Vừa thấy Thanh Duy nhìn sang, “con ma” kia gần như biến mất ngay lập tức.
Thanh Duy sửng sốt.
Dù vừa rồi chỉ là một chớp mắt rất ngắn ngủi, nhưng nàng chắc chắn đã nhìn thấy bóng dáng con ma ấy.
Không phải ma, mà là người!
Một khắc sau, Thanh Duy tức tốc đuổi theo hướng bóng ma lẩn trốn.
Mưa đã ngừng rơi, trăng sáng vằng vặc, ma leo tường nhảy ra, chạy trốn với tốc độ cực nhanh, gần như ngang ngửa với Thanh Duy có công phu cao cường. Lúc đầu Thanh Duy còn theo sát nút, nhưng vì không quen đường xá Thượng Khê nên dần dà bị tụt lại một quãng.
Thượng Khê nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ, vì bốn bề toàn núi là núi, cả thành trấn cộng lại chỉ nhỏ được chừng này. Không biết con ma kia dè chừng cái gì mà cũng không dám vào núi, thấy không cắt đuôi được Thanh Duy, nó cắn răng, cuối cùng chạy thục mạng trên đường tắt dẫn ra khỏi thành. Có vẻ nó không biết ở đầu đường có chốt cặn, đợi tới khi thấy đằng trước có ánh sáng lờ mờ, hắn mới dừng chân chậm lại.
Thời cơ đến rồi, Thanh Duy đang định tiến lên bắt ma thì ai ngờ đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng vó ngựa, nàng lập tức ẩn mình trong bóng tối, ngoái đầu nhìn ra sau, một cỗ xe ngựa đang chạy về phía này.
Cùng lúc ấy, con ma phóng mình sang bên kia đường, chạy lên đường núi.
Nhưng nó vẫn chậm một bước, ánh sáng từ xe ngựa đã bắt được bóng nó vụt qua.
“Kẻ nào!” Người trước xe quát lớn.
Lặng thinh không tiếng động, Thanh Duy không dám nhúc nhích, và có vẻ con ma kia cũng không dám động đậy.
Mượn đèn lồng trước xe, Thanh Duy thấy rõ người quát mặc áo giáp – là quân lính của triều đình.
Người lính dừng xe, xách lồng đèn chiếu về phía bên này, nhưng mà chẳng thấy ai. Hắn xuống xe, toan lại gần tìm kiếm thì bỗng có người vén rèm xe lên, mất kiên nhẫn nói: “Làm gì đấy, sao còn chưa đi?”
Nàng nhìn về phía xe ngựa, dưới ánh sáng đèn lồng, người vén rèm có khuôn mặt tròn và mắt cũng tròn nốt, dáng dấp của một công tử nhà giàu, còn ai ngoài Khúc Mậu.
Trước đó khi đi qua trạm kiểm soát, nàng có nghe Tả Kiêu vệ kia dặn là đi gọi Khúc Hiệu úy đến thay ca trực, không ngờ Khúc Hiệu úy này lại là Khúc Mậu thật.
Người lính đáp: “Hồi bẩm Hiệu úy đại nhân, lúc nãy thuộc hạ thấy một cái bóng lướt qua núi, rất có thể nó là ác ma quan phủ muốn bắt, nên định đi kiểm tra.”
“Ác… ác ma?” Khúc Mậu nghe vậy, run giọng nói, “Nhưng, nhưng không phải lúc nãy các ngươi bảo, con ma kia chỉ xuất hiện ở núi Trúc Cố sao?”
Núi Trúc Cố nằm ở phía tây, cách nơi này hai hai đến ba mươi dặm, sao con ma này lúc thì ở trên núi, lúc lại ở ngoài núi như vậy, lẽ nào Thượng Khê có đến hai con ma?
“Chính vì không chắc nên thuộc hạ mới muốn đi kiểm tra.”
