dừng bước, “Bổn vương nhớ sau khi Tuần Kiểm Ti và Tả Kiêu Vệ đến Đông An, bọn họ đã đóng doanh trại ở Mông Sơn ngoại ô phía Tây hai mươi dặm?”

“Điện hạ nói phải ạ.” Tống Trưởng lại lập tức sáng tỏ, “Điện hạ muốn gặp Khúc Hiệu úy và Ngũ Hiệu úy? Hạ quan sẽ sai người đi báo ngay.”

Tạ Dung Dữ nghĩ ngợi: “Gọi người của Tuần Kiểm Ti đến là được rồi. Ngoài ra, đưa danh sách bổ nhiệm miễn nhiệm của quan viên tư lại cùng hồ sơ nhân sự ở Thượng Khê trong mười năm qua đến Quy Ninh Trang.”

Lần trước khi điều tra Tôn Huyện lệnh và Tần sư gia, Huyền Ưng Ti đã từng yêu cầu những tập văn kiện này một lần.

Tống trưởng lại đáp ngay: “Vâng, hạ quan sẽ đi sắp xếp liền, chỉ cần liên quan tới nhân sự ở nha huyện Thượng Khê mười năm qua, bao gồm ghi chép về cuộc đời của tư lại, danh sách phạm tội lẫn lập công, hạ quan sẽ đưa tất tần tật đến trang viên.”

Tạ Dung Dữ liếc hắn, khẽ gật đầu rồi đi thẳng ra ngoại nha.

Vệ Quyết đi sau Tạ Dung Dữ, nói với Tống trưởng lại: “Hôm nay đa tạ châu phủ đã cho Huyền Ưng Ti mượn chỗ.”

“Vệ đại nhân nói gì thế.”

Tống trưởng lại khách khí một hồi, cung kính tiễn mọi người rời đi.

***

Tuy quá trình thẩm vấn hôm nay khá lộn xộn, nhưng cũng may đã tiến thêm một bước đến gần chân tướng. Quay về Quy Ninh Trang, Huyền Ưng vệ phân công làm việc: sắp xếp bằng chứng, điều binh truy đuổi tội phạm, người nào bận việc của người nấy. Tống trưởng lại cũng chuẩn bị rất nhanh, Tạ Dung Dữ chỉ vừa tới thư phòng mà hắn đã lần lượt đưa hồ sơ đến.

Bấy giờ đã qua chính ngọ nhưng Tạ Dung Dữ vẫn không nghỉ, sắp xếp từng hồ sơ một rồi ngồi trước bàn lật xem.

Thanh Duy cũng ở thư phòng, nhưng nàng không quen ngồi vào bàn cho lắm, may mà Tạ Dung Dữ hiểu tính nàng nên đã đặt sẵn đêm bồ đoàn dưới đất. Dẫu gì nàng cũng đang rảnh, thế là ngồi xếp bằng xuống đệm, thuận tay cầm lấy một tập hồ sơ.

Chốc lát sau, Đức Vinh gõ cửa đi vào, đặt chén thuốc lên bàn rồi khom lưng nói: “Sáng tối cần hai lần thuốc, sáng nay công tử vẫn chưa uống, bây giờ cần bổ sung ạ.”

Tạ Dung Dữ gật đầu, uống cát chén thuốc, “Triêu Thiên thế nào rồi?”

“Đã khỏe hơn nhiều rồi ạ, không còn sốt cao nữa, lúc sáng cũng đã tỉnh lại, thần thái tươi tỉnh, còn nói chuyện với tiểu nhân một lúc.” Đức Vinh nói xong, đặt bánh hoa sen tươi mới xuống bàn, “Hôm nay công tử về sớm, tiểu nhân đã dặn phòng bếp chuẩn bị cơm, công tử và thiếu phu nhân muốn về Phất Nhai Các dùng bữa hay dùng ngay tại thư phòng?”

Tạ Dung Dữ nhìn Thanh Duy, thấy nàng vẫn ngồi khoanh chân, có vẻ không định đổi chỗ, “Dùng ở thư phòng.”

Đức Vinh vâng dạ, nhân tiện cầm chén thuốc rời khỏi thư phòng.

Hành văn trên hồ sơ khá khó hiểu, dù rằng Thanh Duy cũng là người từng đọc sách – hồi trước nàng còn bị Ôn Thiên ép đọc Luận Ngữ và Mạnh Tử mà – nhưng khi giở ra trang đầu tiên, mới ba dòng đã quáng mắt, mười dòng não phình to, Thanh Duy cảm thấy mình không tài nào chịu nổi.

