Thanh Văn Dữ Đông Phương Hồng

Chương 5



Ngày hôm sau, khi trăng lên đầu cành, Ngụy Văn lén lút, cầm lệnh bài của Thanh Văn vào cung.

Chờ đến khi Thanh Văn trở lại phòng mình, thây Ngụy Văn trên người còn mặc quan phục, quy quy củ củ ngồi trên ghế, vắt tay chờ hắn, hai mắt liền tỏa sáng.

“Tiểu mĩ nhân, ngươi tới rồi”.

Thanh Văn vội vàng cài then cửa, kéo y tử sáp lại, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Ngụy Văn qua, sờ a sờ.

Mặt Ngụy Văn hơi đỏ, cũng không rút tay về.

“Tiểu mĩ nhân, ngày hôm qua có khỏe không? đau không?” Thanh Văn vừa mặt dày mày dạn (aka mặt mo QT nói thế=)) hỏi, vừa sờ soạng trong vạt áo.

Nguy Văn nhuyễn một chút, lại thuận thế để Thanh Văn kéo vào lòng, giở trò ngay tại chỗ.

“Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, ta nhớ ngươi muốn chết”.

Thanh Văn vừa cúi đầu hôn hắn, vừa binh phân lưỡng lỗ sờ soạng vào trong. Kéo vạt áo lên, tay phải phía trước, tay trái phía sau, nhu ấn mở rộng.

Da thịt trần trụi tiếp xúc, trường khố, lý khố, tất cả đều cởi phân nửa, Ngụy Văn sớm bị làm cho không biết mình là ai.

Giữa lúc thiên hồn địa ám, đầu còn mơ mơ màng màng, Ngụy Văn để Thanh Văn bế lên, nâng dục vọng sáp vào.

Ngụy Văn ngồi trên người Thanh Văn, cho đến khi để cho người kia tiến vào thân mình mới giật mình một cái quay người lại.

Nhưng thanh tỉnh cũng không duy trì được vao lâu, chờ đến khi cái vật tra tấn người ta kia toàn bộ đi vào, Ngụy Văn lại bắt đầu ân ân a a rên rỉ, hai tay chống trên bả vai của Thanh Văn, nhắm mắt lại bắt đầu di chuyển thắt lưng.

“Thật muốn chết mà, ngươi như thế nào lại chặt như vậy, nóng như vậy” Thanh Văn ôm thắt lưng Ngụy Văn, vừa trùng vừa đụng mà rên rỉ.

Y tử kia bị bọn hắn dát dát rung động, chờ Ngụy Văn phóng thích một lần, Thanh Văn đỡ hắn đứng lên, đem hắn đặt trên bàn, lại lần nữa tiếp tục.

Thân thiết quá kịch liệt, mắt thấy cái bàn không bao lâu sẽ gãy. Nhưng đang trong thởi điểm quan trọng, phịch một tiếng, đại môn Thanh Văn cài chặt bị người ta một chưởng vỗ khai!

Thanh Văn cùng Ngụy Văn bị dọa sợ đến mức lập tức cứng ngắc một chỗ.

Khuôn mặt lãnh nghiêm dứng ở cửa, không phải là ‘sư phụ’ của Hoàng Phủ Thiểu Hoa sao?

Chỉ thấy hắn hai mắt đỏ ửng, cứ như vậy đứng ở cửa trừng mắt nhìn bọn họ. Trừng mắt trong chốc lát. ‘sư phụ’ kia cắn rắng, nhắm mắt, cũng không quay đầu lại mà rời đi. Dọc theo khuôn mặt xinh đẹp, một giọt nước mắt thanh thanh lượng lượng rơi xuống, nhìn thấy khiến Thanh Văn một trận hoảng hốt.

“Ngươi...ngươi rốt cuộc có mấy tình nhân” cho dù bị Thanh Văn đặt ở trên bàn, hai chân vẫn quân quýt lấy thắt lưng hắn, Ngụy Văn vẫn đỏ mặt hỏi.

“Hiện tại chỉ có một mình ngươi, ngươi đừng nghĩ loạn” Thanh Văn vội vàng lấy lại tinh thần an ủi tiểu mĩ nhân dưới thân.

“Hắn thì như thế nào”.

“Ai biết được, đừng để ý đến hắn, chúng ta tiếp tục”.

[đáng đánh c(╰ _╯)~~~@]

“Ân hanh cáp a a Thanh Văn Thanh Văn, cửa”

“Hiện tại đã thành cái dạng này, ngươi muốn ta rời ngươi đi đóng cửa?”

