Từng con chữ rõ ràng đều đặn hiện lên trên giấy trắng, chỉ chốc lát đã viết kín năm trang.
Ghi rằng ở Trung Châu có một người bán hàng rong tên Mông Tứ, ấy nhưng tứ cô vô thân, lại điên điên khùng khùng nên phải sống lay lắt đầu đường xó chợ. Vào năm Chiêu Hóa thứ mười hai, hắn trộm ngọc bội của một phú ông, bị kiện lên công đường, vốn dĩ chỉ là án trộm cắp, chỉ cần trả lại tang vật, chịu đánh một trận là xem như khép án. Chẳng ngờ tên Mông Tứ không những không nhận tội mà còn đập vỡ ngọc bội trước mặt phú ông, chửi bới om sòm trên công đường, suýt mắng cả Quan gia trong kinh thành, quan phủ đành trị nặng, đổi phạt roi thành lưu đày, mà địa điểm lưu đày là Chi Khê huyện Lăng Xuyên.
Tạ Dung Dữ gác bút, nói: “Hẳn là mọi người cũng đã xem chân dung phạm nhân trong hồ sơ rồi, ngoại hình của Mông Tứ giống Sầm Tuyết Minh đến năm sáu phần.”
Kỳ Minh nhìn kỹ mục ngày sinh quê quán: “Chẳng trách Chương Hạc Thư nghi ngờ Sầm Tuyết Minh giả mạo Mông Tứ, chưa nói vóc dáng tương đồng mà tuổi tác cũng xấp xỉ nhau.”
Tạ Dung Dữ nói tiếp: “Nhưng điều thực sự khiến Chương Hạc Thư nghi ngờ là thời gian kết án. Nha môn Trung Châu kết án vào cuối năm Chiêu Hóa thứ mười hai, mà lẽ ra vào mùa xuân năm sau Mông Tứ sẽ bị đày đến Chi Khê, nhưng thông phán Đông An lúc đó là Sầm Tuyết Minh lại trì hoãn tới tận tháng tám báo cáo, điều này chứng tỏ cái gì?”
Chứng tỏ Sầm Tuyết Minh đã chơi xỏ Khúc Bất Duy, sợ rước họa sát thân nên đã giữ lại đường lui cho mình.
Gã cố tình giam giữ Mông Tứ ở Đông An, đợi tới khi sự việc bại lộ thì thay thế Mông Tứ đến Chi Khê rồi biến mất.
Thanh Duy nói: “Nhưng nếu đó là sự thật, tại sao Phong Nguyên vẫn không tìm được Sầm Tuyết Minh ở vùng mỏ Chi Khê? Tối qua lúc đi trộm hồ sơ, ta có dùng Sầm Tuyết Minh để thử Phong Nguyên, nhìn phản ứng thì chắc chắn ông ta chưa bắt được Sầm Tuyết Minh.”
Tạ Dung Dữ nói: “Dễ thôi, chỉ cần hỏi quan giám sát khu mỏ là được.”
Chốc lát sau, một Huyền Ưng vệ mời Đô giám đến, Đô giám thấy bọn họ hỏi chuyện Mông Tứ liền đáp: “Hồi bẩm điện hạ, hôm qua Phong tướng quân cũng hỏi về Mông Tứ này, nhưng hắn đã chết mấy năm rồi.”
“Chết rồi? Chết lúc nào?”
“Vào năm Gia Ninh đầu tiên, mùa đông năm ấy cực kỳ khắc nghiệt, hắn ta không trụ nổi nên đã chết trong mỏ.” Đô giám đáp, đoạn chỉ lên trán, “Tên Mông Tứ có vấn đề ở chỗ này, điên điên khùng khùng, hơn nữa cũng không có người thân, chúng hạ quan chỉ báo cho nha quan Trung Châu, không đợi người đến nhận xác, sợ thi thể để lâu sẽ thối nên đã… châm đuốc đốt…”
Tạ Dung Dữ hỏi: “Vậy còn phạm nhân bị lưu đày chung với Mông Tứ?”
“Vẫn còn lại mấy người, điện hạ muốn gặp bọn chúng?”