Chẳng hiểu Tạ Dung Dữ đọc hồ sơ suốt ngày kiểu gì.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lén lút nhìn Tạ Dung Dữ.

Tối qua y bị nàng làm phiền một trận, không được ngủ ngon, cốc trà đậm trong tay cũng sắp uống cạn.

Thanh Duy chợt nhớ ra Tạ Dung Dữ vừa uống thuốc, giờ uống thêm trà đậm như thế liệu có tốt cho cơ thể không?

Chẳng phải bệnh của y vẫn chưa khỏe hẳn ư, bệnh của y là bệnh hiếm gặp nên cũng không rõ cần điều trị theo phương pháp nào.

Đức Vinh thật là, bảo nàng chăm sóc y nhưng không cho nàng biết phương pháp. Nàng đâu giỏi chăm sóc người ta.

“Đọc không vào thì đi nghỉ một lúc đi, nhìn ta làm gì?” Tạ Dung Dữ lật trang giấy, mắt không rời sách, nói.

Thanh Duy thất thần: “Sao ngài biết ta không đọc vào?”

Tạ Dung Dữ liếc quyển sách trong tay nàng: “Có một trang mà nàng đọc mất nửa nén hương.”

Thế là Thanh Duy nghiêm túc đặt sách sang một bên: “Không đọc nữa, công văn giới tri thức viết toàn ngắt đầu bỏ đuôi, ngắn gọn lồng hàm ý, cứ như kiểu viết thêm một chữ là phải đền một lượng bạc vậy, quá khó hiểu.” Nói đoạn, nàng đứng dậy vỗ vào vạt áo, “Ta ra ngoài một lúc đây.”

Rồi không đợi Tạ Dung Dữ trả lời, nàng đẩy cửa đi ra.

Thanh Duy ra ngoài tìm Đức Vinh.

Nàng đi một vòng Y Sơn Viện mà vẫn không thấy Đức Vinh đâu, nghĩ có lẽ vết thương của Triêu Thiên chưa lành, Đức Vinh đi chăm sóc hắn, thế là xoay người đi tới phòng thuốc.

Trong phòng thuốc chỉ có mỗi Hàn đại phu.

Hàn đại phu chính là người khám chữa bệnh cho Triêu Thiên, vì thế ông ta cũng biết thân phận của Thanh Duy, vừa thấy nàng thì vội vàng bái lạy: “Thiếu phu nhân.”

Phòng thuốc nồng nặc mùi đông y lẫn lộn ngọt đắng, Thanh Duy chần chừ, đoạn nói ra ý đồ đến đây: “Đại phu, ta muốn hỏi thăm ngài về chứng bệnh của quan… điện hạ.”

Nàng dừng một lúc, không hiểu sao lại cảm thấy khó có thể mở lời tiếp, “Là thế này, điện hạ đã bị bệnh nhiều năm, thời gian này lại không có a hoàn săn sóc, còn thường xuyên làm việc vất vả, ta… lo ngài ấy cứ như thế thì cơ thể sẽ không trụ nổi, bệnh tình tái phát, nên hi vọng đại phu chỉ điểm một ít, nên chăm sóc điện hạ thế nào… Chẳng hạn như nên uống thuốc lúc nào, có gì kiêng cử không, bình thường cần chú ý những gì.”

Hàn đại phu ngạc nhiên, chợt nói: “Thiếu phu nhân đến vì chuyện này?”

Trước đó một hôm, Đức Vinh đã dặn ông ta rằng, “Nếu thiếu phu nhân nhà tôi đến hỏi về chứng bệnh của điện hạ, làm phiền đại phu cứ nói là ‘tâm bệnh khó chữa’, không được để phu nhân biết bệnh của điện hạ đã khỏi.”

Tuy Hàn đại phu không hỏi Đức Vinh vì sao phải làm thế, nhưng ông đã ngoài năm mươi, sao ông có thể không hiểu phu xướng phụ tùy, đường mật ngọt ngào giữa vợ chồng son?

“Chuyện đó… nguyên nhân căn bệnh của điện hạ, ắt hẳn thiếu phu nhân cũng biết nhỉ?” Hàn đại phu nói, “Tuy nguyên nhân là tâm bệnh, nhưng tâm bệnh quá nặng, dần dà để lại tật trên người.”

