“Tự dưng tò mò?” Giang Từ Chu lặp lại bốn chữ ấy, dựa vào vách xe, “Chuyện gì cũng có nguyên nhân kết quả của nó, lấy đâu ra tự dưng bất chợt?”
Rồi y hỏi: “Nương tử có quen biết Tiểu Chiêu vương à?”
Thanh Duy nhìn Giang Từ Chu, bụng nghĩ, y còn biết nàng là Ôn Tiểu Dã kia mà.
“Có chun chút.”
Nhưng Giang Từ Chu không lên tiếng tiếp nữa.
Có vẻ y lại nghỉ ngơi, trong xe quá tối mà y còn đeo mặt nạ, khiến nàng không thấy rõ đôi mắt ấy.
Chẳng mấy chốc đã về tới Giang phủ, Giang Từ Chu vén rèm lên, đỡ Thanh Duy xuống xe.
Những ngày qua trời rét căm căm, Thanh Duy chỉ mới bệnh dậy, Giang Từ Chu lo nàng nhiễm lạnh nên sai người đặt thêm một thùng nước trong phòng tắm. Bình thường vào buổi tối, bọn họ không cần ai phục vụ, vừa bước vào phòng, lò sưởi đã tỏa nhiệt ấm áp như mùa xuân, hai thùng tắm cũng đã được chuẩn bị xong.
Thanh Duy đứng trước gương tháo trang sức. Trang sức nàng đeo tối nay thoạt nhìn đơn giản song vô cùng cầu kỳ, vì để che đi vết bớt trên mắt trái của nàng, Lưu Phương đã vấn một búi tóc nhỏ trước trán. Thanh Duy tháo mãi không ra, cuối cùng kéo loạn cả lên.
Giang Từ Chu buồn cười, nói: “Lại đây, ta cởi cho.”
Thanh Duy gật đầu, cầm hộp nữ trang ngồi xuống bàn. Giang Từ Chu đứng sau lưng nàng, tháo từng cây trâm trên búi tóc. Thực ra tháo những món đồ này không khó, chỉ cần kiên nhẫn là được, thế nhưng Thanh Duy chưa bao giờ có kiên nhẫn với mái tóc của mình, nếu không phải dịp quan trọng, vậy chỉ cần buộc đuôi ngựa là xong.
Ấy mà tóc nàng vẫn cứ dày mượt thế.
Có lẽ trên đời này có chuyện như vậy đấy, càng không chú tâm vun vén chăm sóc thì lại càng xum xuê bóng mát.
Giang Từ Chu nắm tóc Thanh Duy, hỏi: “Nàng và Tiểu Chiêu vương có quan hệ gì?”
Qua gương đồng, Thanh Duy nhìn mái tóc dần được xõa ra, đáp: “Từng gặp một lần.”
“Gặp hồi nào?”
“… Từ mấy năm trước.”
Giang Từ Chu ừ một tiếng, “Nếu bây giờ nàng gặp y, liệu có nhận ra y không?”
Thanh Duy cố nhớ lại, trong kí ức chỉ có bóng hình lờ mờ giữa núi rừng xanh thẳm, còn mặt mũi ra sao nàng thực sự chẳng nhớ rõ.
Thanh Duy đáp: “Chắc là không.”
Y cũng biết mà.
Giang Từ Chu nâng tóc Thanh Duy, “Đi tắm đi, kẻo lát nước lại nguội.”
Đã có sênh đồng kê hai thùng tắm, bên dưới còn đốt lò, hơi nước bốc nghi ngút, đâu thể nhanh nguội như vậy được? Rõ ràng y có ý đuổi nàng đi.
Y nhận ra tâm tư của nàng nên không muốn nói nhiều.
Thanh Duy đáp một tiếng rồi đi thẳng vào phòng tắm, y đã không muốn nhắc đến thì nàng cũng chẳng cần thiết gặng hỏi. Nhẽ ra có thể tháo mặt nạ của y để xem, nhưng lần trước đã tháo một nửa, trong lòng cứ cảm thấy khó chịu, nếu giờ mà tháo nữa sẽ lại lúng túng mất thôi. Thanh Duy nghĩ ngợi, chợt nhớ tới lời Tào Côn Đức đã nói, “Bị đè dưới cả tòa tháp thì nói gì nặng nhẹ.”
