Thanh Vân Đài

Chương 152



Tạ Dung Dữ nói: “Vãn bối và Tiểu Dã là…”

“Dừng.” Nhạc Ngư Thất ngắt lời, “Nếu cậu muốn nói mình và Tiểu Dã do trời xui đất khiến nên mới thành thân giả, sau đó dần dần quen nhau, rồi không hiểu sao lại từ từ động lòng thì dừng gấp, trên đường đi ta bị a đầu kia lải nhải đủ lắm rồi, hai đứa tưởng lừa ta dễ lắm hả? Nếu đã thành thân giả, cần gì phải diễn thật đến thế? Ngay hôm đầu tiên không chia giường ngủ là có vấn đề rồi.”

Tạ Dung Dữ ngẩn người, im lặng một lúc lâu rồi mới nói, “Nhạc tiền bối nói chí phải, đêm tân hôn không chia giường ngủ là lỗi tại vãn bối. Thực ra… vãn bối cứ tưởng mình cưới Thôi thị, nên đã bảo Đức Vinh kê thêm một chiếc giường nhỏ trong thư phòng.”

Sở dĩ y uống say vào tối hôm đó cũng chỉ để lấy cớ đến thư phòng ngủ, đợi sang hôm sau sẽ nói rõ mọi chuyện với Thôi Chi Vân.

Nhưng khi vén khăn dâu lên, y lại đổi ý.

“Vãn bối biết Tiểu Dã đã phải ăn nhờ ở đậu nhiều năm, bơ vơ không chốn nương thân, chẳng dễ gì vãn bối mới gặp được nàng…” Tạ Dung Dữ dừng một lúc, “Nên vãn bối không đến thư phòng nữa, dẫu sao cũng là đêm tân hôn, vãn bối không muốn khiến nàng cô đơn, cho rằng mình không được yêu mến, dù vãn bối biết chưa chắc nàng đã nghĩ vậy.”

Nhạc Ngư Thất không kìm được nhìn Tạ Dung Dữ, “Nếu ta nhớ không nhầm, lúc trước ngươi chỉ mới gặp Tiểu Dã đúng một lần.”

“Vâng, mùa thu năm Chiêu Hóa thứ mười hai khi vãn bối đến Thần Dương mời Ôn thúc rời núi, đó là lần đầu gặp Tiểu Dã.” Tạ Dung Dữ đáp, “Nhưng sau đó ở núi Bách Dương, Ôn thúc kể không ít chuyện của Tiểu Dã cho vãn bối nghe, ông ấy nói bao giờ Tiển Khâm Đài xây xong thì Tiểu Dã sẽ tới, ông ấy cũng rất mong nàng sẽ tới.”

Nhạc Ngư Thất nói: “Sau đó cậu phát hiện ra Tiểu Dã thành thân với cậu chỉ vì muốn lợi dụng thân phận Ngu hầu và Huyền Ưng Ti hòng điều tra chân tướng Tiển Khâm Đài sập, có thể nói là chung mục tiêu với cậu, cho nên cậu mới giữ nó lại, từng bước thăm dò?”

“Vâng, lúc đó vãn bối không biết ai là người đứng sau lưng nàng, không dám tự ý ngả bài, buộc lòng phải thăm dò.”

“Ta có thể hiểu là hai đứa muốn điều tra chân tướng sự thật về Tiển Khâm Đài, nhưng cậu có nghĩ đến…” Nhạc Ngư Thất nghiêng người nhổm dậy, nhìn Tạ Dung Dữ đăm đăm, “Có một ngày, cậu sẽ thất bại. Dù cậu có dốc sức đến đâu cũng không bao giờ biết được sự thật, hay thậm chí cậu có điều tra ra chân tướng đi chăng nữa, nhưng Ôn Thiên là tổng đốc công, không cần biết ai đã thay đổi vật liệu, ai đã khiến Tiển Khâm Đài sập, thì ông ấy vẫn phải chịu trách nhiệm, bản thân ông ấy không thể rửa sạch tội danh, Tiểu Dã cũng sẽ là con gái của tội nhân. Hoặc ghê gớm hơn, chỉ riêng sự thật đã đủ khiến cậu mất hết ý chí, đến lúc đó, cậu sẽ làm gì?”

Tạ Dung Dữ im lặng rất lâu, cuối cùng thốt ra tám chữ: “Làm hết khả năng, nghe theo ý trời.”