Tạ Dung Dữ “ừ” một tiếng. Đô giám lập tức ra lệnh cho vệ binh đi theo, một lúc sau, vệ binh dẫn vài phạm nhân đến. Tạ Dung Dữ thẩm vấn từng người, lời khai của đám phạm nhân này khớp với những gì Đô giám vừa nói, bảo là Mông Tứ bị điên, chết trong mỏ vào năm Gia Ninh đầu tiên.
Tạ Dung Dữ thấy không hỏi thêm được gì, bèn để Đô giám dẫn phạm nhân rời đi.
Liên tiếp mấy ngày, tội phạm trong mỏ bị Tiểu Chiêu vương rồi Phong tướng quân lần lượt thẩm vấn, Đô giám dần thấy bất an, đi tới cửa thì dừng chân, chắp tay vái Tạ Dung Dữ: “Dám hỏi điện hạ, có phải trong mỏ… trong mỏ đã xảy ra đại án nào không?”
“Không phải đại án gì cả, chỉ là điều tra manh mối mà thôi, Đô giám đi làm việc đi, ta không làm trễ thì giờ của các ngươi nữa.”
Đô giám hốt hoảng trước sự khách sáo của Tiểu Chiêu vương, “Không làm trễ không làm trễ, độ này đang nắng gắt cuối thu, trời quá nóng, trong mỏ cần nghỉ công ít ngày, điện hạ có việc gì xin cứ hạ lệnh.”
Đợi Đô giám đi xa, Thanh Duy lập tức mở miệng: “Vậy có nghĩa Sầm Tuyết Minh đã chết? Nhưng không đúng, gã tốn bao tâm trí để thay thế Mông Tứ vào khu mỏ chính vì muốn sống, kết quả lại cứ thế mà chết chỗ này?”
“Chết trong mỏ đâu có gì lạ, tội phạm lưu đày, nhất là bị đày làm khổ sai, rất khó chống chọi qua mấy năm đầu.” Nhạc Ngư Thất uể oải tiếp lời Thanh Duy, “Lạ là ở lão già họ Phong ấy, con nói xem, Mông Tứ chết không phải hợp ý hắn sao, nếu ta là hắn thì sẽ rút binh về luôn, ở lại trong mỏ làm gì nữa?”
Tạ Dung Dữ nghe thế, cũng cho là đúng.
Không phải nói Phong Nguyên không thể ở lại trong mỏ, mà chuyện Sầm Tuyết Minh giả mạo Mông Tứ vẫn chỉ là suy luận, không có bằng chứng xác thực, do đó dựa theo hành vi bình thường, sau khi biết Mông Tứ đã chết và thi thể cũng bị thiêu hủy, nhẽ ra chỉ cần cho vài người ở lại khu mỏ, bộ phận còn lại nên đến nơi khác truy tìm mới đúng.
Nhưng hiện tại Phong Nguyên vẫn tập trung tất cả binh lực ở đây, lời giải thích duy nhất cho chuyện này chính là ông ta chắc chắn Sầm Tuyết Minh chính là Mông Tứ, hơn nữa trước khi chết, Sầm Tuyết Minh đã giấu tội chứng trong khu mỏ.
Mông Tứ chết coi như đã hết, Phong Nguyên đến Chi Khê không thể hỏi được gì, dựa vào đâu ông ta lại có thể chắc chắn?
Đương lúc trầm ngâm, Tạ Dung Dữ vô tình nhìn sang Chương Lộc Chi, lại thấy Chương Lộc Chi đang cầm hồ sơ y mới viết, đọc kỹ từng hàng từng hàng.
Chương Lộc Chi vốn là kẻ ít học, bình thường rất ghét phải tra cứu hồ sơ, chưa bao giờ thấy hắn ta chăm chú như vậy cả.
“Chương Lộc Chi, có phải ngươi đã phát hiện được gì rồi không?”
Chương Lộc Chi nghe Tạ Dung Dữ gọi mình thì hoàn hồn, hắn nhíu mày, chỉ vào một chỗ trên hồ sơ, “Bẩm Ngu hầu, thuộc hạ cảm thấy chỗ này có điều lạ…”
***
Sau khi Phong Nguyên nổi giận đùng đùng rời khỏi sở quan giám sát, còn chưa về tới lều thì Tham tướng đã chạy tới bẩm báo: “Tướng quân, Khúc Ngũ gia và Tiểu Chương đại nhân tới rồi ạ.”
