Thanh Văn Dữ Đông Phương Hồng

Chương 3



Nóng, nóng quá, nóng quá. Trái tim đập thật nhanh thật nhanh, bàn tay kia vuốt ve trêu chọc trái tim đang đập thình thình của hắn, khi lướt qua, chỗ đó như dấy lên một ngọn lửa. Từng cơn gió thấp thấp lãnh lãnh thổi qua đầu, thân thể hắn cũng nóng. Sau lưng hắn có một thân thể cực nóng khác, trước người hắn có một đôi bàn tay đang vuốt ve hắn. Thanh Văn Thanh Văn. Hơi hơi tỉnh lại, chỉ biết chính mình đang được Thanh Văn ôm vào lòng, ngồi trên đùi hắn, dưới một gốc đại thụ đã đổ có thể tránh mưa, hai người trần trụi, mà bản thân mình lại đang ngồi trên cái cực nóng giữa hai chân Thanh Văn. “Không muốn, không muốn”

Thanh Văn, không cần thừa dịp ta lâm nguy, ta tuy rằng tâm vấn vương ngươi, nhưng mà không cần như vậy. Bàn tay to lớn vuốt ve ngực cùng hạ phúc của mình, dục vọng bản thân đã đứng thẳng, mà hắn cũng.... Cảm xúc như nhu tơ, thân thể đột nhiên di chuyển, để ngay ở giữa mông của mình, giống như tùy thời đểu có thể xỏ xuyển qua. Trong đầu một mảnh hỗn độn, sốt cao, khoái cảm, Đông Phương Hồng không biết tiếng rên rỉ của mình có bao nhiêu mê người. “Đừng Thanh Văn... chạm vào ta, lại tiếp tục sờ sờ ta”

. Đông Phương Hồng không biết hai tay của mình đang lôi kéo tay Thanh Văn, mà hai tay của hắn lại tự an ủi chính dục vọng của mình. “A”

Đông Phương Hồng tựa vào lòng Thanh Văn, hai mắt mờ sương, thổ khí như lan. Hắn xoa nắn nguyên căn dục vọng của mình, từ sau lưng truyền đến nhiệt độ nóng bỏng của Thanh Văn, trong miệng hắn không ngừng gọi tên Thanh Văn. Kỳ thật, Thanh Văn không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy. Hắn đem thân thể trần trụi lạnh như băng của Đông Phương Hồng ôm chặt trong lòng mình, hai tay ma xát chỉ để truyền nội lực của mình vào người y, để giữ nhiệt độ. Nhưng phản ứng của Đông Phương Hồng cũng rất kịch liệt. Mỗi lần bản thân khẽ vuốt vẽ, thân thể Đông Phương Hồng đều vui sướng run rẩy rên rỉ tiếp đón. Đến cuối cùng, liền ngay cả dục vọng của chính Thanh Văn cũng đều bị trêu chọc mà đứng lên. Tay Thanh Văn khẽ run dừng lại, hắn phải mau buông y ra một chút. Nhưng cánh tay Đông Phương Hồng cũng đè nặng lên tay hắn, Đông Phương Hồng đang ở trên người hắn tự an ủi, tiếng rên rỉ kia quyến rũ, hơi thở liêu nhân. Đông Phương Hồng hồng bị hoả thiêu đến hồ đồ, cũng nóng đến mơ hồ luôn, hắn tự xoa nắn thật mạnh, cặp mông căng nộn theo phần eo vặn vẹo mà không ngừng đè ép lên dục vọng của Thanh Văn. Thanh Văn rên rỉ một tiếng, vẫn là đem hắn cách xa mình, nhưng Đông Phương Hồng vẫn tiếp tục tự mình an ủi, mà bên ngoài mưa to đang rơi xuống tầm tã. Quân tử quân tử quân tử không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. [anh văn nói ba từ quân tử thật đấy:)] Thanh Văn khẽ cắn môi, chưa đem Đông Phương Hồng ném vào giữa trời mưa lớn, lại bế trở về. Lần này đem hắn xoay người bế lại, vừa ôm đã gắt gao bất động, muốn chết a, cứ để hắn như vậy đè xuống nữa, chính mình nhất định sẽ phạm tội. [=)) đây gọi là dụ người phạm tôi a ~] Mà khi mặt Đông Phương Hồng dán vào ngực Thanh Văn, Đông Phương Hồng cũng bắt đầu cuồng loạn khẳng cắn. Thanh Văn rên rỉ một tiếng, tay rơi xuống nơi làm thế nào vẫn không nên đụng. Cuối cùng, thật sự là không được, Thanh Văn hung hăng nói “là ngươi bức ta”

