Thanh Vân Đài

Chương 137



“Lại đây! Nấp cái gì mà nấp?”

Trong rừng vang vọng tiếng quát lớn.

“Bơi sướng lắm phải không? Sao không bơi thêm mấy dặm nữa, bơi quách ra biển luôn đi?”

Bấy giờ đã gần chính ngọ, trời sáng choang, Nhạc Ngư Thất đứng trong bóng râm ngược sáng, quắc mắt nhìn cô bé cao chưa đến hông mình. Cô bé đi chân trần, bộ đồ dúm dó trên người vừa được hong khô, đám cỏ dưới mỏm đá có lẽ là nơi nó ngủ tối qua, đống lửa bên cạnh cũng mới được nó dập tắt thấy rõ, vì trong tay nó đang cầm một con cá nướng cháy khét – đứng từ đằng xa ông cũng có thể ngửi thấy.

“Ta tìm con suốt cả đêm, con thì sung sướng quá, màn trời chiếu đất ngủ một giấc no say, trời sáng còn biết nhóm lửa cơ đấy. Con to gan lắm, có phải định lập trại ở chỗ này, thỏ hoang chó sói phải gọi con một tiếng Sơn đại vương?”



Thanh Duy đắm chìm trong mộng, nàng vẫn còn nhớ đây chuyện hồi nàng bảy tuổi, thi bơi với cá, bơi hơn nửa ngày đi hai mươi dặm, cuối cùng lạc đường, phải ngủ trong núi một đêm.

Lạ một điều, dẫu biết là mơ nhưng nàng vẫn chưa tỉnh, co ro mình đứng bên cạnh Nhạc Ngư Thất, không dám nhìn thẳng vào ông. Chẳng biết đôi hài của nàng đã rơi chỗ nào, buổi sáng ra suối bắt cá lại làm rớt đá đánh lửa, cũng may đống lửa tối qua chưa tắt, đủ để nàng nướng chín cá, tuy nướng khét nhưng vẫn khá thơm. Nàng đói lả đến nơi rồi, cả ngày hôm qua gần như không có gì vào bụng, giờ nghe thấy Nhạc Ngư Thất ngừng mắng, nàng không đáp mà dè dặt đưa cá lên miệng cắn một miếng.

Nhạc Ngư Thất bực quá bật cười, xoay người bỏ đi.

Thanh Duy biết mình đã sai, vội vã đuổi theo, thấp giọng giải thích, “Con muốn học bản lĩnh lên trời xuống biển của cữu cữu, cữu cữu không chịu dạy, chẳng lẽ con không được tự giác ngộ à?”

“Cha con nói rồi, chỉ cần con học thuộc Luận ngữ, Mạnh tử thì có thể theo cữu cữu học công phu. Mẹ cũng đã đồng ý, thế mà cữu cữu không chịu dạy.”

“Cữu cữu là đồ hẹp hòi!”

Nhạc Ngư Thất xoay phắt người lại, khí thế như gió, dọa Ôn Tiểu Dã lùi nửa bước.

Ông cười lạnh: “Con muốn tự giác ngộ? Con tưởng luyện công giống như tu tiên trong truyện, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt rồi đại chu thiên tiểu chu thiên rồi vận chuyển bách bát hồi là có thể đạt thành công đức? Không! Đó là sự vất vả khó khăn đổ máu!”

“Tiểu Dã không sợ vất vả!” Ôn Tiểu Dã lập tức đáp.

Nhạc Ngư Thất dừng mắt ở đôi chân nàng, ống quần vén cao, bùn đất dính trên đùi.

“Lên đi.” Ông nói.

Không đợi Ôn Tiểu Dã phản ứng, một khắc sau cổ áo bị nhấc lên, nàng đã nằm trên lưng cữu cữu rồi.

***

“Muốn làm học trò của ta cũng được thôi.”

Hôm sau, Nhạc Ngư Thất dẫn Ôn Tiểu Dã đến bờ sông, thong thả nói.

Cạnh chân ông là một chiếc thùng gỗ, trong thùng có mười con cá, “Thấy bụi bạch dương bên bờ không? Con hãy bơi thi với mười con cá này, bơi tới bờ bên kia, hái một chiếc lá bạch dương, nếu con quay về trước mười con cá này thì ta sẽ nhận con làm đồ đệ. Nghe rõ chưa?”

Ôn Tiểu Dã gật đầu.

“Vậy…”

Nhạc Ngư Thất cầm thùng gỗ lên, toan đổ xuống sông thì đúng lúc này, Ôn Tiểu Dã cũng hành động rất nhanh, nàng lôi ra nắm gạo cất sẵn trong ngực, rải hết xuống sông rồi lao mạnh xuống nước, lấy hết sức bơi đến bờ bên kia, ngậm phiến lá vào miệng, tới lúc nàng bơi về mà mấy con cá chỉ mới tranh xong mồi.