Phong Nguyên “ừ” một tiếng, hồi tối ông ta đã gặp hai người họ trong núi, nếu không phải bị Khúc Ngũ thọc gậy bánh xe thì khéo bây giờ ông ta đã bắt được nữ Ôn thị rồi, đâu tới nỗi bị Tiểu Chiêu vương chơi một vố!
Phong Nguyên gắt gỏng: “Khúc Đình Lam tới Chi Khê làm gì?”
Tham tướng lấy ra cấp lệnh điều binh, trình lên Phong Nguyên: “Hầu gia chu đáo, sai Khúc Ngũ gia đưa cấp lệnh tớ. Tướng quân dẫn theo mấy trăm binh mã lên đường, tuy nói là giải quyết công vụ, nhưng ngộ nhỡ…” Tham tướng hạ giọng, nhìn về phía sở quan giám sát, “Ngộ nhỡ có mâu thuẫn với bên kia, xảy ra thương vong, việc cấp tòng quyền thì cũng phải theo đúng trình tự chứ? Dù gì bên kia cũng là điện hạ cơ mà.”
Phong Nguyên nhìn thứ trong tay Tham tướng, quả đúng là lệnh điều binh.
Ông ta đang lo sốt vó chuyện hồ sơ bị trộm nên cũng chẳng xem kỹ, bấ giờ đã là cuối thu, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, ông ta vội vã chạy về, mồ hôi đầm đìa, lại nghe Tham tướng khuyên nhủ, “Tướng quân, thực tình Ngũ gia cũng có ý tốt thôi mà, dẫu gì cũng là công tử đích tôn của Hầu phủ, lát nữa gặp cậu ta, ngài không thể tức giận được…”
Phong Nguyên chỉ vừa mới xuôi nhưng phía Khúc Mậu lại không chịu nổi nữa, vén rèm bước ra.
“Phong thúc, trời nóng muốn chết, trên núi có chỗ nào mát mẻ chút không?”
Phong Nguyên vẫn đang còn tức, dấm dẳn nói: “Khu mỏ nó là như vậy, có lều ở là tốt lắm rồi, nếu Ngũ gia sợ nóng thật thì chi bằng tới sở quan giám sát mà hỏi, vừa khéo, Tiểu Chiêu vương và Huyền Ưng Ti đang ở bên kia.”
Khúc Mậu định đi thật, nhưng thứ nhất hắn đã không ngủ một đêm, hiện tại đang rất mệt, đi không nổi nữa; thứ hai, tối qua hắn gặp đệ muội ở trên núi mà lại không bảo vệ được nàng ấy, Khúc Mậu biết Thanh Chấp rất quan tâm đệ muội nhà hắn, tuy giờ đệ muội đã an toàn song trên người vẫn bị thương, thôi để hôm khác hắn đến tạ lỗi sau.
Nghĩ đến đây, Khúc Mậu chẳng đoái hoài tới vẻ bất thiện của Phong Nguyên, “Được rồi, tìm cho ta căn lều nào thông gió trước đi, ta ngủ một giấc đã.”
Phong Nguyên chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn đi, lập tức sai một vệ binh dẫn Khúc Ngũ gia tới căn lều thông thoáng.
Khúc Mậu đã đi nhưng Chương Đình vẫn chờ Phong Nguyên trong lều chính. Phong Nguyên không biết Chương Đình vừa tranh chấp với Chương Hạc Thư, tưởng Chương Đình tới đây là do Chương Hạc Thư cử đến giúp mình, ông ta vội vã vén rèm vào lều, hỏi, “Sao Tiểu Chương đại nhân lại đến đây một mình?”
Chương Đình đáp: “Ta nghe nói tướng quân đã điều tra được tung tích của Sầm Tuyết Minh ở Chi Khê nên tới xem, vì trước lúc xuất phát phải đi vòng đến Trung Châu gặp phụ phân, mà lên đường vội vã nên không dẫn theo người.”
Đương lúc nói, hắn thấy Phong Nguyên vẫn cau mày, “Sao thế, tướng quân chưa tìm được người à?”
“Tìm thì tìm được, nhưng chết rồi.” Phong Nguyên nói, tình thế thật khó lường, không kìm được thở dài một hơi, “Chắc Tiểu Chương đại nhân không biết, dễ có khi lão phu gây họa rồi!”