. Bàn tay Thanh Văn đi xuống, đâm vào giữa mông nam hài. Đông Phương Hồng nhất thời hét lên một tiếng chói tai, cong lưng lên, dục vọng cũng thật mạnh áp về phía dục vọng của Thanh Văn. Tay phải Thanh Văn tiếp tục mở rộng huyệt khấu chặt chẽ của Đông Phương Hồng, tay trái một phen ôm chặt Đông Phương Hồng, rồi cúi đầu thật sâu hôn lên môi hắn. Trong phút chốc ở nơi này, hết thảy giống như đình chỉ. Đông Phương Hồng không hề nôn nóng bất an, mà Thanh Văn tim đập cũng trầm ổn hơn. Sớm nên làm như vậy, sớm nên buông tha cho dục vọng đối với Đông Phương Hồng của mình, quay lại ôm lấy cảnh tử của Thanh Văn, cùng hắn môi lưỡi giao triền quấn quýt. Bên ngoài mưa to tiếp tục rơi xuống, nhưng dường như không có thanh âm, bên tai hai người chỉ còn lại thanh âm gắn bó lúc duyện hấp ướt át cùng với tiếng rên rỉ khó nhịn rồi lại thoả mãn. Dục vọng của Đông Phương Hồng đã tới cực hạn, phía sau lại được Thanh Văn mở rộng. Thanh Văn ôm lấy thắt lưng hắn, đem dục vọng cực đại của mình nhằm ngay tiểu huyệt kia, một tấc lại một tấc tiến vào, tiếng thở của hai người đồng thời vang lên, giống như hợp lại thành một. Thân thể trục trặc của Đông Phương Hồng, lại vui mừng tiếp nhận Thanh Văn. Đợi đến khi Thanh Văn cùng hắn hoàn toàn kết hợp, Đông Phương Hồng lại bắt đầu vặn vẹo thắt lưng. Hai người gắt gao ôm lấy nhau, hôn thật sâu, hạ thân không ý thức tìm kiếm góc độ phù hợp với nhau. Thở dốc nóng bỏng, nơi cùng đối phương kết hợp giống như phải hòa thành một chỗ, hai người điên cuồng mê luyến mà không ngừng hôn cắn đối phương, thân thể gắt gao áp lại với nhau, không ngừng không ngừng vuốt ve xoa nắn, hai người đều đem phần hỏa nhiệt của thân thể mình phóng xuất, đem thân thể của chính mình cùng đối phương thiêu thành tro tàn. Đông Phương Hồng run rẩy một chút, bắt đầu phóng ra dục vọng, nhưng Thanh Văn vẫn không ngừng không ngừng dùng sức đâm lên trên, thẳng đến khi đem hắn biến thành thở gấp không thôi. “Không muốn không muốn”

Đông Phương Hồng nắm lấy tóc Thanh Văn, muốn hắn dừng một chút, hắn chịu không nổi, chịu không nổi “A a Thanh Văn không cần, chờ, chờ một chút!”

. Thân thể Đông Phương Hồng run rẩy, hơi hơi trở mình xem thường, tại nơi chưa từng đình chỉ liên tục va chạm dưới thân vẫn không ngừng co rút, đem dục vọng phóng ra. Thanh Văn thở hổn hển một chút, bởi vì đột nhiên co rút nhanh, mà đợi đến khi qua đi, thân thể Đông Phương Hồng một lần nữa thả xuống, Thanh Văn lại ôm hắn xoay người, đem hắn đặt dưới thân, bắt đầu tiếp tục đòi hỏi mãnh liệt kia. Đông Phương Hồng thất thần một chút, bị khoái cảm kéo trở về, thân thể hắn bị va chạm kịch liệt, mà hắn cũng rất nhanh lại bắt đầu cuồng loạn. Thanh Văn tìm nơi khiến cho kẻ khác điên cuồng, một chút lại một chút, đánh mạnh vào, Đông Phương Hồng thét chói tai, nắm chặt bả vai Thanh Văn, hai chân cũng chặt chẽ khóa trên thắt lưng Thanh Văn. “Lại đến! lại đến! chỗ đó! là chỗ đó! a a a a!”

. Giống như tra tấn không chừng mực, tổng cảm thấy được đã tới cực hạn, rồi lại bị đâm mạnh lên trên, một tầng lại một tầng. Đông Phương Hồng kêu đến âm thanh đều ách, Thanh Văn lại vẫn không buông tha hắn, hắn cũng không buông tha Thanh Văn. Đợi cho đến cao trào thứ hai tiến đến, Đông Phương Hồng vừa thét chói tai, vừa phóng thích dục vọng, thân mình cũng đè ép lên dục vọng của Thanh Văn, thẳng đến khi làm Thanh Văn phun ra một ngụm trọc khí, đem nhiệt tình đều phun vào thân thể Đông Phương Hồng. Hai người giữ nguyên tư thế kết hợp cùng một chỗ, thật mạnh thở hổn hển. Mê mê mông mông, Đông Phương Hồng mở mắt, xác thực nam nhân đang ở trên mình đúng là Thanh Văn. “Thanh Văn ta yêu ngươi”

ôm chặt Thanh Văn, Đông Phương Hồng si si mê mê nói. VÌ thế, Thanh Văn lại hôn xuống, hai chân hắn lại một lần nữa vòng qua thắt lưng của Thanh Văn. “Ta phải ôm ngươi, ôm đến tắt thở mới thôi”

Thanh Văn liếm đôi môi sưng đỏ của hắn, lại bắt đầu động thắt lưng. Mà Đông Phương Hồng thở dốc cũng lắc lư theo tần suất lần thứ hai gia tăng “ngươi thật sự quá tuyệt vời”

. Trong trời mưa to, dục vọng càng không thể tiết chế, Thanh Văn không ngừng không ngừng muốn, một lần lại một lần, mà Đông Phương Hồng cũng mộ lần lại một lần nghênh hợp, mặc kệ lý trí đã muốn mất hết sạch. Ngồi trên dục vọng của Thanh Văn, Đông Phương Hồng kêu hô, rên rỉ, một lần lại một lần. Tình nhiệt Thanh Văn một giọt cũng không dư thừa mà trút vào trong thân thể hắn, thẳng đến khi tràn đầy, vẫn như trước không chịu đình chỉ. “Đừng có ngừng, đừng có ngừng, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi”