Y nói: “Hễ còn một tia hi vọng thì vãn bối vẫn sẽ tiếp tục điều tra, có quá nhiều người đã chết vì Tiển Khâm Đài sập. Nhưng… nếu thực sự đến ngày không thể tiếp tục điều tra, nhất định phải đối diện với chân tướng, dẫu kết quả ra sao vãn bối vẫn có thể tiếp nhận. Ngày trước vãn bối có khúc mắc trong lòng, cảm thấy bản thân phải chịu một phần trách nhiệm vì Tiển Khâm Đài sập, nhưng khi lần theo manh mối đi đến hôm nay, vãn bối cho rằng không có gì phải thẹn với lương tâm cả, Ôn thúc càng không nên thẹn, và đã như vậy, Tiểu Dã có phải là con gái của tội nhân hay không cũng có gì quan trọng? Cùng lắm thì…”

Y cụp mắt, nở nụ cười rất nhạt, “Thì vãn bối sẽ đưa nàng ấy bỏ trốn, dù có chết cùng nhau cũng không vấn đề.”

Nhạc Ngư Thất nhìn Tạ Dung Dữ chằm chằm, một lúc sau mới ngồi dựa ra ghế, “Không tệ, không ôm đồm trách nhiệm, không xoáy vào bế tắc, nâng được cũng buông được, làm hết khả năng, nghe theo ý trời, người như vậy dù ở trong hoàn cảnh nào cũng sống được.”

Ông vòng tay làm gối, nhìn nắng chiều trên cao, “Xét cho cùng cũng là đại nạn, ai có thể chi phối ngoài ông trời đây?”

Tạ Dung Dữ thấy Nhạc Ngư Thất trầm ngâm, im lặng một lúc rồi nói, “Nhạc tiền bối, vãn bối có điều muốn hỏi.”

“Hai tháng sau khi Tiển Khâm Đài sập, triều đình hạ lệnh truy nã thân quyến của Ôn thị, Nhạc tiền bối nói mình bị bắt ở Lăng Xuyên.” Tạ Dung Dữ nói, “Thực ra không phải Nhạc tiền bối bị bắt, ngài đã chủ động đầu thú, là vì… Tiểu Dã.”

Nhạc Ngư Thất nhìn tà dương cuối chân trời, khóe miệng nhếch nhẹ nhưng không lên tiếng.

Tạ Dung Dữ nói tiếp: “Tiển Khâm Đài sập, vô số sĩ tử bách tính mất mạng, tiếng lầm than oán thán khắp nơi, tiên đế chém đầu Ngụy Thăng, Hà Trung Lương, thậm chí cựu Chỉ huy sứ của Huyền Ưng Ti vẫn không đủ, Ôn thúc thân là tổng đốc công, xét cho cùng vẫn phải chịu trách nhiệm, nhưng Ôn thúc đã chết dưới Tiển Khâm Đài, nên tiếng than trách mới trút xuống đầu thân quyến Ôn thị, mà Tiểu Dã con gái của Ôn Thiên ắt sẽ phải đứng mũi chịu sào, nên vào lúc đó, chỉ có một cách để giúp Tiểu Dã tránh được nguy hiểm, chính là Nhạc tiền bối dùng thân phận thân quyến của Ôn thị chủ động đầu thú.

Ngài là hậu nhân của Nhạc thị, có công trong chiến dịch sông Trường Độ, là số ít tướng sĩ may mắn còn sót, còn từng được phong làm tướng quân, mà Tiển Khâm Đài xây nên là để tưởng nhớ các tướng sĩ sông Trường Độ. Chỉ khi ngài đầu thú, mọi người mới nghĩ, thôi vậy, dù gì ông ta cũng là tướng quân có công, không thể coi là thân quyến Ôn thị mà xử phạt được, xem ra triều đình cũng công tư phân minh, công là công mà tội là tội, công tội không liên quan, thế là một lần nữa mọi người tiếp tục tin tưởng triều đình, không còn truy cứu việc nữ Ôn thị đang lẩn trốn ở đâu.”

Tróc nã thân quyến Ôn thị có thật là ý của triều đình, ý của tiên đế không?

Không, đó là vì những lời kêu than phẫn hận của bách tính.

Chỉ khi xoa dịu lòng dân mới có thể đổi lại dàn xếp yên ổn.