“Ngoan, chịu gió lạnh một chút, chờ xong lần này ta mới đi ác”.

“Sẽ có người nhìn thấy mất”.

“Như thế nào lại có người nhìn chứ, không có”.

Sư phụ Hoàng Phủ Thiểu Hoa đến tột cùng là phát điên cái gì?

Chờ đến hừng đông tiễn Ngụy Văn rời cung, Thanh Văn âm thầm mắng, từ cửa cung lại muốn đi về phòng mình.

Phòng cửa hắn đương nhiên là ở Hạnh Nguyệt cung, cho nên đường đi thật xự hơi xa.

Thanh Văn đi tới đi lui, nagy lúc ở ngoài Hạnh Nguyệt cung gặp được sư phụ của Hoàng Phủ Thiểu Hoa đang ngồi bên hồ, nhìn hồ nước đến phát ngốc.

Hắn rốt cuộc ngồi ở trong này bao lâu a, nhìn một cái, tóc đều bị sương sớm dính thấp.

Không có biện pháp, tuy nói mỹ nhân lỗ mãng, nhưng đúng là vẫn còn là một mỹ nhân. Thanh Văn đi đến, đang muốn an ủi một chút, lại phát hiện trên mặt tiểu mỹ nhân toàn là nước mắt.

Hắn cũng không nhớ rõ từng cô phụ một tiểu mỹ nhân như vậy a.

Thanh Văn thực sự bị hắn dọa cho hoảng sợ, vội vàng ngồi bên người hắn.

Đang muốn mở miệng nói, tiểu mỹ nhân thế nhưng lại ngã vào lòng hắn mà khóc.Thanh Văn tự nhiên không có khả năng cứ như vậy mà đẩy hắn xuống Hạnh Nguyệt hồ đi, cũng chỉ có thể hảo hảo ôm. Nhưng một kiểu mỹ nhân này, ôm chặt không được, ôm lỏng không xong, làm tay hắn cứng hơn nửa.

“Ngươi...ngươi đừng khóc được không? có chuyện gì hảo hảo nói đi”.

“Ô ta mới đi ba tháng, ngươi thế nhưng liền....thế nhưng liền...ngươi nói muốn cưới ta làm vợ đều là lừa gạt ta!”.

“Ta khi nào nói muốn cưới ngươi làm vợ?” Thanh Văn thật sự là không nhớ rõ.

“Ta là Đông Phương Hồng a! ô”

“Ha ha, trên đời này người trùng tên trùng họ thật là nhiều”.

‘Sư phụ’ Hoàng Phủ Thiểu Hoa đem kim liên tử trên tay trái của mình ra cho hắn xem.

Này thực quen mắt, rõ ràng là quà gặp mặt mà Vương bá đã đưa cho Đông Phương Hồng.

“Ách nhưng mà Đông Phương Hồng không có lớn như vậy”.

“Ta luyện công, vài năm đều sẽ tán công một lần. Lúc tán công sẽ trở lại bộ dạng mười hai mười ba tuổi. Việc này không có bao nhiêu người biết, cho nên khi ta tán công, đều sẽ ẩn cư”.

“Cho nên ngươi hiện tại rốt cuộc bao nhiêu tuổi”.

“Tám trăm bảy mươi mốt”.

[=)) đời anh Văn rốt cuộc cũng dính phải tiểu yêu tinh a]

“....”

Oa a a a, yêu quái a, Thanh Văn hắn như thế nào lại gặp được yêu quái a!

“Thanh Văn, ngươi đang nghĩ cái gì?”.

“...”

Duyên dáng bên hồ Hạnh Nguyệt, một đôi bóng người gắn bó gần kề, từ phía sau xa xa nhìn lại, là một đôi giai ngẫu cảnh đẹp ý vui cỡ nào a.

Nhưng mà, nhìn gần một tí, Đông Phương Hồng nào đó ‘dựa sát vào’ Thanh Văn nào đó biểu tình đờ đẫn, ánh mắt vô ý thức cũng chỉ nhìn về hướng Hạnh Nguyệt hồ.

Nhưng mà, trong mắt Hoàng Phủ Thiểu Hoa, cũng thấy đó là một đôi tình nhân đang yêu đương vụng trộm. Một người chính là biểu đệ của mình, một người lại là sư phụ của mình!