. Tại nơi kết hợp hết lần này tới lần khác, Đông Phương Hồng ôm lấy Thanh Văn, một lần lại một lần kêu khóc. Hắn muốn Thanh Văn, hắn muốn mọi thứ của Thanh Văn, hắn không ngừng duyện hấp Thanh Văn. Từ môi lưỡi, từ giữa mông, hắn muốn đem thóa dịch cùng tình nhiệt của Thanh Văn đều hấp thu vào trong thân thể. Mưa to càng lúc càng lớn, bọn hắn mập hợp cũng một lần so với một lần càng thêm kịch liệt. Cũng không thiết sống nữa, liều mạng điên cuồng, cái gì cũng đều quên hết, cái gì cũng không quản. Thanh Văn từ lúc chào đời đến giờ chưa từng trải qua một lần mập hợp nào kịch liệt như vậy, mà Đông Phương Hồng cũng chưa từng trải qua tình yêu đầu tiên từ lúc chào đời đến nay. Trong trời mưa to, hai người bọn hắn gặt gao quấn quít lấy nhau, thẳng đến hừng đông, thẳng đến khi mưa đã tạnh, thẳng đến khi lực tẫn. Thẳng đến gà gáy, hai người gắt gao quấn quýt lấy thân thể đối phương ôm nhau mà ngủ. Bọn hắn không phải hai người, bọn hắn là một đôi, hiện tại là như vậy, về sau cũng như thế. [ồ, kịch liệt quá =]~] Thanh Văn cõng Đông Phương Hồng lầy lội trên núi. Cánh tay Đông Phương Hồng ôm chặt cảnh tử Thanh Văn, hai má dán lên đầu của hắn, cười đến cục kỳ hạnh phúc lại điềm tĩnh. Buổi tối điên cuồng kia, mang đến chút hậu quả đau đớn, nhưng lại mang đến càng nhiều càng nhiều hạnh phúc ngọt ngào. Đông Phương Hồng dựa vào trên lưng Thanh Văn, trong lòng tràn đầy thoả mãn. Mà Thanh Văn chỉ vừa đi vừa nhịn không được nhẹ nhàng cười. Quả nhiên là miệng quạ đen gì đâu, nhưng dạng này cũng không tốt lắm. Tâm tư hai người đều đặt cùng một nơi, hạnh phúc nhiều hơn gấp bốn lần. [củi khô lửa bốc của anh văn thành cháy nhà luôn =)] “Ai, trái cây!”

Đông Phương Hồng nhìn lên cao, ở trên cành cây cách đó không xa, kinh hỉ kêu lên. “Ở đâu, ở đâu?”

Thanh Văn vội vàng thả Đông Phương Hồng xuống, nhìn theo hướng tay chỉ của hắn. Trên cành cây rắn chắc trên cao, hai khỏa bọt nước trong suốt đọng lại khiến thực quả này thực ngon miệng. Hai người đều đói đến hốt hoảng, vừa phát hiện cái này tự nhiên là vui sướng. Thanh Văn lượng lượng độ cao, chạy lấy đà, rồi nhảy lên. Bám vào cành, Thanh Văn một tay hái thực quả, liền hướng Đông Phương Hồng ném đên, Đông Phương Hồng đã sớm chờ mong đứng ở nơi đó. Một quả lại một quả, Thanh Văn mộ hơi hái tám quả thực, mới buông cành ra, nhảy xuống mặt đất. Đông Phương Hồng lau khô một quả đưa đến bên miệng Thanh Văn, Thanh Văn mở nụ cười, mở miệng ra cắn một ngụm. “Thực ngọt”

Thanh Văn thấp giọng nói, rồi cúi đầu hôn đến. Hương vị ngọt ngào của thịt quả hơn phân nửa đền uy trở về miệng Đông Phương Hồng [đôi tình nhân trẻ thiệt ngọt ngào = v=] Mặt Đông Phương Hồng đỏ bừng không nói, Thanh Văn sờ sờ mặt hắn, mới tha để hắn tự ăn trái cây. Vì thế, hai người liền cứ như vậy ngồi cùng một chỗ ăn trái cây, nói thì ít, nhưng lại thật ngọt. “Không nghĩ tới, chúng ta thật sự cùng một chỗ”

Đông Phương Hồng nhỏ giọng nói, lại tràn đầy nhu tình mật ý “thật sự là chết cũng đáng”

. “Đừng nói mấy lời này, hảo hảo, còn có thể cùng nhau thật lâu”

Thanh Văn sờ sờ tóc Đông Phương Hồng, nhìn hắn trong chốc lát, cũng nhẹ nhàng cười “mới qua một buổi tối, ngươi như thế nào lại trở lên hấp dẫn hơn nhiều?”

. “Dù có xinh đẹp, cũng không phải thanh quan nhân”

Đông Phương Hồng xấu hổ oán hận nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thanh Văn một cái, liền để Thanh Văn thấy được tim đập mạnh một cái. “Đúng vậy, Hồng nhi không bao giờ.....là thanh quan nhân nữa”

Thanh Văn ôm Đông Phương Hồng, cũng nhẹ giọng cười “Hồng nhi biến thánh Hồng nhi của Thanh Văn rồi”

. [ọc ọc, ngọt chết ta > 3<] “Ngươi gọi ta là Hồng nhi?”