“Không phải chúng ta đã tra được Sầm Tuyết Minh giả dạng Mông Tứ trốn vào khu mỏ sao. Phạm nhân lưu đày cũng là người, một khi xảy ra chuyện, cho dù là bị bệnh chết cũng phải báo cho thân bằng cố hữu đúng không? Nhưng tên Mông Tứ này không có người thân bạn bè, nên nếu hắn chết, giám sát khu mỏ sẽ phải liên lạc với người nhận xác, chính là nha môn Trung Châu đã định tội hắn. Nhưng lúc nãy khi xem kỹ hồ sơ, ta mới phát hiện mình đã từng điều tra về người nhận xác trong nha môn Trung Châu kia.”
Phong Nguyên đang sốt ruột nên nói năng lung tung, Chương Đình nghe xong, sắp xếp lại rồi nói: “Ý tướng quân là Sầm Tuyết Minh có người quen cũ ở nha môn Trung Châu, năm đó gã giả dạng Mông Tứ tới khu mỏ, đổi người liên lạc trong hồ sơ thành người quen kia, nếu gã ta gặp chuyện, có thể quan binh giám sát sẽ viết thư cho người quen đó?”
Chương Đình nghĩ ngợi: “Nhưng tướng quân làm sai chỗ nào?”
Phong Nguyên nói: “Chắc Tiểu Chương đại nhân không biết, năm ấy khi Sầm Tuyết Minh mất tích, lão phu phụng lệnh Hầu gia đi tìm hắn ta, gần như hỏi hết bạn bè người thân của hắn, bao gồm người quen cũ này. Nhưng mà… Haiz, người quen cũ này, ngoài mặt lại không có quan hệ tốt với Sầm Tuyết Minh, ta đâu có ngờ hắn lại biết tung tích của Sầm Tuyết Minh, nên lúc đó đã loại hắn ra.”
Chương Đình vỡ lẽ, đáng lí ra năm ấy Phong Nguyên đã có thể tìm được Sầm Tuyết Minh thông qua người quen cũ đó, nhưng ông ta đã sơ suất bỏ qua người này.
“Bây giờ… Ta không có ý nói năm ấy mình sai nhiều ít thế nào, Tiểu Chương đại nhân cũng biết đấy, Tiểu Chiêu vương và Huyền Ưng Ti đã tìm Sầm Tuyết Minh mấy tháng rồi, Huyền Ưng Ti làm việc cẩn thận, đâu có giống nha môn bình thường? Chắc chắn bọn họ cũng đã điều tra tất cả người quen của Sầm Tuyết Minh, bao gồm người quen cũ này! Còn ta, chỉ vì sơ suất năm đó, đến thời Gia Ninh đế lại ngỡ sóng yên biển lặng, đâu có biết hành tung của gã người quen cũ này, nhưng Huyền Ưng Ti không như thế, bọn họ chỉ vừa điều tra nên chắc chắn nắm rất rõ hành tung của người này mấy năm qua.”
“Vả lại năm năm trước, đại nhân nói xem vì sao Sầm Tuyết Minh phải trốn trong mỏ, là vì hắn không muốn bị đẩy ra ngoài gánh tội, muốn một ngày lấy ra bằng chứng đã giấu, hi vọng triều đình sẽ xử nhẹ. Nhưng vào năm Gia Ninh đầu tiên, Sầm Tuyết Minh lại không may chết trong mỏ! Người chết trong mỏ sẽ được xử lí thế nào? Có phải quan binh giam sát sẽ liên lạc với người quen cũ đến nhận xác, có phải sẽ giao di vật lẫn hài cốt của Sầm Tuyết Minh cho hắn không? Sầm Tuyết Minh thì có di vật gì, di vật quan trọng nhất của hắn chính là bằng chứng hắn đã giấu!”
Chương Đình sắp xếp lại: “Có nghĩa là sau khi Sầm Tuyết Minh chết, theo lí mà nói, quan binh giám sát đã giao di vật của gã cho người quen kia, nhưng vì sơ suất năm ấy nên tướng quân không biết được tung tích của người nọ, còn Huyền Ưng Ti chỉ mới điều tra nên chắc chắn biết.”