Nếu Nhạc Ngư Thất  không đầu thú, thì dù Tạ Dung Dữ có khoanh vòng tròn đỏ lên ba chữ “nữ Ôn thị” cũng chưa chắc đã bảo vệ được Thanh Duy.

Tạ Dung Dữ nói tiếp: “Nhạc tiền bối nói mình đã theo ngự liễn hồi kinh, sau đó tiên đế đã dàn xếp vụ cướp xe tù rồi thả ngài ra. Nhưng theo vãn bối thầy, mục đích của việc cướp xe tù không phải là để thả ngài, mà chỉ giúp ngài miễn được tội chết, để ngài có thể ẩn nấp. Nếu vãn bối đoán không sai, những năm qua, ắt hẳn Nhạc tiền bối đã bị giam giữ trong cung, cho tới khi Hà thị ngã ngựa, Quan gia cầm quyền, ngài mới được thả tự do. Đó cũng là nguyên nhân vì sao nhiều năm qua Tiểu Dã không tìm được ngài.”

Chiêu Hóa đế là đế vương, nhân từ song cũng vô tình, sẽ không tốt bụng thả người chỉ vì cảm thấy người ấy vô tội.

Bất cứ chuyện gì cũng phải nhìn toàn cục, nếu mà thả Nhạc Ngư Thất ra, lỡ như có ngày bách tính bắt gặp ông ấy trên đường, biết Nhạc Ngư Thất và nữ Ôn thị không bị trị tội, dân chúng không còn tin tưởng triều đình thì phải làm sao?

Chiêu Hóa đế có thể giữ được mạng sống cho Nhạc Ngư Thất, nhưng trong tình hình lúc ấy, ông buộc phải giam giữ Nhạc Ngư Thất.

Nghe Tạ Dung Dữ nói hết, cuối cùng Nhạc Ngư Thất cũng đưa mắt nhìn y.

Một lúc lâu sau, ông mới lên tiếng: “Cậu không cần cho Tiểu Dã biết những chuyện này.”

Ông cười nhạt, “Những năm qua con bé đã phải gồng gánh quá nhiều thứ, đừng để nó biết mình mắc nợ ai.”

Nàng là cánh chim tự do chao liệng giữa núi rừng Thần Dương, là chú sói nhỏ ngạo nghễ bên dòng suối trong, ông hi vọng nàng có thể mãi mãi như thuở ban sơ.

“Tiểu Dã rất thông minh, có vài việc…” Nói đến đây, Tạ Dung Dữ dừng lại.

Y muốn bảo rằng, có vài việc dù y không nói, sau này rồi cũng có ngày Thanh Duy sẽ tự nghĩ ra, nhưng nói được một nửa y lại thôi, chỉ gật đầu đáp: “Vâng, vãn bối đã nhớ.”

Cuối cùng y cũng đã hiểu vì sao Ôn Tiểu Dã lại kiên cường chói lóa, độc nhất vô nhị đến vậy.

Bởi vì nàng đã được nuôi dạy rất tốt.

Nhạc Ngư Thất, Ôn Thiên, Nhạc Hồng Anh, cuộc sống ở Thần Dương cho nàng đầy đủ tự do bảo ban, đủ để nàng có thể một mình đương đầu với những tháng năm phải trốn chui nhủi.

Nắng chiều rọi sân nhà, nhuộm đen vạt áo màu mây của Nhạc Ngư Thất, ông nói: “Được rồi, cậu về đi, nhớ tìm ngày lành báo chuyện của cậu và Tiểu Dã với cha mẹ con bé.”

Tạ Dung Dữ ngạc nhiên, sau đó chắp tay bái, “Thứ cho vãn bối hỏi thêm một câu, Nhạc tiền bối đã đồng ý chuyện giữa vãn bối và Tiểu Dã?”

Nhạc Ngư Thất liếc y, “Ta hỏi cậu, lúc Tiểu Dã mới lên kinh trông nó như thế nào?”

Thật ra Nhạc Ngư Thất đã cảm thấy là lạ khi mới gặp lại Thanh Duy, bởi vì sau khi Tiển Khâm Đài sập, Thanh Duy mất sinh phụ, phải sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu hoặc lưu lạc bên ngoài, chắc chắn đã trải qua rất nhiều sóng gió vất vả. Ấy thế mà lúc gặp lại nàng ở Đông An, nàng vẫn chẳng khác gì con bé quê mùa ở núi rừng Thần Dương ngày xưa, như chưa từng chịu bất cứ thiệt thòi nào.