Binh lính đang nói chuyện Khúc Mậu là người của Tạ Kiểu vệ, ngoài hắn ra, đi theo sau xe ngựa toàn là hộ vệ của Khúc Mậu.
Rừng sâu núi thẳm có ma quỷ quấy nhiễu thị trấn, Khúc Mậu không muốn thiếu bất cứ một ai bảo vệ, nhưng hắn biết phải làm gì đây, hắn với gã Hiệu úy họ Ngũ của tên Tả Kiêu vệ kia bị điều đến đây để bắt ma, bắt sớm ngày nào thì hắn mới có thể thoát thân sớm ngày ấy.
Mà tại sao cái công việc xui xẻo này lại rơi xuống đầu hắn? Cha hắn cũng không buồn nói giúp câu nào.
Khúc Mậu nuốt nước bọt: “Vậy… vậy ngươi đi xem đi.”
“Nè…” Nhưng người lính vừa đi được vài bước thì đã bị Khúc Mậu gọi lại, “Chốt trạm kia, có phải nằm ngay trước mặt không?”
“Vâng, đi theo con đường này đến nơi có ánh sáng đằng trước, Ngũ Hiệu úy vừa mới rời đi, có lẽ Huyện lệnh đại nhân đã đến trạm thay ca.”
Khúc Mậu “ồ” một tiếng, gọi một hộ vệ đến, “Ngươi hãy đến chốt trạm tìm Huyện lão gia, bảo ông ấy phái thêm binh lính đến đón ta.”
…
Người lính dần dần tới gần, dừng lại ở chỗ chiếc bóng biến mất.
Nếu nhìn ban ngày sẽ thấy ở hai bên hắn ta đều có người.
Thanh Duy nấp sau đống cỏ khô bên trái, con ma kia cuộn mình giữa cỏ cây trên con đường núi bên phải.
Nhưng vị trí của con ma không hề ổn ổn, chỉ cần khẽ nhúc nhích là cành cây dưới chân sẽ phát ra tiếng động, nên nó không dám di chuyển dù chỉ là nửa bước.
Người lính vẫn nhớ nơi chiếc bóng biến mất, hắn lập tức tìm kiếm từ cỏ cây bên đường.
Khoảnh khắc sau, một bóng xám bất thình lình xông đến, nó giang rộng hai tay, dùng móng vuốt tấn công vào cổ người lính, người lính giật thót tim, lập tức rút lui, nhưng hành động của con ma quá mạnh, trong chốc lát đã khiến người lính ngã phịch xuống đất.
Hộ vệ của Khúc Mậu nhanh chóng chạy tới tương trợ, nhưng sau khi tấn công người lính, con ma lập tức bỏ chạy vào rừng.
Không lâu sau, Huyện lệnh hay tin bên này xảy ra tình hình khác thường, lập tức dẫn quan sai chạy đến.
Thoạt nhìn Huyện lệnh chưa quá tuổi tứ tuần, người khá gầy, để râu cá trê, đi theo bên cạnh là một sư gia nom khá hiền.
Sư gia kiểm tra vết thương của người lính, không nặng lắm, ông ta nhanh chóng cho quan sai đi cùng đuổi theo con ma đang trốn trong núi, còn Huyện lệnh vén bào đi tới trước xe ngựa, chắp tay nói: “Chắc là Ngũ gia giật mình lắm.”
Đúng là Khúc Mậu rất kinh hãi.
Hắn co quắp trước xe ngựa, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, mở miệng mấy lần nhưng không nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Tìm, tìm người… bảo vệ ta. Chỗ, chỗ này của các ngươi, toàn là ma. Ta… không canh giữ, trạm kiểm soát nữa… về nhà trọ.”
“Chuyện này…” Huyện lệnh do dự.