Đông Phương Hồng hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu. “Ân, Hồng nhi của ta”

Thanh Văn thấp giọng nói. “Nghe thật hay”

Đông Phương Hồng rúc vào lòng Thanh Văn, thoả mãn thờ dài. “Ngươi nếu thích, ta sẽ gọi ngươi như vậy cả đời”

Thanh Văn thấp giọng nói. “Chỉ sợ qua vài năm, Hồng nhi trưởng thành, tâm Thanh Văn sẽ thay đổi”

Đông Phương Hồng ở trong lòng hắn sầu kín nói. “Ngươi nếu thật tình yêu ta, ta Lí Thanh Văn sẽ lấy thật tình đối đãi ngươi, một đời không đổi”

Thanh Văn thấp giọng nói. “Nói mà không có bằng chứng”

Đông Phương Hồng cười ha ha. “Phải viết chứng tử cũng được”

Thanh Văn thấp giọng cười. “Không cần ngươi viết chứng tử, chỉ cần ngươi chỉ thiên vi thệ thôi”

Đông Phương Hồng thật sâu nhìn Thanh Văn. Thanh Văn cũng nhìn Đông Phương Hồng “Hoàng thiên tại thượng, ta Thanh Văn một đời lấy đối với Đông Phương Hồng là thật tình thật ý. Bệnh tật không phân lìa, tranh chấp không ác ngôn, nếu làm trái lời thề này, trời đất bất dung.”

“Hậu thổ vi thệ, ta Đông Phương Hồng hôm nay làm người của Thanh Văn, một đời là người của Thanh Văn. Vĩnh bất tương phu, gắn bó như răng với môi, nếu làm trái lời thề này thiên địa đồng diệt”

Tay hai người nắm thật chặt. “Ta không hối hận, cho dù hiện tại có chết, cũng không hối hận”

Đông Phương Hồng cũng bật khóc. “Đang yên đang lành, lại nói mấy lời này”

Thanh Văn cũng cười, hôn lên đầu của hắn “ta còn muốn tìm cái khách *** với ngươi thân thiết một trăm lần, sớm như vậy liền dừng lại, ta chết cũng không cam tâm”

. “Người ta đang nói nghiêm túc, ngươi lại đùa ta”

Đông Phương Hồng vừa buồn bực, vừa xấu hổ trừng mắt nhìn Thanh Văn. “Những gì ta nói là sự thật. không cùng ngươi hảo hảo nhiệt tình thượng một trăm lần, ta làm quỷ cũng không cam tâm”

. “Sắc ma”

Đông Phương Hồng nhẹ giọng xì một cái, hai gò má đỏ bừng. Không mê cung nào không có lối ra, đương nhiên cũng không rừng cây nào cũng không có đường thoát. Hai người vừa đi vừa dừng, vừa tìm vừa chơi đùa, vừa nháo, nhưng cũng đi ra khỏi rừng núi, đi tìm một gian khách ***. Khách *** lão bản nhìn đến hai cái tượng đất, ngây người trong chốc lát, sau thấy Thanh Văn xuát ra một nén bạc mới nở nụ cười [vâng tượng đất đấy =))] Như trước vẫn à một gian phòng hảo hạng, một chút đồ ăn, lại thêm một dũng nước ấm. Trên người hai người đều dơ bẩn, lại vô cùng cao hứng mà tẩy trong uyên ương dục. Thay quần áo sạch sẽ, hảo hảo nếm qua một chút đồ ăn, đem cái bụng đói suốt ba ngày uy no, sau đó hai người mới ôm nhau cùng ngủ. Suốt một ngày, mới phảng phất giống như sống lại sau cả một thế hệ. Hai người nhìn nhau cười. “Chúng ta đừng về kinh thành sớm như vậy được không?”

Đông Phương Hồng ở trên ngực thanh Văn vẽ vòng. “Ta tán thành”

Thanh Văn bắt lấy tay Đông Phương Hồng, nhẹ nhàng hôn lên. “Vậy ngươi muốn ở lại bao lâu?”

Đông Phương Hồng đỏ mặt hỏi. “Liền một trăm lần đi”

Thanh Văn cười đến đáng giận. “Cái gì một trăm lần?”

Đông Phương Hồng mờ mịt. “Một trăm lần lần trước ta nói đó”

Thanh Văn cúi đầu lại hôn. “Ngươi như vậy là muốn đợi bao lâu a”

Đông Phương Hồng đỏ mặt bị hôn, chỉ thấp giọng nói. “Đây là khiêu chiến sao? ta tiếp”

Thanh Văn vừa hôn vừa nói. “Ai hạ chiến thư với ngươi hả, nhưng không được qua loa cho xong”

. “Đúng, Hồng nhi nói tất cả đều đúng, ngươi vừa lòng chưa? coi như là một lần, thế nào?”

“Lúc này mới không sai biệt lắm, hi”

. Nhưng mà, tuy nói điều kiện hà khắc, dưới sự ‘cố gắng’ của hai người, vẫn đạt thành mục tiêu. Thời gian không đến nửa tháng, phân đà Tể Châu liền nghênh đón thiếu chủ nhân của bọn họ. Cộng thêm một cái thiếu niên xinh đẹp, thân thiết rúc vào lòng hắn. Bên ngoài trời đổ tuyết, hai người kia lại nóng hừng hực. Thanh Văn mặc quần áo bình thường, bền ngoài còn khoác thêm một kiện áo bông dày, khiến cho cái lạnh của tiết thời tiết chỉ đọng mấy khỏa bọt nước nho nhỏ trên tóc hắn. Khí sắc của Thanh Văn phi thường tốt, nở nụ cười thật lớn, ánh mắt lượng lượng, thật đúng là một thiếu hiệp tuấn mỹ tiêu sái. Mà thiếu niên được hắn ôm trong lòng, trên người cũng mặc hắc bì áo thật dày, trên cổ quấn lông hồng hồ li, trên tay trên đầu còn đội mũ lông thỏ tuyết trắng, thêm cái bao tay lông thỏ nữa. Duy nhất lộ ra là khuôn mặt bị khí trời lạnh giá làm rét lanh, xinh đẹp giống như một trái bình quả (là quả táo). Vừa thấy người lạ tới, đôi ánh mắt có chút xinh đẹp mà e lệ vội vàng nhìn xuống thấp, sau đó chuyển chuyển, chuyển đến trên người Thanh Văn. Lấy bộ dạng hắn thân mật cùng Thanh Văn, đại khái ngay cả người mù cũng biết quan hệ của bọn họ. “Ha ha ha vào đây ngồi, vào đây ngồi”