A a a, sư phụ a! Năm đó Thiểu Hoa còn nhỏ tuổi, là người nắm tay của ta, một bút một hoa luyện chữ, gằn từng tiếng truyền tâm pháp, lại một kiếm từng bước mà truyền thụ kiếm thức. Năm đó sau giờ ngọ, Thiểu Hoa ở trong Đông Phương bảo luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, vẫn là người ra tay cứu Thiểu Hoa. Năm đó phụ vương ở cùng Thiểu Hoa và Tam đệ trong lúc chần chờ không quyết, thậm chí lúc kẻ khác giết Thiểu Hoa, cũng là người ra tay cứu Thiểu Hoa. Lại là ngài một tiếng nặng lời, gọi phụ vương tỉnh ra, mới để cho Thiểu Hoa cùng người đến Đông Bắc tôi luyện, từ đó điện lập Thiểu Hoa lên thái tử vị. Ân tình người đối với Thiểu Hoa nặng như núi Thái Sơn, người xem trọng ai, Thiểu Hoa chỉ chúc phúc, chỉ dốc hết toàn lực tương trợ, nhưng hiện giờ Thanh Văn cũng là biểu đệ của Thiểu Hoa a a a a.

[anh Thiểu Hoa ca thán kể nể =))]

“Hoàng Thượng làm sao vậy?”.

“Không biết, người lần này Thanh Văn ôm, cũng không phải quận vương”.

“Chẳng lẽ là Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử!”một thị vệ vội vàng thò đầu qua xem, cũng không bao lâu liền nghi hoặc về đôi “không phải a, Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử không cao như vậy”.

“Ta xa xa nhìn lại, thật giống Đông Phương trưởng lão mấy ngày trước đây Hoàng Thượng nghênh đón tiến cung”.

“...”

Có ai so với tâm của Hoàng Phủ Thiểu Hoa còn muốn loạn hơn.

Hoàng Phủ Thiểu Hoa ngây dại quay về Hạnh nguyệt cung. Tiểu Nguyệt Nhi hoạt bát nhảy đến, mới phát hiện ánh mát đã đờ đẫn của Hoàng Phủ Thiểu Hoa.

“Ai? Thiểu Hoa? ngươi sao vậy?”.

“Tiểu Nguyệt Nhi ô! quả nhiên Tiểu Nguyệt Nhi vẫn là tri kỷ của trẫm!”

Hoàng Phủ Thiểu Hoa kích động đem Tiểu Nguyệt Nhi gắp gao ôm vào lòng, ba ba ba hôn tam đại khẩu tài [@.@ không hiểu lắm]

“Làm sao vậy? Thiểu Hoa?” Tiểu Nguyệt Nhi khó hiểu ngẩng đầu lên.

“Tiểu Nguyệt Nhi, sư ân trọng như núi, điểm ấy ngươi chắc là hiểu được?”.

“Ân có nghe nói qua” Tiểu Nguyệt Nhi gật gật đầu “thôn trưởng thường nói, phụ ân người khác là sẽ bị thiên lôi đánh”.

“Nhưng ta nên bảo hộ biểu đệ của mình, đúng hay không?”.

“Đương nhiên! ca ca vốn là phải bảo hộ đệ đệ! năm đó ca ca thôn trưởng chí vì bảo hộ thôn trưởng mới chết, như chúng ta đã nói, ca ca vốn là phải bảo hộ đệ đệ!”.

“Ô Tiểu Nguyệt Nhi, sư phụ ta coi trọng biểu đệ của ta, ta nên làm cái gì mới tốt bây giờ”.

“Ai ta không biết a” Tiểu Nguyệt Nhi buồn rầu.

“Không quan hệ! Tiểu Nguyệt Nhi, chuyện này cứ giao cho ta đi! Trẫm quyết định! sư phụ cùng biểu đệ, cả hai trẫm đều muốn. Trẫm sẽ phụ trách dời đi lực chú ý của sư phụ, cũng sẽ phụ trách Thanh Văn!

“Ai! nguyên lai là Thanh Văn a! kia Thanh Văn có thích sư phụ ngươi hay không?” Tiểu Nguyệt Nhi hai mắt tỏa sáng, tò mò cộng thêm hưng phấn hỏi.

“Điểm ấy ta không hỏi” Hàong Phủ Thiểu Hoa ngốc lăng “nhưng Thanh Văn nghe nói đang cùng Tào tổng đại cùng thân nhau, hiện tại lại cùng sư phụ ta một chỗ, chắc không phải là ghét”.

“Các ngươi cũng có thể đồng thời thú hai nam nhân sao?” Tiểu Nguyệt Nhi thật sự không hiểu.

“Ta nghĩ, hẳn là vẫn không được” Hoàng Phủ Thiểu Hoa bình tĩnh phân tích.