“Tin tốt duy nhất là.” Phong Nguyên thở dài, “Quan binh giám sát nói sau khi ‘Mông Tứ’ chết, bọn họ từng liên lạc với nha môn Trung Châu nhưng bên kia không hề có ai đến nhận xác, cho nên thi hài của Sầm Tuyết Minh đã được thiêu đốt, cũng không để lại bất cứ vật gì. Nhưng, ta tuyệt đối không tin Sầm Tuyết Minh trốn vào khu mỏ mà không đem theo ‘vật kề thân’, ta bí quá, đành phải cho gọi phạm nhân lưu đày tới, thẩm vấn từng tên một, không ngờ hành động này của ta đã khiến Tiểu Chiêu vương nghi ngờ. Chắc chắn Tiểu Chiêu vương ở với nữ Ôn thị quá lâu nên bị nhiễm tính xấu giang hồ, còn dám chơi xỏ ta, tối qua sai cả nữ Ôn thị đi trộm hồ sơ vụ án của Mông Tứ! Nhưng không hiểu sao sau đó hồ sơ lại nguyên vẹn quay về, có điều lão phu dám chắc chắn Tiểu Chiêu vương đã xem rồi, không chừng hắn còn viết ra một bản để mà nghiên cứu!”
***
“Lạ ở chỗ nào?”
Trong sở quan của quân giám sát, Tạ Dung Dữ hỏi.
Chương Lộc Chi chỉ vào mục người liên lạc trên hồ sơ, “Thuộc hạ và Vệ đại nhân từng điều tra người tên Thạch Lương này rồi.”
“Các ngươi điều tra?”
Chương Lộc Chi gật đầu đầy chắc chắn: “Sau khi vụ án ở Thượng Khê kết thúc, Ngu hầu lệnh cho Huyền Ưng Ti dốc lực điều tra tung tích của Sầm Tuyết Minh, thuộc hạ và Vệ đại nhân gần như điều tra hết tất cả người quen của Sầm Tuyết Minh. Thạch Lương này từng là đồng đội trong quân với Sầm Tuyết Minh, nhưng do có xích mích nên quan hệ cũng bình thường, không thân lắm. Sau đó Sầm Tuyết Minh dựa thế Khúc Bất Duy, được thăng làm thông phán Đông An, còn Thạch Lương chỉ là một điển bạc ở nha môn Trung Châu.”
Thanh Duy nói: “Nhưng trong vụ án của Mông Tứ thì Thạch Lương lại là người liên lạc duy nhất, xem ra bọn họ chỉ bất hòa ngoài mặt chứ thực chất đã làm lành, hơn nữa còn rất tin tưởng nhau.”
“Mà càng lạ hơn nữa.” Chương Lộc Chi xoa trán, “Có phải lúc nãy Đô giám đã nói, vào năm Gia Ninh đầu tiên, Sầm Tuyết Minh không chịu được qua mùa đông nên đã chết trong mỏ không?”
“Đúng, chết vào tháng Mười.” Kỳ Minh đáp.
Chương Lộc Chi chỉ vào hai chữ “Thạch Lương” trên hồ sơ, “Thạch Lương này cũng mất tích vào tháng Mười hai năm Gia Ninh đầu tiên.”
Tạ Dung Dữ hỏi: “Có điều tra được mất tích thế nào không?”
Chương Lộc Chi gật đầu: “Có ạ, Sầm Tuyết Minh mất tích, hắn ta cũng mất tích, Vệ đại nhân cảm thấy rất trùng hợp nên dặn thuộc hạ điều tra kỹ, sau khi điều tra, thuộc hạ phát hiện Thạch Lương mất tích sau khi nhận được một phong thư.”
“Thư?”
“Đúng thế, tháng Mười hai năm Gia Ninh đầu tiên, bức thư này được gửi thẳng đến nha môn Trung Châu, Thạch Lương vừa nhận thư, ngay trong đêm trở về nhà thu dọn tay nải, đi xuống phía Nam. Thuộc hạ lần theo tung tích của hắn ta tìm kiếm, cuối cùng chỉ biết hắn đã biến mất ở địa giới Lăng Xuyên, còn về việc mục tiêu chuyến đi là nơi nào, hiện còn sống hay đã chết thì người nhà hắn cũng không biết.”
Nói tới đây, Chương Lộc Chi áy náy gãi đầu: “Do Thạch Lương biến mất là do nhận được phong thư gửi tới nha môn, thuộc hạ chỉ tưởng nội bộ nha môn Trung Châu xảy ra loạn, nghĩ đó là chuyện của châu phủ nên Huyền Ưng Ti không can thiệp sâu, vì thế mới không bẩm báo với Ngu hầu sớm hơn.”