Một tráng niên nam tử hơn bốn mươi tuổi vốn được mọi người vây quanh, vô cùng cao hứng mà chạy đến tiếp đón Thanh Văn, vừa thấy thiếu niên trong lòng Thanh Văn, xấu hổ cười hai tiếng, vẫn là vội vàng thỉnh mọi người tiến vào trong. Thời tiết bên ngoài lạnh muốn chết, tuyết rơi càng lớn, đến ngay cả phòng cũng bị nấp một nửa. Tay thiếu niên vẫn lôi kéo Thanh Văn, mà tay Thanh Văn cũng rất ít khi rời khỏi thắt lưng của thiếu niên. Nam tử kia cao thấp tả hữu đánh giá thiếu niên trong chốc lát, phát hiện quả nhiên là cái tiểu oa nhi xinh đẹp như thiên tiên, nhớ tới tiểu chủ tử của mình phong lưu, vẫn chỉ có thể cười gượng. “Thanh Văn a, vị này xưng hô như thế nào đây?”

“Vương bá bá, hắn gọi là Đông Phương Hồng, xinh đẹp đi? là người của ta”

Thanh Văn cao hứng nói. “Đến từ đâu vậy?”

nam tử kia trên người mặc trường bào hắc sắc thêu mãnh hổ kim sắc, phối với một bộ mặt thô lỗ dương cương, nói có bao nhiêu uy nghiêm thì có bấy nhiêu. Nhưng hiện tại lại có bộ dạng thật cẩn thận, khiến người xem muốn bật cười. “Đông Bắc a”

. “Đông Bắc rộng lớn như vậy, người tên Đông Phương Hồng không có một ngàn cũng phải hơn một trăm đi”

“Ai quan tâm hắn ở đâu, ta thích là tốt rồi”

Thanh Văn nói xong, lại cúi xuống đùa với Đông Phương Hồng, trên mặt Đông Phương Hồng có gì đều để Thanh Văn ăn đậu hũ hết, trước mặt người ngoài lại không nên nổi giận, Đông Phương Hồng chỉ biết buồn bực vừa xấu hổ vừa giận dữ mà trừng mắt nhìn Thanh Văn. “Ngươi xinh đẹp như vậy, ta thích là đủ rồi. Đến, hôn một chút”

Thanh Văn vừa nói, một bên giống như sắc lang vừa hôn vừa muốn cắn, thẳng đem Đông Phương Hồng sợ tới mức vội vàng lấy hai tay chặn ngay miệng hắn lại. “Khụ”

người họ Vương ho nhẹ một tiếng, cho dù không có trách nhiệm phải nhắc nhở. Nhưng hơi hơi chuyển đầu, lại vẫn là nói “Thanh Văn a, bá bá không sợ phiền tóa, nhưng ngươi biết đối thủ lợi hại?”

“Đương nhiên là lợi hại, người ta đánh không lại cũng không nhiều”

Thanh Văn vuốt tay nói. “Đó là võ công lợi hại, nhưng người của Đông Phương gia không dễ chọc”

“A? nguyên lai là đồng tộc tương tàn”

Thanh Văn ra vẻ suy nghĩ sâu xa vuốt cằm. Đợi một tháng ngay cả hỏi cũng không hỏi, cuối cùng ngươi cũng chịu để ý. Đông Phương Hồng vô lực mà trừng mắt nhìn Thanh Văn một cái. “Đông Phương Hồng bảo ở Đông Bắc có thế lực rất lớn, truy binh kia nghe nói là cháu tộc trưởng, chống lại hắn, chỉ sợ là muốn cùng Đông Phương bảo đối nghịch”

“Một người cháu đường đường hoàng hoàng, Hồng nhi, ngươi nói, ngươi là ai, ông nội ngươi tám phần là biểu dể của tộc trưởng nào nào nào đó đi?”

“Ta cũng tộc trưởng kia không có nửa điểm huyết thống quan hệ gì hết”

mặt Đông Phương Hồng trắng bệch liếc mắt nhìn Thanh Văn một cái. “A, kia thật đúng là đáng tiếc”

Thanh Văn cũng không có nửa điểm thành ý tiếc hận. “Cho nên?”

Vương bá bá hỏi “Đối với người cùng tộc thường có qua hệ rất lớn”

Thanh Văn rung đùi đắc ý “tộc trưởng Đông phương bảo từ nhỏ ta đã biết, Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhà ta từ nhỏ chính là đi theo trưởng lão bọn họ tập võ. Tộc trưởng kia chỉ nghe lời trưởng lão nói, trưởng lão kia rất cưng chiều Thiểu Hoa nhà chúng ta, mà Thiểu Hoa nhà chúng ta lại thực nghe lời ta nói. Ngươi nói, tộc trương kia sẽ nghe lời cháu hắn hay nghe lời ta?”