“Đáng ghét! vậy ngươi muốn chia rẽ một đôi!” Tiểu Nguyệt Nhi cũng không thuận.

“Ngươi không phải chán ghét chúng ta có thể đồng thời cùng nhiều người một chỗ sao?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa cảm thấy được điểm ấy nên phải hỏi rõ ràng.

“Đúng là như vậy” Tiểu Nguyệt Nhi đỏ mặt, chẫm rãi cúi đầu.

Tiểu Nguyệt Nhi a, nguyên lai ngươi cũng là loại tự lo cho mình, sẽ không quản chuyện tốt xấu của người khác sao? Hoàng Phủ Thiểu Hoa chỉ cảm thấy muốn khóc a. Thanh Văn a. Tiểu Nguyệt Nhi rốt cục vẫn cùng học thói xấu từ ngươi!

“Nhưng mà tuy rằng là sư phụ ngươi, Tào tổng của các ngươi cũng không phải thực đáng thương sao?”.

Ách điểm trọng yếu là cái này sao?

“Tiểu Nguyệt Nhi, từ từ ngươi không biết sư phụ ta cùng Thanh Văn ở với nhau là không tốt sao?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa vội vã hỏi.

“Cái gì! cái gì! ngươi muốn chia rẽ sư phụ ngươi cùng Thanh Văn! sư phụ ngươi đối ngươi tốt như vậy, ngươi làm như thế, sẽ bị thiên lôi đánh đó! ta không cần! ta không muốn ngươi chết! ô” Tiểu Nguyệt Nhi nghe xong cả người đều luống cuống, sợ tới mức nước mắt rơi không ngừng.

“Tiểu Nguyệt Nhi, trọng điểm là ở chỗ, sư phụ là trưởng bối của ta a” đối với ‘thâm tình’ của Tiểu Nguyệt Nhi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa thực cảm động, nhưng trọng điểm là rối loạn bối phận a “Thanh Văn là biểu đệ của ta, cũng chính là hậu bối của sư phụ ta, hai người như vậy không có khả năng cùng một chỗ”.

“Vì cái gì?” Tiểu Nguyệt Nhi nhấc tay đặt câu hỏi.

“Người Trung Nguyên chúng ta chú trọng cái này, bằng không ngươi ngẫm lại, nếu sư phụ cùng Thanh Văn một chỗ, Thanh Văn sau này sẽ gọi ta là cái gì?”

“Hoàng Thượng?”

“Ta trước kia gọi tên biểu đệ của ta là thiên kinh địa nghĩa, nhưng về sau Thanh Văn biến thành ‘trượng phu’ của sư phụ ta, ta phải gọi hắn là cái gì?”

“Thanh Văn?”

“Không quan hệ, Tiểu Nguyệt Nhi, chuyện này cứ để mình ta phiền não là được rồi” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thương tiếc mà ôm Tiểu Nguyệt Nhi trong lòng một lần nữa, vỗ vỗ lưng, hôn một cái.

Tiểu Nguyệt Nhi cao hứng mà làm càn một hồi, mới nghĩ tới vốn có chinh sự muốn nói với Hoàng Phủ Thiểu Hoa.

“A, đúng rồi, Thiểu Hoa, ngươi vừa mới nói đến Tào tổng có phải là ‘chính tam phẩm khâm lệnh đại Tào Vận tổng quản’ ─ Ngụy Văn không a?”

“Đúng vậy, hắn mười tám năm trước là tuấn tú thám hoa lang oanh động kinh thành một thời. Thê tử bị bệnh qua đời của hắn là ấu nữ của tiền tả thừa tướng đã cáo lão hồi hương, tài mạo song toàn, năm đó gả cho Ngụy Văn còn chưa có khảo thượng công danh, không ít vương công tử đệ đều khóc a”.

“Có cả ngươi sao?” Tiểu Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên, bắt đầu khổ sở.

“Không không không! khi đó ta một lòng chỉ có thiên hạ, cũng không nghĩ tới loại sự tình này! Hơn nữa nữ nhân kia dù có xinh đẹp thế nào cũng không xinh đẹp bằng ngươi!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa vội vã làm sáng tỏ.

“Hi, ta tin ngươi” Tiểu Nguyệt Nhi rúc vào lòng Hoàng Phủ Thiểu Hoa cao hứng, bắt đầu ở trước ngực hắn vẽ vòng vẽ vòng.

Vẽ vòng đến mức khiên Hoàng Phủ Thiểu Hoa tâm ngứa, nhẹ nhàng bắt lấy nhu đề của Tiểu Nguyệt Nhi, cúi đầu hôn.