Đúng rồi, tuy không thể tháo mặt nạ nhưng có thể xem trên người có vết thương không.
Thanh Duy nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra, Giang Từ Chu đang định vào phòng tắm, Thanh Duy lập tức gọi y lại: “Quan nhân.”
Giang Từ Chu khựng lại, ngoái đầu hỏi: “Nàng tính làm gì?”
Đợt trước nàng đòi phục vụ y tắm rửa là vì muốn xông vào Chúc Ninh Trang, nhưng ngữ điệu của Thanh Duy hôm nay khác hẳn với vẻ hư tình giả ý lần ấy.
Giang Từ Chu đang cởi áo ngoài, nghe thế bèn buông tay: “Nàng lại đây.”
***
Trong phòng tắm nóng hơn ngoài phòng, hơi nước lượn lờ tứ phía, Thanh Duy chỉ mặc mỗi trung y, mái tóc ẩm ướt xõa dài trên vai, nàng bình tĩnh tháo thắt lưng của Giang Từ Chu, kế đến là áo ngoài, nhưng ngón tay vừa chạm tới áo trong của y thì ngửi thấy mùi rượu.
Tối nay là hội thơ Hàn Lâm, y uống chút rượu âu cũng bình thường.
Thanh Duy nhớ lại ngày mới tới Giang phủ, y cũng uống say bí tỉ, sau một đêm mùi rượu vẫn còn đậm.
Kỳ thực rất khó bắt một ma men phải cai rượu, nhưng tửu lượng của Giang Từ Chu ở mức đã nói không thích thì sẽ không nghiện, thậm chí tối nay y cũng chỉ nhấp vài ngụm, mùi rượu trên người y nhạt vô cùng, dung hòa với vẻ trong mát luôn hiện hữu quanh cơ thể y, ngỡ là sương là tuyết.
Mùi rượu nhạt nhòa gần như là kìm nén, khiến Thanh Duy bỗng cảm thấy khó chịu.
Vừa rồi cũng chỉ buột miệng nói muốn hầu hạ y tắm rửa, giờ mới phát hiện mình quả là hồ đồ.
Trên người y có vết thương thì chứng minh được điều gì?
Tiểu Chiêu vương bị thương dưới Tiển Khâm đài, lẽ nào Giang Từ Chu lại không? Ai cũng bị thương như nhau, nàng cởi đồ của y cũng đâu phân biệt được gì?
Phòng tắm lặng tới nỗi nghe được tiếng kim rơi, Giang Từ Chu vẫn không lên tiếng, y khép mi nhìn Thanh Duy, tay nàng đang cởi nút áo y. Trong phòng rất nóng nên nàng chỉ mặc một bộ đồ mỏng, suối tóc vẫn chưa khô, vài lọn tóc dính lên má. Xuyên qua hơi nước mịt mù, qua đôi mắt nàng, y nhìn thấu vẻ băn khoăn trong đấy.
Giang Từ Chu nắm tay Thanh Duy, kéo ra khỏi vạt áo, “Không biết hầu tắm, thế tắm xong có biết không?”
Y tiện tay kéo chiếc khăn vắt trên giá, trùm lên vai Thanh Duy, “Ra ngoài chờ đi.”
Thanh Duy đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Nhưng Giang Từ Chu cũng không để Thanh Duy phục vụ sau khi tắm, lúc y bước ra đã mặc quần áo chỉnh tề. Thanh Duy lau khô tóc, lên giường từ nãy giờ, khi y vén rèm đi vào, nàng lại ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Trong phòng châm một ngọn đèn cầy, ánh nến bập bùng hắt vào trong rèm, tạo cảm giác hư ảo mông lung.
Thanh Duy không buồn ngủ, hồi bị thương nàng đã nghỉ ngơi đủ lắm rồi, đợi Giang Từ Chu nằm xuống, hô hấp đều đều thì nàng mới trở mình, nhìn sườn mặt y trong bóng đêm.
Nàng lấy làm hối hận, nói đi nói lại cũng phải trách Đức Vinh, hôm ấy nếu hắn không vào cắt ngang thì nàng đã tháo hẳn mặt nạ của Giang Từ Chu rồi.
Nàng cũng không rõ rốt cuộc mình bị gì, cứ chùn bước như vậy chẳng giống nàng chút nào.