Hai người bạn ngoài mặt bất hòa nhưng âm thầm tin tưởng nhau, một sự mất tích ngoài dự đoán, một bức thư gửi đến nha môn Trung Châu?
Tạ Dung Dữ nghĩ ngợi, đoạn đáp: “Ta biết rồi.”
“Năm đó Thạch Lương đến Lăng Xuyên chắc chắn là để nhận xác của Sầm Tuyết Minh.”
“Tháng Mười năm Gia Ninh đầu tiên, Sầm Tuyết Minh chết trong khu mỏ, phạm nhân qua đời, quan giám sát sẽ dựa theo quy định báo tin cho thân hữu và nha môn xử án để quan phủ địa phương thu xếp, cho nên mới có phong thư đưa tới nha môn Trung Châu – thư do quan giám sát gửi, báo tin tử của phạm nhân ‘Mông Tứ’. Tại sao sau khi nhận được thư, Thạch Lương không tiết lộ nội dung thư với bất cứ ai mà một mình chạy đến Lăng Xuyên? Bởi vì thứ nhất, hắn biết Sầm Tuyết Minh mạo danh kẻ khác, sợ rằng nếu có người của nha môn đi theo rồi nhận diện được thi thể thì hắn sẽ bị xử phạt; thứ hai, cũng là lí do quan trọng nhất, hắn biết dù Sầm Tuyết Minh đã chết nhưng chắc chắn vẫn để lại tội chứng trong núi Chi Khê, mà số tội chứng đó tuyệt đối không thể bị tiết lộ dễ dàng được, nên hắn mới không dám báo mục đích của chuyến đi lần đó cho người thân biết.
Kế hoạch ban đầu của Thạch Lương có thể là chờ sau khi nhận thi thể của Sầm Tuyết Minh và lấy về tội chứng, sau đó mới tạ tội với quan phủ, lấy cớ đi đường gấp gáp nên quên đánh tiếng với nha môn, chỉ là không hiểu sao hắn lại biến mất trên đường tới Chi Khê.”
Kỳ Minh la lên: “Phải rồi, Ngu hầu nói ra mới thấy thời gian khá trùng khớp, Sầm Tuyết Minh chết trong mỏ vào tháng Mười năm Gia Ninh đầu tiên, mà hai tháng sau Thạch Lương nhận được thư, sau đó biến mất ở địa giới Lăng Xuyên.”
Một Huyền Ưng vệ lên tiếng: “Liệu có khi nào thật ra Thạch Lương đã tới khu mỏ, hơn nữa cũng đã lấy đi di vật của Sầm Tuyết Minh không, vì di vật của Sầm Tuyết Minh… những tội chứng ấy quá ghê tởm, nên đã bị diệt khẩu trên đường về?”
“Ai diệt khẩu hắn?” Tạ Dung Dữ hỏi ngược lại, “Sầm Tuyết Minh giấu kỹ như thế, ngoài hội Khúc Bất Duy, Phong Nguyên ra, không ai có thể điều tra được Thạch Lương. Nếu Phong Nguyên đã nghi ngờ Thạch Lương từ lúc ấy thì đã giết hắn ở Lăng Xuyên, tiêu hủy tội chứng từ lâu, hà tất phải giành giật với chúng ta bây giờ, còn liên tục thẩm vấn phạm nhân tìm tội chứng?”
Kỳ Minh thắc mắc: “Nhưng nếu không có ai muốn giết Thạch Lương thì vì sao Thạch Lương lại biến mất? Hắn chỉ đến nhận xác thôi mà.”
“Có một chỗ khả nghi chí mạng nhất.” Nhạc Ngư Thất nói, “Dù sao Thạch Lương cũng chỉ là một điển bạc bát phẩm, năm ấy quan giám sát viết thư gửi nha môn Trung Châu để Thạch Lương tới nhận xác, mà Chi Khê không như những nơi khác, nếu không có người hướng dẫn thì người ngoài như Thạch Lương làm sao tìm được nơi này? Nên đúng ra mà nói, Thạch Lương chắc chắn sẽ liên lạc với quan giám sát khi tới Lăng Xuyên, cho dù hắn muốn một mình vào núi thì trong thư cũng phải kèm câu ‘tôi sắp tới rồi, mọi người cho người vào trấn đón đi’. Không thể có chuyện quan giám sát không biết Thạch Lương tới được, nhưng các ngươi nhớ lại xem, vừa rồi Đô giám đó đã nói với chúng ta thế nào?”