“Thân thân Tiểu Nguyệt Nhi của ta, hôm nay thật sự là nhớ muốn chết Tiểu Nguyệt Nhi”.

“Ngô, bữa tối còn chưa có ăn mà”.

“Ta muốn ăn ngươi trước, ân? thiên hạ đại sự cũng không thèm quản”.

“A nhưng mà không thấy Thanh Văn đâu cả”.

“Cái gì! không thấy Thanh Văn đâu!”.

Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng gật đầu.

“Từ lúc nào vậy?”.

“Ngay vừa nãy a, có một người tự xưng ‘chính tam phẩm khâm lệnh đại Tào Vận tổng quản’ đến cầu kiến, hỏi ta bọn Thanh Văn có ở nhà hay không, ta đã nói lúc này Thanh Văn hẳn là đang ở trong phòng mình. Nhưng hắn tới phòng của Thanh Văn thì không thấy Thanh Văn đâu”.

“Ách, hắn vừa mới ở bên hồ cùng sư phụ nói chuyện yêu đương mà” Hoàng Phủ Thiểu Hoa bất đắc dĩ nói.

“...” Tiểu Nguyệt Nhi quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên Hạnh Nguyệt hồ có một người đang đứng.

“Thanh Văn không ở đó a” Tiểu Nguyệt Nhi nói.

Nghe vậy, Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng vội vàng nhìn ra cửa sổ.

Nơi này có thể đem cả Hạnh Nguyệt hồ đều nhét vào tầm mắt, Hoàng Phủ Thiểu Hoa đích xác không nhìn thấy Thanh Văn, cũng chỉ nhìn thấy Đông Phương Hồng tuyệt vọng nhìn chằm chằm Hạnh Nguyệt hồ.

“Sư phụ a! ngài không nghĩ quẩn a! sư phụ!”.

Hoàng Phủ Thiểu Hoa sợ hãi, vội vàng vừa cao giọng hô, vừa lao ra ngoài.

Hoàng Phủ Thiểu Hoa căn bản là không có biện pháp.

Chỉ thấy Đông Phương Hồng ở trong Hạnh Nguyệt cung, bên cạnh là Tiểu Nguyệt Nhi không ngừng an ủi, trên tay là một chung trà nóng ấm. Hai mắt Đông Phương Hồng đều đỏ, chóp mũi cũng vậy, rõ ràng là vừa mới khóc.

Mà Hoàng Phủ Thiểu Hoa cứu lại Đông Phương Hồng, đang ở trước hai người họ phiền não mà đi đi lại lại.

“Hắn nói ta trước đây không cần hắn” Đông Phương Hồng nghẹn ngào nói “nhưng khi đó ta đột nhiên hồi phục bộ dạng, ta sợ hắn ghét bỏ, vừa muốn chạy về đem chuyện trong Đông Phương tộc sử lý êm đẹp, nên mới trốn trở lại Đông Bắc”.

“A, nguyên lai là như vậy, vậy ngươi giải thích với Thanh Văn là được rồi. Thanh Văn tốt lắm, hắn sẽ thông cảm cho ngươi” Tiểu Nguyệt Nhi ôn nhu nói.

“Hắn có thông cảm cho ta, nhưng hắn nói chúng ta vẫn không thể cùng một chỗ” mắt Đông Phương Hồng càng thêm đỏ.

“A? vì cái gì?” Tiểu Nguyệt Nhi hét lên.

“Hắn nói hắn không thể có lỗi với lão nam nhân kia! Ô ta niên kỉ cũng đã một bó to, rốt cuộc có điểm nào không hảo a”.

Là ai niên kỉ khá lớn a.

“Sư phụ, một khi đã như vậy, ngài cũng nên chết tâm đi” Hoàng Phủ Thiểu Hoa bất đắc dĩ mở miệng “Thanh Văn người này không thích hợp với ngài”.

“Ta đã có đứa nhỏ của hắn”

“Sư phụ, Thiểu Hoa vừa rồi chưa nghe rõ”.

“Ta đã có đứa nhỏ của hắn”.

“Sư phụ, từ lúc người muốn đồ nhi phái Hiểu Thạch mang binh theo ngài về Đông Bắc, cũng đã hơn ba tháng”.

“Trước kia ta tới tìm ngươi, cùng hắn phóng đãng ở khách *** vài ngày, có lẽ chính là khi đó có” Đông Phương Hồng sát nước mắt.