Thanh Duy nhẹ nhàng ngồi dậy, áp sát vào y, thấy Giang Từ Chu có vẻ đã ngủ say, nàng nhủ bụng, chẳng phải chỉ tháo mặt nạ để nhìn mặt thôi à, có gì phải sợ chứ.
Nhưng Thanh Duy chỉ vừa vươn tay thì đã bị Giang Từ Chu nắm lấy.
Y mở mắt, chợt trở mình chống trên người nàng, giọng mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc nàng muốn làm gì?”
Thanh Duy: “Hửm?”
Giang Từ Chu nhìn nàng chằm chằm.
Suốt buổi tối hôm nay, từ lúc ngồi xe ngựa về phủ là nàng đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, mới nãy nằm cạnh y còn nín thở ngưng thần, như một chú mèo chờ thời cơ ra tay, thế bảo sao y ngủ cho nổi? Chịu chẳng đặng.
“Muốn tháo mặt nạ hay cởi xiêm y của ta?” Giang Từ Chu nói, “Hai chọn một.”
Thanh Duy cũng nhìn y: “Ngài chọn đi.”
Giang Từ Chu im lặng, chống một tay bên người nàng, tay còn lại giơ lên cởi nút áo. Rõ ràng mùi rượu trên người y rất nhạt, thế mà giờ đây lại quanh quẩn xung quanh, như xua sương vẩy tuyết, khiến Thanh Duy cảm thấy mùi rượu sao nồng quá.
Thanh Duy khó chịu, nhưng khó chịu ở đâu lại chẳng thể nói rõ, nàng bắt đầu rối lên, thấy Giang Từ Chu đã cởi ba nút áo, xương quai xanh đập vào mắt, nàng bỗng nhớ ra hồi trước khi cưới y, mình chỉ định tìm hiểu manh mối về cây trâm, sau đó sẽ lập tức rời đi.
Tại sao nàng vẫn còn ở lại?
Còn chung giường với y biết bao đêm?
Mười chín năm qua, chưa bao giờ Thanh Duy hồ đồ như lần này, thấy Giang Từ Chu sắp cởi áo ra, nàng lập tức bật dậy chụp tay y lại: “Hay là thôi đi.”
Giang Từ Chu nhìn nàng chăm chú: “Thôi thật?”
“Thật.”
Giang Từ Chu hỏi: “Vì sao?”
Thanh Duy cũng không biết vì sao, nghĩ ngợi rồi đáp, “Giờ vẫn chưa phải lúc, để ngày khác chúng ta chọn dịp khác.”
Giang Từ Chu im lặng nhìn nàng rất lâu, sau đó nằm xuống, giọng thấm lạnh: “Còn chọn ngày lành tháng tốt cơ đấy.”
Thanh Duy cũng chỉ lấy đại cái cớ mà thôi, giờ nghe y nói thế, cứ làm như bản thân muốn chọn ngày lành vậy.
***
Chỉ vì câu hỏi của Xa thị tối hôm nay mà cả hai đều bức bối, nhưng sau một hồi giày vò như thế thì đã thoải mái hơn.
Thanh Duy nằm im, đoạn xoay người dậy hỏi Giang Từ Chu: “Tối nay Hà Hồng Vân không đến hội thơ, chúng ta cần làm gì tiếp đây?”
Giang Từ Chu nói: “Nàng có biết tại sao hắn không đến không?”
“Tại sao?”
Giang Từ Chu đáp: “Không phải là hắn không muốn đến.”
Hiện tại các hộ buôn thuốc đã bị Huyền Ưng ti canh chừng, con tin cũng nằm trong tay Giang Từ Chu, Hà Hồng Vân chỉ mong mượn hội thơ để tìm kiếm manh mối về Giang Từ Chu.
Hắn không đến không phải vì không muốn, mà là Trương Viễn Tụ đã về kinh.
“Nàng còn nhớ khi Ninh Châu mới xảy ra ôn dịch, lúc đầu triều đình đã để một lang quan thu mua Dạ Giao Đằng không? Về sau vì lang quan ấy không làm tốt nên quan phủ Ninh Châu mới cáo trạng ông ta, hại ông ta bị cách chức.”
Thanh Duy đáp một tiếng.