Thanh Duy gật đầu.

Hàn đại phu thở dài: “Thiếu phu nhân lo lắng cũng đúng, vốn dĩ không phải không chữa được, nhưng thiếu phu nhân biết đấy, điện hạ vất vả ngày đêm, thực sự quá lao lực, hên là bệnh tình không tái phát, chứ một khi đã phát tác… Nói tóm lại, thật sự cần phải có người túc trực ở bên.”

Thanh Duy nghe thế thì sốt ruột hẳn lên, “Ta thấy y vừa uống thuốc xong đã uống trà đặc, cảm thấy không ổn, sợ dược tính và trà khắc nhau, vốn muốn khuyên y đừng uống, nhưng tối qua y mất ngủ, ban ngày bận rộn công vụ, không uống trà sẽ không tỉnh táo, liệu có biện pháp gì khác không?”

“À, chuyện này thì thiếu phu nhân không cần lo, phương thuốc tại hạ kê không xung khắc với trà, uống cũng không sao. Nhưng thiếu phu nhân lo cũng phải, đạo dưỡng sinh xem trọng điều hòa, tốt quá hóa dở, uống trà nhiều chung quy cũng không hay. Thiếu phu nhân cần nhớ, sáng tối điện hạ cần uống thuốc một lần, tuy không cần kiêng cử gì đặc biệt nhưng cần ăn đồ loãng, bình thường cũng phải giữ tinh thần khỏe khoắn, không được căng thẳng tức giận, phải có người túc trực để ý, vả lại vào ban đêm dễ bị bóng đè, chí ít phải có người ở bên, cứ thế dần dà sẽ khỏe lại.”

Thanh Duy gật đầu: “Ta nhớ rồi, đa tạ đại phu.”

Hàn đại phu thấy nàng lễ phép như vậy, không khỏi bật cười: “Nhưng thiếu phu nhân chớ lo quá, thuốc thang của điện hạ đều được chuẩn bị kỹ càng sáng tối, nếu thiếu phu nhân muốn tận tâm thì chuẩn bị mứt hoa quả cho điện hạ là được rồi.”

“Chuẩn bị mứt hoa quả?” Thanh Duy ngẩn ra.

“Đúng thế. Bệnh của điện hạ, tâm đắng, thân đắng, thuốc cũng đắng. Thuốc đắng khó uống, thiếu phu nhân chuẩn bị ít mứt quả, điện hạ sẽ hiểu được tấm lòng của phu nhân.”

Thuốc đó… đắng ư?

Nhưng tối qua sau khi y uống thuốc, nàng với y… Rõ ràng nàng có nếm mà, không những không đắng mà còn có chút ngọt.

Dù lúc ấy nàng đang hốt hoảng, nhưng tối hôm qua đâu phải bọn họ chỉ chạm nhẹ, thậm chí còn… còn hơi lâu, vị ngọt trong sự dịu dàng quấn quít ấy vấn vương giữa hàm răng y, thậm chí còn là nguyên nhân khiến nàng rơi vào ảo giác, nàng vẫn nhớ rõ mà.

Tuy Thanh Duy không phải là người giỏi chăm sóc người khác, nhưng nghe đến đây, lo lắng vừa rồi bỗng tan biến thành sương, mọi tâm tư đều bị chữ “đắng” thu hút, sinh ra bao mối hoài nghi.

Nhưng nàng không thể hiện ra mặt, “Chẳng hay đại phu có thể cho ta một toa thuốc được không?”

Phương thuốc Tạ Dung Dữ dùng là đương quy thêm táo ngọt, nhưng không sao, Đức Vinh đề phòng rất chu đáo, đã dặn dò Hàn đại phu chuẩn bị một toa thuốc khác.

Hàn đại phu nói được, lấy ra toa thuốc đã viết sẵn từ trong hòm thuốc, đưa cho Thanh Duy, “Nếu thiếu phu nhân muốn bốc thuốc thì không cần, chỗ tại hạ có đủ dược liệu.”

Thanh Duy cất toa thuốc đi, “Chỉ là chuẩn bị đề phòng thôi, lỡ mai mốt chuyển đi nơi khác, dù không có danh y như Hàn đại phu, chỉ cần có toa thuốc này ta cũng yên tâm được phần nào.”

“Đúng thế, chỉ cần điều dưỡng theo toa thuốc, đợi một thời gian, nhất định điện hạ có thể bình phục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.