“....” Hoàng Phủ Thiểu Hoa hóa đá tại chỗ

“Oa! chúc mừng chúc mừng!” Tiểu Nguyệt Nhi kinh hỉ cực kì, hắn lôi kéo tay Đông Phương Hồng, kêu lên.

“Thanh Văn hắn có biết không?” trong tiếng chúc mừng của ‘hoàng hậu’ nhà mình, Hoàng Phủ Thiểu Hoa chậm rãi nói.

“Hắn không biết, các ngươi ai cũng không được nói cho hắn, ta không muốn hắn bởi vì đứa nhỏ mà chọn ta, cho dù hắn không cần ta, ta cũng có thể tự mình sinh dưỡng đứa nhỏ” Đông Phương Hồng cắn môi “ta cũng không muốn nó mang họ Lý, đứa nhỏ liền mang họ Đông Phương của ta là được”.

“...” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thấp giọng kêu rên một tiếng, cái trán dính trên tường quyết định làm bộ mình đã chết.

Mà Tiểu Nguyệt Nhi không hiểu vì cái gì lại cảm động vạn phần. Hắn nắm tay Đông Phương Hồng, trong mắt nhiệt lệ chạy cuồn cuộn.

“Ngươi đừng như vậy, ta muốn đi khuyên nhủ Thanh Văn. Ngươi cùng Tào tổng không thể cô phụ được, không bằng cùng gả cho Thanh Văn đi. Thanh Văn tốt như vậy, mặc kệ là ai cũng sẽ không bạc đãi”.

“Lão nam nhân kia sẽ không nguyện ý” mặt Đông Phương Hồng đỏ ửng “có ai nguyện ý gả chồng còn phải chia sẻ trượng phu”.

“Không hỏi làm sao mà biết được? ta nghĩ hắn cũng sẽ không nguyện ý tâm Thanh Văn vẫn còn người khác đi”.

“Ta đường đường là trưởng lão Đông Phương tộc, không thể làm thiếp” Đông Phương Hồng suy nghĩ trong chốc lát, thấp giọng nói.

“Không thành vấn đề, cái này cứ để ta lo. Các ngươi hai người lớn như nhau, ai cũng không thể khi dễ ai” Tiểu Nguyệt Nhi vỗ ngực.

Ta có thể nói một câu không? Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhìn hai người bọn họ.

“Thanh Văn, ngươi làm sao vậy?”

Lại nói Ngụy Văn ở trong cung không gặp được Thanh Văn, nhưng khi về nhà lại thấy hắn đã đến.

Thanh Văn tựa vào cái giường trong phòng mình phát ngốc, chờ hắn một lần nữa lo lắng đến gần, không nói được một lời đã gắt gao ôm chặt.

Mặt Ngụy Văn đỏ lên, còn tưởng Thanh Văn muốn bắt đầu, nhưng Thanh Văn chỉ ở trên môi, trên mặt hắn hôn một hồi, cũng chỉ ôm hắn tiếp tục không nói một lời

Cho nên, Ngụy Văn cẩn thận hỏi, nhưng Thanh Văn vẫn một câu không nói.

Nguy Văn bị hắn biến thành mạc danh kì diệu, chính là quan tâm mà không lên tiếng, nhắm mắt ở trong lòng hắn bắt đầu ngủ. Thanh Văn không muốn nói, e rằng hắn có nguyên nhân không muốn nói.

“Ngươi có nguyện ý để ta chết hay không?” sau gần một canh giờ trầm mặc, Thanh Văn đột nhiên nói.

Ngụy Văn tỉnh hơn phân nửa, nhưng vẫn không hiểu lời của Thanh Văn

“Ngươi có gì khó khăn sao?” Ngụy Văn nhẹ giọng hỏi.

“Vì ngươi, ta có thể ngay cả tánh mạng cũng không cần, vậy ngươi có nguyện ý chết vì ta không?” Thanh Văn bướng bỉnh hỏi rõ vấn đề này.

“Vì cái gì lại hỏi vấn đề này?”.

“Ngươi đừng hỏi, chỉ cần trả lời ta là được rồi”.

“Ta nhớ rõ chúng ta vừa mới gặp mặt” Ngụy Văn nói.

“Đúng vậy, ngay buổi sáng hai ngày trước” Thanh Văn thấp giọng nói.

“Lúc sau ngươi ôm ta hồi cung, muốn ta, buổi tối hôm sau ta lại đi tìm ngươi, chúng ta lại thân thiết một buổi tối, tính cho đến hiện tại, chúng ta chẳng qua gặp mặt ba lần, thân thiết hai lần, vì cái gì ngươi vì ta ngay cả tánh mạng cũng không cần?” Ngụy Văn hỏi.