Trạm kiểm soát ngoài núi chỗ này do Ngũ Hiệu úy của Tả Kiêu vệ đích thân thiết lập, vì mấy ngày trước có người đi theo đường tắt đến Thượng Khê, sau đó vào thành rồi biến mất không tăm hơi. Có vẻ Ngũ Hiệu úy không tin người trong huyện, hắn hạ lệnh rất rõ, nói trạm kiểm soát này chỉ được hắn và Khúc Hiệu úy luân phiên canh giữ.
Nhưng ai mà chẳng biết, tuy quan chức của Khúc Mậu không cao nhưng cha hắn là Hầu gia tam phẩm trên triều, Huyện lệnh nào dám đắc tội, bèn nói: “Khúc Hiệu úy đã bị kinh động, đúng là nên về nghỉ ngơi, chi bằng để tại hạ canh giữ trạm kiểm soát này thay Hiệu úy.”
Nói đoạn, ông ta cho người đưa Khúc Mậu về nhà trọ.
***
Khi Thanh Duy quay về trang viên thì trời đã hửng sáng.
Lúc này cơn buồn ngủ của Dư Hạm cũng đã qua, nghe có người gõ cửa, nàng ta bảo a hoàn người hầu ra đón, lại thấy một mình Thanh Duy đi tới nhà chính.
Dư Hạm ngạc nhiên, cầm khăn tay chỉ vào nàng: “Cô… cô không bị ma hại chết à?”
Thanh Duy không đáp, đi vào nhà rồi ngồi xuống ghế dưới, “Có nước không?”
Dư Hạm gật đầu, vội bảo Tú nhi rót nước cho Thanh Duy.
Thanh Duy uống liền hai cốc, nói: “Ta đuổi con ma kia đi rồi.”
Nàng vừa dứt lời, mọi người trong phòng trố mắt nhìn nhau.
Tối qua bọn họ nghe thấy động tĩnh khác thường trong viện hoang, tuy biết Thanh Duy gặp “ma” nhưng không ai dám đi hỗ trợ. Sáng nay mới lấy hết can đảm đi ra viện hoang xem, chỉ thấy đèn của Thanh Duy rơi dưới đất, người biến mất không tung tích, còn tưởng nàng bị ma bắt mất rồi. Ai dè, không phải ma bắt nàng mà là nàng đã đuổi ma đi.
Người thường thấy ma thì chạy, có ai dám đuổi theo?
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, cô gái này to gan quá!
Dư Hạm cúi người nhìn Thanh Duy, hỏi: “Cô thấy con ma kia thật hả?”
Thanh Duy gật đầu, cầm tách trà trong tay, “Áo xám, tóc dài, nhìn không rõ mặt, nhưng chắc là nam, có điều không cao lắm, cỡ bằng ta thôi.”
Dư Hạm sửng sốt, đoạn vỗ tay cái đốp: “Đúng rồi đúng rồi, là nó đấy, mấy ngày nay ta gặp ở trang viên chính là con ma già này!”
Nghe thấy hai chữ “ma già”, Thanh Duy chợt nhớ lại tối qua Khúc Mậu nói có bóng ma khác xuất hiện trên núi, bèn hỏi: “Có phải Thượng Khê các cô không chỉ có một con ma không?”
Ngoài “ma già” ra, còn có “ma mới”.
“Đúng thế.” Dư Hạm nói, “Ban đầu chỉ có một con thôi, chính là con tối qua cô thấy. Nhưng không hiểu sao mà dạo này lại xuất hiện những ba con ma, một con mặc áo xám tối qua; một con gần đây hay xuất hiện trong núi, mặc áo đỏ; khoảng chừng mấy ngày trước, trong thành còn xuất hiện một ‘công tử ma’ nữa. Lời đồn ác lắm, giờ chẳng ai dám thò mặt ra ngoài ban đêm cả.” Dư Hạm nói, đoạn hối hận, “Không ra khỏi cửa mà ma vẫn tìm tới nơi! Cô nói xem vì sao tối qua tìm tới cửa là con ma áo xám chứ, nếu là ‘công tử ma’ đến, ta sẵn sàng chết trong tay hắn!”