Nàng đưa chiếc lá cho Nhạc Ngư Thất, lau sạch nước trên mặt, đắc chí nói, “Con thắng rồi.”

Nhạc Ngư Thất im lặng nhìn nàng chằm chằm, chợt bật cười sang sảng.

Ông chắp tay sau lưng, đứng giữa núi rừng xanh mướt, thong thả nhả chữ: “Quỳ xuống bái sư đi.”

“Cữu cữu đồng ý dạy con ạ?!”

“Ta bảo không dạy con bao giờ?”

Nó tưởng học võ chỉ là khua tay múa chân, không cần căn cơ ư? Nếu không có ông chỉ điểm cho nó, tí tuổi đầu như nó lấy đâu ra bản lĩnh hơn thua kia?

Ôn Tiểu Dã vâng lời quỳ xuống đất, ngoan ngoãn hành lễ sư đồ.

Nhạc Ngư Thất nói: “Nếu con muốn vào sư môn của ta, có mấy câu ta phải nói trước. Con đường học võ cũng không khác học văn học vẽ, nhìn thú vị nhưng quá trình rất nhàm chán, phải biết giữ kiên trì. Hôm qua khi con nói muốn theo ta học võ, có nhắc đến chữ ‘ngộ’, giác ngộ không sai. Tới khi căn cơ của con đã được củng cố vững chắc, muốn nỗ lực hơn nữa để thập toàn thì lúc đấy phải dựa vào giác ngộ. Giác ngộ không giới hạn ở bất cứ đâu, ví dụ như lúc nãy con dùng mồi dụ cá, nhanh tay hái được lá trước, đó cũng là một dạng võ công. Vu hồi bách chuyển, thuận lợi làm đầu, đó chính là võ đạo của Nhạc Ngư Thất ta.”

Ôn Tiểu Dã nghiêm túc gật đầu: “Con nhớ rồi ạ.”

Nhạc Ngư Thất nhìn nàng: “Còn nữa, hiện tại con đã bái ta làm thầy thì từ nay không được gọi cữu cữu nữa, gọi sư phụ đi.”

“Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”

“Con là đệ tử đầu tiên của sư môn ta, và rất có thể cũng là người cuối cùng, quy củ thế nào tạm thời dựa vào thói quen của ta, con nghe cho kỹ đây.”

“Bị ức hiếp mà không ức hiếp lại, vi sư sẽ đánh gãy chân chó của con.”

“Bị lợi dụng mà không biết đường lợi dụng lại, vi sư sẽ đánh gãy chân chó của con.”

“Bị lừa mà không biết, bị sỉ nhục mà không tức, trái lại còn khóc hộ, thì không những vi sư sẽ đánh gãy chân chó của con mà còn dốc ngược con lên, xem đầu óc con có bị úng nước không. Đã nhớ chưa?”

Ôn Tiểu Dã gật đầu, “Nhớ rồi ạ.”

“Còn nữa…” Nhạc Ngư Thất nhìn thẳng Ôn Tiểu Dã, một lúc lâu sau mới nói, “Về sau hễ là đại sự, nhất là chung thân đại sự, tất phải hỏi ý vi sư, vi sư sẽ kiểm tra giúp con, bằng không…”

Không đợi Nhạc Ngư Thất nói hết, Ôn Tiểu Dã ngẩng đầu, khó hiểu nói, “Sư phụ, chung thân đại sự là cái gì vậy?”



“Quỳ xuống!”

Núi xanh nước biếc trong trí nhớ bỗng biến mất, chớp mắt sau, Thanh Duy đi đến căn nhà tre giữa núi rừng Thần Dương – vốn là nơi ở của sư phụ nàng, từ sau khi rời đi vào năm mười bốn tuổi, nàng chưa lại ghé thăm nơi này lần nào. Lúc này nàng đã lớn, nhưng sư phụ vẫn giống hệt ngày xưa, ông cao gầy, đưa lưng về phía nàng, cầm sáo trúc trên tay, giọng lạnh tanh, “Lớn rồi nên gan cũng to lên có phải không? Dám giấu cha mẹ con, giấu cả vi sư lén định chuyện chung thân, còn không mau quỳ xuống?!”

Thanh Duy vừa nghe quát, hai đầu gối lập tức quỳ sụp xuống.

Nàng toan giải thích rằng mình và y chỉ thành thân giả, không ai xem là thật, nhưng rồi không biết vì sao về sau lại thành như bây giờ. Nàng cụp mắt, trong lòng cảm thấy áy náy, định ngoan ngoãn nhận sai với Nhạc Ngư Thất, nhưng lời đến bên môi chợt hóa thành, “Chỉ… chỉ là con muốn ở bên y.”

Nhạc Ngư Thất nói: “Con muốn ở bên hắn, thế hắn có muốn ở bên con không? Cứ cho là muốn đi, bây giờ hai đứa có tình với nhau, nhưng con có chắc sau này hắn có thể đường hoàng cưới con không? Thân phận hai đứa khác xa nhau, sau này con vào vương phủ của hắn làm vương phi, hay hắn rời kinh làm vợ chồng bình thường cùng con?”