Nhạc Ngư Thất vốn muốn hỏi thẳng, nhưng ông biết có nhiều chuyện dù hỏi cũng không có được câu trả lời. Nên ông không đợi Tạ Dung Dữ đến cầu hôn mà dẫn Tiểu Dã rời đi nửa tháng.

Kỳ thực lấy trộm Tứ cảnh đồ ở Trung Châu nào đơn giản như Thanh Duy kể.

Khúc Bất Duy sớm có cảnh giác, bố trí tầng tầng lớp lớp canh phòng ở tư dinh, dù công phu xuất quỷ nhập thần như Nhạc Ngư Thất cũng phải rất cẩn thận. Nhưng điều khiến Nhạc Ngư Thất bất ngờ đấy là Thanh Duy bình tĩnh hơn ông tưởng nhiều, trong mấy ngày ẩn nấp cùng ông giữa phố phường náo nhiệt, nàng cũng từng ra ngoài thăm dò tin tức, song không một ai có thể nhận ra nàng. Thậm chí nàng rất đề phòng, gần như không tin bất cứ ai, có thể mai phục suốt đêm để chớp lấy một cơ hội mỏng manh.

Có thể nói trong việc lấy trộm Tứ cảnh đồ lần này, Thanh Duy mới là chủ lực, Nhạc Ngư Thất chỉ là người hỗ trợ.

Bấy giờ Nhạc Ngư Thất mới vỡ lẽ, hóa ra năm năm lưu lạc đã lưu lại vết tích lên người Thanh Duy, thậm chí còn khắc rất sâu, đến nỗi mỗi khi gặp nguy hiểm, bình tĩnh đối phó gần như đã trở thành bản năng của con bé.

Hồi mới lên kinh, Thanh Duy như thế nào ư?

Tạ Dung Dữ chỉ nhớ khi nàng mới vào Giang phủ, ngoài những lúc thăm dò với y ra, Thanh Duy cực kỳ lầm lì ít nói.

Nhưng với người đã chứng kiến Thanh Duy trưởng thành, Nhạc Ngư Thất ắt có thể hình dung được.

Hình dung được ngày vừa lên kinh, vì để thoát khỏi sự truy đuổi của Huyền Ưng Ti, nàng đã dẫn Chi Vân trốn vào hang động thế nào; hoặc khi bị Vệ Quyết gọi lên công đường, đối diện với màn chất vấn của Huyền Ưng Ti, nàng đã đối đáp ra sao; không để lộ tâm tư khi đối phó với Tào Côn Đức; để bảo vệ Tiết Trường Hưng chạy trốn, nàng đã đội nón lá cố tình làm đổ rượu của Giang thiếu gia; hay lúc đứng bên bờ vực lập lời thề, phóng ra nhuyễn ngọc kiếm, nhảy xuống vách núi để tìm bằng chứng Tiết Trường Hưng lưu lại.

Dáng vẻ cảnh giác cao độ ẩn dưới biểu cảm hời hợt, sự bàng hoàng bất lực khi phải mở mắt chỉ vì một biến động nhỏ, đấy mới là Thanh Duy của năm năm qua.

Nhạc Ngư Thất nói: “Nếu như nó có thể trở lại bình thường trong loạn lạc khốn cùng, vậy ắt hẳn đã có người hết lòng chăm sóc từng li từng tí cho nó trong một năm qua.”

Coi nàng là viên minh châu trong mắt, là ánh trăng trong lòng, cho nàng sự ấm áp và yên ổn bất tận, để nàng có thể trở lại làm chú chim xanh giữa núi rừng Thần Dương năm nào.

Nhìn như chưa bao giờ bị tổn thương.

***

Tạ Dung Dữ quay về Phất Nhai Các là khi mặt trời dần khuất bóng.

Thanh Duy vẫn đang chờ trong sân, thấy y về lập tức đi tới, “Sư phụ ta không làm khó chàng chứ?”

Tạ Dung Dữ nhìn nàng, hai mắt đong đầy ánh trăng dập dìu dưới hồ, y cất tiếng gọi, nghe như tiếng thở dài, “Tiểu Dã…”

Thanh Duy thấy y có vẻ lạ, “ừ” một tiếng.

Một khắc sau, y cúi đầu hôn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.