“Ta thích ngươi” Thanh Văn nằm ở trên giường nhìn hắn.

“Từ khi nào?”

“Ngay hai ngày trước, ta vừa gặp liền thích ngươi”.

“Ngươi thích ta chỗ nào?”.

“Chỗ nào cũng thích”.

“Ngươi thích bộ dạng ta cười rộ lên sao?”.

“Ân”

“Ngươi thích bộ dạng ta đỏ mặt thẹn thùng, khinh nộ (hơi giận) sao?”.

“Ân, thích nhất”.

“Thanh Văn, ngươi biết những lời này của người đã nói với vài người rồi hay không?”

“Ta là thật tình! mỗi một lần nói những lời này, ta đều là thật tình!” Thanh Văn hét lên.

“Ngày đó muốn đem Nhu nhi đi theo gặp ngươi, thân là phụ thân của nàng, ta thực cẩn thận tìm hiểu ngươi” Nguy Văn nhìn hắn, cũng chỉ chậm rãi nói “sau đó, ta biết, ngươi nhất định sẽ coi trọng Nhu nhi, bởi vì ngươi thích những loại người tú thanh tú khí, ôn ôn nhu nhu, người thích người cười rộ lên mặt sẽ hồng, khẽ bạc nộ (tức giận) lại đẹp hơn ba phần”.

“Ta thích ngươi còn hơn cả Ngụy Nhu” Thanh Văn lôi kéo tay Ngụy Văn.

“Đương nhiên, bởi vì Nhu nhi chỉ giống ta bảy phần, mà ta, giống người đứng ngẩn người bên Hạnh Nguyệt vài phần?”

Thanh Văn ngốc lăng.

“Mà người nọ, lại giống Thiết Băng Sương vài phần?” Ngụy Văn thấp giọng hỏi.

Thanh Văn không nói gì.

Ngụy Văn tránh khỏi tay Thanh Văn, dương tay tát cho hắn một cái. Thanh Văn không né tránh cũng không đánh trả, chỉ thuận thế cúi đầu.

“Ngươi rốt cuộc muốn tìm tình nhân hay muốn tìm nương! cút ra khỏi phòng của ta!”

Quả nhiên bị mắng

Vuốt má trái đã sưng đỏ của mình, Thanh Văn chậm rãi đi trên đường hồi cung. Trách ta sao? mỗi người đều trách ta, nhưng ta không quản được chính mình a. Thích dạng người có bộ dạng này, mặc kệ đi đến chỗ nào, mặc kệ bao nhiêu tuổi, chỉ là thích mà thôi. Mỗi người đều có loại hình mình thích, không phải sao? ta với mỗi người cũng đều là thật tình, cũng chưa bao giờ đối bọn họ yêu cầu thêm cái gì, vì cái gì hoặc là dịu dàng từ chối, hoặc là hai mắt đẫm lệ, không thì cũng là nổi trận lôi đình, đều không muốn cùng ta một chỗ. Làm hình bóng của mẫu thân trong lòng ta không tốt sao? ta như trước vẫn thương nàng, yêu nàng cả đời a.

[anh Văn luyến mẫu? o.0]

Ta sẽ không giống phụ thân phụ lòng người khác, ta sẽ không nhẫn tâm như phụ thân, ta sẽ thương nàng, yêu nàng, thương tiếc nàng, bảo hộ nàng, không để nàng bị bất kì một chút thương tổn nào. Ta sẽ khiến nàng ở trong lòng ta vui vẻ mà cười, yên lòng mà cười, mặc kệ nàng là chính hay là tà, cũng sẽ không quản người khác nói như thế nào.

Ta sẽ để nàng trở thành người hạnh phúc nhất thế gian, ta sẽ không giống như cha ta. Như vậy còn chưa đủ sao? các nàng rốt cuộc còn muốn cái gì.

[à ờ ờm, chỗ này là ‘tha’ tức là hắn, anh ấy. Nhưng ở đây QT là cô ấy, nàng nên ta để là nàng]

Thanh Văn đứng ở cửa Di Hồng viện, quay đầu nhìn về phía không trung. Trên bầu trời đầy sao, nhưng ánh trăng đâu? ánh trăng đi nơi nào rồi?

“Thanh Văn?”

Nữ nhân vừa mới mở cửa đi ra, thấy Thanh Văn, thì kinh ngạc hỏi.