[quan hệ siêu lằng nhằng @x@ ] “.....”

‘Vương bá bá’ trên bức tranh quan hệ đồ, xem ra đã là lâm vào suy nghĩ sâu xa, mà Đông Phương Hồng chỉ cúi đầu như trẻ mà cười cười. “Cười cái gì mà cười, phu quân nhà ngươi đã nói phải làm chỗ dựa vững chắc cho ngươi, ngoại nhân giúp ngươi cũng là người của phu quân của ngươi?”

Thanh Văn cố ý niết hai má của Đông Phương Hồng. Đông Phương Hồng ha ha cười, nhưng suy nghĩ cặn kẽ rõ ràng một cái, Thanh Văn giật mình, chà xát bàn tay nóng ấm đáng muốn cứ như vậy mà nhào tới cợt nhả không kiêng nể, đã bị một câu của ‘Vương bá bá’ hắn quấy rầy. “Trọng điểm là vì cái gì muốn tìm Đông Phương Hồng của Thanh Văn gây phiền toái?”

Ai, rốt cục cái đầu của người nào đó cũng suy nghĩ rõ ràng. Đông Phương Hồng hơi hơi mở to hai mắt “Tự nhiên là vì cướp sắc”

Thanh Văn ra vẻ đương nhiên nói. Hai người ngay tại chỗ vô lực mà nhìn hắn. “Nhìn cái gì vậy, trừ bó cái đó thì còn cái gì nói ra xem a”

Thanh Văn la hét “không phải cướp sắc chẳng lẽ là vì giựt tiền? tiểu tử này nghèo đến mức quần trong quần ngoài cũng là ta mua cho hắn đó, trên người hắn có cái gì đó đáng giá ta đều lần mò hơn một tháng rồi lại mò không ra sao?”

Đó là bởi vì ngươi xé rách quần áo còn lại của ta mà! Hơn nữa từ từ, ta sao lại đi theo cái vấn đề nhàm chán ồn ào này, Đông Phương Hồng lâm vào trạng thái cam chịu. “Khụ, nghe nói là Đông phương gia gần đây có người trẻ tuổi thực vĩ đại, nhưng dã tâm rất rõ ràng, trong lúc trong Đông Phương tộc phân chia hai phái. Nhưng Đông Phương tộc từ trước đến nay nội đấu bất ngoại đấu, lần này đuổi tới tìm một mình Đông Phương Hồng của Thanh Văn gây phiền toái, nói vậy Đông Phương Hồng cũng không phải một kẻ vô sự đi?”

“Đúng vậy, Đông Phương Sùng Đức có dã tâm rất lớn, một lòng muốn làm tộc trưởng. Nhưng ý tứ trong tộc tương đối có thiên hướng truyền ngôi cho con trai trưởng của tộc trưởng. Việc này gây ra đại loạn, dần dần liền phân thành hai phái. Không biết vì cái gì, sau lại xung đột càng ngày càng kịch liệt, như thể nước với lửa ”

Đông Phương Hồng vội vàng nói. “Kia Đông Phương công tử ở trong đó là có vai trò như thế nào?”

‘Vương bá bá’ hỏi. Đông Phương Hồng liếc mắt nhìn Thanh Văn một cái, phát hiện hắn đang chuyên tâm nghe. Trong ngực Đông Phương Hồng nhảy dựng, bưng kín ngực mình, cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng. “Hắn sở gĩ muốn giết ta, là bởi vì chỉ có ta biết được trưởng lão đang ở nơi nào, mà ta lại không nói cho hắn”

. “Trưởng lão?”

‘Vương bá bá liếc mắt nhìn Thanh Văn một cái, phát hiện hắn cũng kinh ngạc không kém “thế hệ trưởng lão trong tộc các ngươi không phải muốn ẩn cư thật lâu thật lâu sao?”

Nếu có thể thỉnh được đại trưởng lão trong Đông Phương tộc ra nói chuyện, vậy con đường Đông Phương Sùng Đức nhậm chức tộc trưởng liền càng thêm trôi chảy. Lời của Đại trưởng lão với Đông phương tộc có thể coi như là thánh chỉ. “Đúng, là trưởng lão trước khi đi dặn dò mặc kệ tộc trưởng muốn truyền ngôi cho con trai trưởng, cho nên Đông Phương Sùng Đức mới không phục”

“Ngươi đang nói dối cái gì, hắn chính là toàn tâm toàn ý muốn giết ngươi”

Thanh Văn thế nhưng lại nói “ngươi không muốn nói thì không nói đi, nói lời này mà nghĩ lừa gạt được ta sao?”

Đông Phương Hồng bóp chặt ngực mình, trong lòng sợ hãi, ngẩng đầu ai ai nhìn về phía Thanh Văn. “Thanh Văn, đừng giận ta”

thanh âm Đông Phương Hồng mang theo ba phần khóc âm. “Kia về sao không cần gạt ta nữa!”

Thanh Văn dặn dò. “Ân! sẽ không, tuyệt đối sẽ không!”

Đông Phương Hồng nắm chặt áo Thanh Văn, đem mặt mình đều chôn vào trong. “Cho nên?”

‘Vương bá bá’ cẩn thận hỏi “Cho nên chính là khó giải thích rồi, Chúng ta không biết vì cái gì Đông Phương Sùng Đức phải đuổi giết Đông Phương Hồng, chỉ cần đem Hồng nhi bình an đưa đến kinh thành là được rồi”

Thanh Văn sờ sờ tóc của Đông Phương Hồng, nói như vậy. “Kinh thành lớn như vậy, đưa đến kinh thành rồi chạy đi đâu?”