“Hắn ta ra đời ở danh môn Tạ thị, được phong vương từ nhỏ, được đích thân tiên đế dạy dỗ bảo ban, cực tôn cực quý, hắn còn có người nhà ở kinh thành, hắn có chịu rũ bỏ hết tất cả những điều đó để sống cuộc sống bình dị với con không?”

Nhạc Ngư Thất dừng lại, “Ôn Tiểu Dã, con thích hắn, liệu hắn có thích con không?”

Nghe câu hỏi này, đầu óc Thanh Duy trở nên rối bời.

Thích y? Ai nói nàng thích y, nàng còn đang suy nghĩ cơ mà?

Nhưng không đợi Thanh Duy nghĩ xong, Nhạc Ngư Thất đã nói: “Hôm bái sư, vi sư đã cảnh cáo con thế nào?”

Thanh Duy ấp úng: “… “Bị lợi dụng mà không biết đường lợi dụng lại, sư phụ sẽ đánh gãy chân chó của con.”

“Còn gì nữa?”

““Bị lừa mà không biết, bị sỉ nhục mà không tức, trái lại còn khóc hộ, sư phụ sẽ đánh gãy chân chó của con.”

“Còn gì nữa?”

Thanh Duy dừng lại: “Hễ… Hễ là chung thân, đại sự, phải hỏi ý của sư phụ trước, nếu không…”

“Nếu không cái gì?”

Nếu không cái gì thì Thanh Duy đã quên rồi, hình như lần đó sư phụ không nói gì cả, nàng bèn đoán, “Nếu không sư phụ sẽ đánh gãy chân chó của con?”

Nhạc Ngư Thất cười lạnh, “Vi sư ngu dốt, đánh gãy chân con không phải để thằng oắt kia được lợi ư? Vi sư không những muốn đánh gãy chân con, mà còn muốn đưa nó đi gặp Diêm vương, đách quan tâm hắn là thiên vương lão tử nào, đừng hòng ai ngăn cản!”



Nghe thấy hai chữ “Diêm vương”, Thanh Duy đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nàng đột ngột mở bừng hai mắt, nhìn thấy con ngươi trong trẻo ở đối diện mới giật mình nhận ra mình chỉ đang nằm mơ.

Tạ Dung Dữ dịu dàng nói: “Tỉnh rồi à?”

Y cũng vừa mới dậy, rửa mặt mặc áo, đang cúi người nhìn nàng thì thấy làn mi nàng rung lên, một lúc sau đã tỉnh.

Thanh Duy nhìn quanh, may quá, nàng vẫn đang ở trong phòng tại Quy Ninh Trang, trời trong xanh nắng chan hòa, sư phụ vẫn chưa tìm đến cửa.

Nàng vẫn còn ngái ngủ, nhìn Tạ Dung Dữ một hồi, đột nhiên sợ hãi nói: “Ta có một chuyện muốn nói với ngài.”

“Nếu sư phụ ta tìm đến… Ngài mau chạy đi.”

Nàng gãy chân chó thì cùng lắm cũng giống Triêu Thiên ngã gãy chân thôi, nghỉ dưỡng hơn một tháng sẽ ổn, sư phụ hay độc miệng chứ thực chất rất mềm lòng, ắt hẳn sẽ mạnh tay với nghịch đồ là nàng đâu.

Tạ Dung Dữ ngạc nhiên, không khỏi bật cười: “Nếu sư phụ nàng tới, không phải ta nên xin ông ấy cưới nàng à?”

Tối qua bọn họ về rất khuya, lúc này đã sắp đến giờ Thìn, Tạ Dung Dữ kéo Thanh Duy dậy, thấy tấm chăn mỏng trên vai nàng tuột xuống bèn khoác thêm áo cho nàng, tự tay đem nước và chậu gỗ đến cho nàng rửa mặt.

Thanh Duy vẫn còn mơ màng, nàng không rõ mình đang thế nào nữa.

Không hiểu vì sao kẻ trộm tranh tối qua khiến nàng nhớ đến sư phụ, nàng biết thiên ngoại hữu thiên, đa số người trong giang hồ đều có võ công lợi hại hơn nàng, không thể đoán mò thân phận người ta chỉ vì không đuổi kịp, hơn nữa nếu thực sự là sư phụ, tại sao sư phụ không đến gặp nàng.

Thanh Duy khó hiểu nhìn Tạ Dung Dữ, “Nếu ngài xin sư phụ cưới ta, lỡ sư phụ ta hỏi những câu hóc búa thì ngài có đáp được không?”

Tạ Dung Dữ khoác áo cho nàng, nụ cười bên môi rất nhạt, chậm rãi nói: “Vậy Tiểu Dã cô nương có thể tiết lộ ta hay, Nhạc tiền bối sẽ hỏi ta những câu hóc búa thế nào được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.