Giang Từ Chu lại nói: “Kể ra cũng thật trùng hợp, sau đó lang quan ấy đến một thị trấn ở Ninh Châu làm người viết chữ thuê, mà quan phủ Ninh Châu vì xử nhầm một vụ án nên bị hạ chức làm Huyện lệnh địa phương, nhờ vậy hai người mới quen nhau, nhắc lại chuyện năm xưa mới biết mình đã hiểu lầm đối phương, cả hai hóa giải hiềm khích cũ, cuối cùng thành tri kỷ.
Chẳng phải Trương Viễn Tụ thí thủ ở Ninh Châu sao? Lần này khi hắn hồi kinh, Huyện lệnh bèn đến tìm hắn, nói muốn giúp bạn tốt của mình lật lại bản án năm xưa, dù triều đình có phạt thế nào ông ấy cũng chấp nhận. Thậm chí còn từ quan theo Trương Viễn Tụ lên kinh. Vì bây giờ Huyện lệnh và lang quan đều là dân thường, Trương Viễn Tụ bèn giao vụ án này cho Kinh Triệu Phủ, mà án ôn dịch lại có liên quan đến Hà Hồng Vân, cho nên tối nay Hà Hồng Vân không đến là vì bị Kinh Triệu Phủ gọi đi.”
Thanh Duy nói: “Chẳng phải tốt rồi à? Chúng ta đang lo không có cơ hội nhắc lại án ôn dịch, nếu Trương Nhị công tử đã bẩm báo bản án này, vậy ta có thể quang minh chính đại lật lại án cũ rồi.”
Giang Từ Chu ừ đáp, “Nên đêm nay ta đã phái người đến Hà phủ, mời Hà Hồng Vân sáng mai tới Kinh Triệu Phủ thuật lại.”
Thanh Duy ngạc nhiên, chợt giận mình nhận ra ý của y: “Ngài định tiết lộ manh mối về sổ sách cho hắn?”
Bằng chứng quyển sổ ấy quá quan trọng, nhưng chỉ dựa vào nó thì rất khó để triều đình định tội Hà Hồng Vân được.
Vẫn là câu cũ, trừ khi tìm được điểm liên quan giữa ngân lượng trong sổ với Tiển Khâm Đài.
Số tiền Hà Hồng Vân đã tham ô từ Tiển Khâm Đài được ám tiêu vận chuyển đến kinh thành. Đã nhiều năm trôi qua nên mọi manh mối gần như bị xóa sạch, nếu điều tra nhất nhất từng điểm thì chưa chắc đã có kết quả, mà cũng không kịp thời gian.
Nhưng rốt cuộc đã rửa bạc thế nào, người ngoài có thể không biết, lẽ nào Hà Hồng Vân cũng không biết?
Nếu Hà Hồng Vân biết trong tay Giang Từ Chu có quyển sổ ấy, thể nào cũng sẽ hành động.
Thả hổ về rừng, điều tra ngọn nguồn tuy vô cùng mạo hiểm, song đấy lại là biện pháp hiệu quả nhanh nhất.
Giang Từ Chu nói: “Ngày mai đến Kinh Triệu Phủ nói chuyện, nàng có đi với ta không?”
Hai mắt Thanh Duy sáng lên: “Có!”
Giang Từ Chu nhìn nàng, nói gì đi nữa phấn son cũng sẽ làm hại da, kể từ lúc bị y thấy mặt thật, cứ đến tối nàng sẽ xóa vết bớt đi. Cô gái nằm cạnh y rất đẹp, đẹp vô cùng, nên những ngày qua khi nàng gầy đi, lại không có vết bớt che giấu, y luôn cảm thấy nàng mong manh yếu ớt làm sao.
Dù y biết nàng không yếu đuối đến thế.
Nhưng hễ nhớ tới cảnh nàng lịm đi trong vòng tay mình ngày ấy, thâm tâm y lại trở nên trống rỗng lạ thường.
Giang Từ Chu kéo chăn đắp cho nàng, vươn tay vuốt nhẹ sau đầu nàng, hỏi: “Nơi này còn đau không?”
“Hết đau rồi.” Thanh Duy nói.
Ngô thái y có y thuật cao siêu, chăm sóc nàng rất tốt, lúc tỉnh dậy cũng không cảm thấy đau.