“Đến lúc đó rồi nói sau”

. Thanh Văn không hổ là biểu huynh đệ của đương kim thiên tử, gửi một phong thư đến, mười vạn thiết kị binh liền cấp tốc chạy đến. Dù sao, cái gọi là ‘cường địch’, trong từ điển của Thanh Văn cũng chưa từng xuất hiện qua. Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhận được thư của Thanh Văn, còn tưởng rằng phiên quốc muốn động tay chân cái gì, liền đưa đại quân tiếp cận. Rất xa, ngằm nhìn tác phong đều nhịp kia, ‘Vương bá bá’ có chút để ý mà gãi tóc, chính là quay đầu hỏi Thanh Văn. “Nhiều người như vậy, chỉ sợ nhìn được nhưng không dùng được, vẫn là bá bá dẫn ngươi trở về đi”

“Yên tâm đi, võ công hắn rất lợi hại, một con ngựa một cước thải, một người một thương thống, khó mà có thể lấy được mạng của hắn”

Thanh Văn oai phong mà nói “Soái lĩnh chính là biểu huynh đệ của ta, hắn thật sự rất lợ hại. So với ta, hắn đến hai cái cũng không đủ chết”

. [tiếc là có số thê nô =)] “Vậy thì Vương bá bá sẽ không tiễn, nhưng thật ra cái này”

‘Vương bá bá từ trong ngực lấy ra một kim vòng liên tử (vòng cổ vàng), thuận tay đeo trên cổ Đông Phương Hồng. Từ xa nhìn dường như là thuận tay tùy tiện, nhưng cẩn thận nhìn, thì ‘Vương bá bá’ cả tay đều có chút phát run. “Đây là lễ gặp mặt cho cháu dâu của ta, khi nào bái thiên địa chớ quên nói cho ta”

‘Vương bá bá’ nói xong, ưỡn ngực mình nghênh ngang tràn ngập khí phách rồi quay về phân đà. Đông Phương Hồng ngây ra một lúc, mới cúi đầu xem kĩ kim liên tử kia. Kim liên tử hảo thô a, Đông Phương Hồng cũng cúi đầu nhẹ nhàng cười. Kim liên tử kia đeo trên cái cổ nho nhỏ cửa hắn, vừa trầm vừa nặng, lại quá dài, Thanh Văn cũng trộm liếc lại, thấy không vừa mắt, thuận tay thắt cái kết. Cài vòng dài vừa hợp, hình dạng cũng hấp dẫn hơn. Thanh Văn càng nhìn càng vừa lòng, lôi kéo Đông Phương Hồng bình bình ‘thiết kế’ của hắn. “Thanh Văn này buộc thật tốt, tay vò vò lưu loát. Ẩn hàm Thái cực, tay nhanh mà gắn rất chặt, rất được”

Đông Phương Hồng nhẹ giọng nói. “Có đẹp thế nào cũng không đẹp bằng ngươi, đi cùng ta đến tiếp mấy phân đà nữa, bảo đảm ngươi biến thành tiểu phú ông”

Thanh Văn bóp mũi hắn, chỉ nhẹ giọng cười. Cũng không phải, liên tử này khá trầm, một nhà bình thường một năm chi tiêu cũng không nhiều như vậy. Nhưng giá trị của liên tử kia không phải chỉ trầm, mà còn là tâm ý của ‘vương bá bá’ cũng đã rất rõ ràng. Đông Phương Hồng cảm thấy trong lòng uất ức, nhưng chỉ ngọt ngào mà tựa trong lòng Thanh Văn. “Ta xem, thật muốn chọn ngày bái thiên địa, bằng không không có cái công đạo tốt”

Thanh Văn ôm hắn, chỉ nhẹ giọng cười “sau khi quay về kinh, ta bảo Thiểu Hoa cho chúng ta một hỉ yến kinh thiên động đia, quỷ thần khiếp sợ.”

Nếu thực để Hoàng Phủ Thiểu Hoa làm chủ sự, chỉ sợ hỉ yến này thật sự rất kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu. Ngọt thì có ngọt, Đông Phương Hồng cũng không thể không có chút bất đắc dĩ mà nghĩ. May mà, Thanh Văn cũng không có ý tứ tiếp tục muốn nói, liền mặc Đông Phương Hồng giả ngốc giả cười mà dựa sát vào lòng. Mà đoàn người này, tuy nói có chút khoa trương, nhưng lại thật sự lên đường bình an đến Kinh Thành. Nhưng mà, càng đến gần Kinh Thành, tâm tình Đông Phương Hồng lại càng suy sụp. Ngay từ đầu Thanh Văn còn trêu ghẹo, tám phần là muốn tìm bất mãn. Trước kia mỗi ngày đều ít nhất muốn hôn hai ba lần, hiện tại nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, cũng không dễ làm. Nhưng mà, Đông Phương Hồng cũng thật suy nghĩ về vấn dề này. Đợi cho đến lúc thấy được cửa thành, Đông Phương Hồng cũng lôi kéo Thanh Văn, không để cho hắn vào thành. Mười vạn ánh mắt tự nhiên đều chăm chú vào hai người bọn họ. Nhưng Đông Phương Hồng cắn răng nhắm mắt, không nói thì không nói, không đi chính là không đi, mà Thanh Văn thấy hắn như vậy, nhưng không có tức giận, chỉ cười đến lộ ra cả hàm rằng trắng bóng. “Các huynh đệ vất vả, ta sẽ đưa người này đi. Ta cùng thân thân ái thê của ta thân thiết thân thiết một chút, trì hoãn vài ngày, ngại quá a”