Nghe Nhạc Ngư Thất nói thế, Thanh Duy lập tức nhớ lại dáng vẻ dè dặt của Đô giám lúc nãy – “Tên Mông Tứ có vấn đề ở chỗ này, điên điên khùng khùng, hơn nữa cũng không có người thân, chúng hạ quan chỉ báo cho nha quan Trung Châu, không đợi người đến nhận xác, sợ thi thể để lâu sẽ thối nên đã… châm đuốc đốt.”
Không hề nhắc đến Thạch Lương!
Nhạc Ngư Thất nói: “Nay xem ra chuyện Thạch Lương mất tích chắn chắn không phải do lão ngu Phong Nguyên làm; cũng không có vẻ là tư thù cá nhân, bởi vì chuyện liên quan đến sinh tử, Sầm Tuyết Minh sẽ không giao tính mạng của mình cho một kẻ kết thù khắp nơi, có khả năng gặp bất trắc trên đường đi, nhưng tại sao quan giám sát lại không nhắc tới? Chứng tỏ quan giám sát khu mỏ có vấn đề.”
“Không chỉ mỗi quan giám sát.” Lúc này, Thanh Duy nói.
Nàng dừng một lúc, gom góp từng chút nghi vấn, “Mọi người có cảm thấy toàn bộ khu mỏ này có vẻ lạ không?”
“Lúc mới đến đây, chúng ta đã hỏi thăm Đào lại về ‘vịt’, nhưng Đào lại nói là đến vịt rừng còn chẳng có nhưng sau khi chúng ta thăm dò địa hình xong, quyết định vào núi, thì lúc này Lưu chưởng sứ thấy không giấu nổi nên mới bảo là trong núi có một con dốc vịt. Rồi ban nãy khi chúng ta hỏi Đô giám, chưa nói đến việc hắn giấu chúng ta chuyện Thạch Lương, mà trước đi, quan nhân khách khí nói đã làm chậm trễ thì giờ của hắn, hắn đã nói gì, hắn nói ‘không làm trễ, độ này đang nắng gắt cuối thu, trời quá nóng, trong mỏ cần nghỉ công ít ngày’. Năm xưa lúc cha ta cho xây đài, vì tiến độ gấp rút nên cho dù có là ngày nóng nhất cũng phải làm quần quật không nghỉ. Nắng cuối thu có là gì? Trong khu mỏ toàn là tội phạm bị lưu đày, từ khi nào tội phạm lại có đãi ngộ tốt đến thế, được nghỉ công cả ngày nắng cuối thu? Nếu bị lưu đày mà sướng vậy thật thì đâu tới mức chết nhiều mỗi năm. Nhưng, nếu bảo Đô giám nói sai thì mọi người cứ nhìn ra ngoài mà xem, đám tội phạm đó, có phải trừ lúc phía Phong Nguyên cho gọi thẩm vấn thì mỗi ngày chỉ làm có hai ba canh giờ rồi đi nghỉ ngay không? Vậy mà các quan giám sát cũng không mắng nhiếc, làm như nghỉ công tránh nắng thật vậy.
Giờ ngẫm lại, Đào lại và Lưu chưởng sứ nói chuyện với chúng ta được ba câu là nhắc tới ăn uống, rõ ràng sợ tiết lộ gì đó nên mới đem chuyện ăn uống ra lấp liếm. Đô giám không nhắc đến Thạch Lương đã đành, mà cả vệ binh đi theo hắn, thậm chí phạm nhân cũng khai y hệt Đô giám. Phía Phong Nguyên thẩm vấn phạm nhân lâu như vậy, chắc hẳn cũng không cạy miệng nổi.”
Nói tới đây, Thanh Duy dừng một lúc, đưa mắt nhìn mọi người, “Mọi người nói thử xem, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến toàn bộ khu mỏ này, từ quan giám sát cho tới phạm nhân,thậm chí là nhân công và Chưởng sứ ngoài khu mỏ có thể cùng thống nhất lừa người ngoài như vậy? Rốt cuộc bọn họ đang giấu chúng ta điều gì?”