. Thốt ra lời này, Thanh Văn chính là ngồi xuống ôm lấy Đông Phương Hồng quả nhiên chuyển hướng, đi đến khách *** ngoài thành. Mười vạn đại quân tựa như đã thông hiểu mà cười ha ha, cũng không quấy rầy bọn Thanh Văn, bản thân ở ngoài thành đóng quân, để chủ tướng vào thành phục mệnh. Mà Đông Phương Hồng trong lòng Thanh Văn đi? nghe được Thanh Văn nói như vậy, làm sao còn mặt mũi dám ngẩng đầu, tự nhiên cũng chỉ có thể đỏ mặt bị một đường ôm về khách ***. Vừa mới vào phòng, Thanh Văn đã đè ép trên thân người kia, gần gũi mà đối hắn cười. “Tiểu quai quai, muốn ta sao?”

. Đương nhiên là muốn, mấy ngày nay không có thân thiết, hắn thân mình đều kêu gào chưa đủ a. Cũng bởi vậy, dưới miệng lưỡi của Thanh Văn, Đông Phương Hồng liền thở hổn hển, để Thanh Văn tự thoát y phục của mình. Có nhiều ngôn ngữ thế nào cũng không thể dùng được, chỉ có lửa nóng mập hợp, chỉ có thể đem hết thảy đều đốt cùng một chỗ. Thanh Văn cùng hắn vừa hôn sâu, vừa đưa tay xuống phía sau mở rộng, Đông Phương Hồng thở hổn hển vừa ôm Thanh Văn, vừa mở chân, đem thân thể của mình tận lực thả lỏng. Chờ đến lúc, Thanh Văn vào được giống như có một hồi chuông vang lên, gõ đến trong đầu Đông Phương Hồng ong ong vang. Đông Phương Hồng thoải mái mà rên rỉ, vặn vẹo thắt lưng, trong đầu vui vẻ thư sướng, dựa vào cảm giác thân thể vừa khóc vừa kêu. lần này thân thiết, dường như muốn ép cạn Thanh Văn,thân thể Đông Phương Hồng chưa bao giờ chặt chẽ như vậy, hắn thậm chí kích động nắm lấy tóc Thanh Văn muốn Thanh Văn lại đến lại đến. Thanh Văn một lần lại một lần đem tất cả nhiệt tình đều trúc vào thân thể hắn, Đông Phương Hồng vẫn tham lam mà không ngừng dùng chính thân thể mình hút vào. Hai người đều rên rỉ tràn đầy hỏa nhiệt, ma sát lửa nóng, dù trời hừng đông hay tối đen không trọng yếu chỉ biết làm đến mệt mỏi ngả đầu ngủ, tỉnh lại tiếp tục làm. [=.= nhiệt tình thế] Cứ như vậy làm đến thiên hồn địa ám, khát nước liền bảo tiểu nhị mang nước đến, đói bụng sẽ tùy tiện lấy điểm tâm trên bàn cho vào bụng. Nhưng mà, đợi đến khi Hoàng Phủ Thiểu Hoa phái người đến kêu Thanh Văn, sứ giả lại phát hiện chỉ có một mình Thanh Văn trên giường trợn tròn mắt chờ đến hừng đông. “Thanh Văn?”

“Hắn đi rồi sao?”

“A?”

“Nói muốn đi mao xí, đi rồi không trở về nữa, cũng đã nửa ngày rồi”

“Ngươi nói ai vậy?”

“Có lẽ ngay cả tên cũng là giả đi”

. “Thanh Văn?”

“Còn nói cái gì mà thiên trường địa cửu, ngay cả phong thư cũng không để lại”

. “Nói chính xác thì đã xảy ra chuyện gì, ngươi vẽ một bức tranh đi, ta sai người đi tìm”

. “Ta tận mắt thấy hắn mặc y phục đi ra khỏi khách ***, không hề quay đầu lại”

“Trở lại Kinh Thành sao?”

. “Ai biết được”

. Vì thế, Thanh Văn đại công từ mấy tháng nay oanh động các nơi luyến ái lại kết thúc vô tật. Bất quá, mấy bằng hữu nói chuyện cười đùa cũng sẽ không để trong lòng. Thanh Văn chính là như vậy, mỗi lần đều đem tất cả tâm giao ra ngoài, cũng không phải bị lợi dụng là bị vứt bỏ, không có được một cái kết cục tốt. Mấy bằng hữu nói, Thanh Văn a, lần này là muốn mượn rượu giải sầu vẫn là để các anh em giúp ngươi đến Di Hồng viện, Di Phương viện để bao hơn một tháng đi? “Không cần, tháng này cứ để ta yên tĩnh chút đi”

. “VÌ cái gì? Thanh Văn, ngươi thay đổi rồi!”

. “Không thay đổi không được đi, trước khi đi hắn thực đem ta ép khô, ta đã sớm một giọt cũng không còn, thật muốn dầu hết đèn tắt”

. “Người hảo ngoạn, vừa muốn tiền vừa muốn sắc”

. “Hiện tại mới biết được?”

. “Thanh Văn, ngươi thực may mắn, người như thế thoát khỏi sớm ngày nào thì tốt ngày ấy”

. “Ta chỉ biết, về sau tốt nhất ngay cả nam hài tử cũng không đụng phải”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.