Thanh Văn vì thế nào lại quay đầu lại, trước mắt không phài là một trong những tình nhân cũ của hắn sao?

“Ngươi vẫn thích ngắm sao” Thanh Văn ôn nhu nói, bước tới gần.

Nữ nhân nhìn thấy hắn, cũng nhu hòa, tràn ngập tình yêu mà nhìn “đã trễ thấy này, như thế nào lại ở bên ngoài du đãng?”.

“Bị người ta đuổi ra” Thanh Văn đi qua, vì thế nữ nhân thuận thế ôm hắn vào lòng.

“Đang êm đẹp, khóc cái gì? nam tử hán không chảy nước mắt”.

“Không biết nữa, vừa thấy ngươi tới đã muốn khóc” Thanh Văn thấp giọng nói.

“Thanh Văn ngốc, tỷ tỷ không phải đã nói rồi, nơi này của tỷ tỷ vĩnh viễn hoan nghênh ngươi, Có cái gì không vui thì cứ quên đi. Đến, tỷ tỷ mang ngươi vào, ngủ một giấc thật tốt, cái gì cũng chưa xảy ra”.

“Ta đến bây giờ vẫn thích ngươi” Thanh Văn nghẹn ngào nói.

“Tỷ tỷ biết”.

“Nhưng ngươi vì cái gì không thích ta”.

“Tỷ tỷ không phải không thích ngươi”.

“Nhưng ngươi không chịu yêu ta”.

“Không ai sẽ giao trái tim cho ngươi, Thanh Văn” nữ nhân vuốt tóc hắn, nhẹ nhàng nói “bởi vì chúng ta đều muốn làm tình nhân của ngươi, cũng không nguyện ý làm mẫu thân của ngươi”.

Lí Ngạo Thiên cũng như tên của hắn, đều là đối tượng người khác tôn kính.

Ngạo Tiếu sơn trang rất lớn, đất vườn màu mỡ hơn nữa kéo dài đến gần chân trời. Hắn có tiền, võ công cũng thuộc dạng nhất lưu, nghe nói người hiểu chuyện biên soạn một quyển ‘Vịnh Xuân’, bên trong nhắc tới một đại đại mỹ nhân tuy nói tên đều đã sửa đổi, nhưng người sáng suốt đều biết bên trong là ai.

Lí Ngạo Thiên đứng hàng đệ nhị, mà đệ nhất ‘mỹ nữ’ thì lại là Đại tiểu thư của ‘Tại Tâm tiểu trúc’ ── Thiết Băng Sương.

Mà khi bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, Lý Ngạo Thiên không gọi Lý Ngạo Thiên, Thiết Băng Sương cũng không kêu là Thiết Băng Sương, nàng thậm chí không phải nữ nhân.

Hai người cùng đến võ lâm đại hội, nhất kiến như cố (mới quen đã thân), thậm chí kết bái thành huynh đệ. Trong một lần ngoài ý muốn, Thiết Băng Sương cứu Lý Ngạo Thiên, Lý Ngạo Thiên lại yêu thương nam nhân tên Thiết Băng Sương.

Thiết Băng Sương đầu tiên cự tuyệt, nhưng đã sớm lấy phương tâm (tâm hồn con gái) ngầm đồng ý. Không bao lâu, hai người rượu sau liền mê loạn tâm trí, cái gì cũng đều làm.

Khi Lý Ngạo Thiê tỉnh rượu, Thiết Băng Sương cũng không thấy bóng dáng. Mà khi hắn rốt cục ở trong ‘Tại Tâm tiểu trúc’ tìm được Thiết Băng Sương, Thiết Băng sương đã có đứa nhỏ của hắn.

Lúc đó, đây là một phen giai thoạt truyền khắp võ lâm. Tài tử giai nhân, mưa gió qua đi rốt cục có thể diện mạo tư thủ, tiện giám bớt mấy kẻ đang chờ đợi!

Nhưng chuyện xưa lại không có kết thúc.

Vài năm trôi qua, Thánh Hỏa giáo cư trú cùng các môn phái Trung Nguyên thật sự rất mạnh, cuối cùng khí giới nổi lên quá lớn. Á lâm tinh phong vũ huyến, liền đẩy Lý Ngạo THiên làm võ lâm minh chủ.

Lý Ngạo THiên thật sự làm tăng cao khí thế, thế lực ma giáo cơ hồ hoàn toàn bị đuổi khỏi Trung Nguyên, nhưng trong một buổi tối, thê tử Lý Ngạo Thiên vừa kính vừa yêu cũng hướng hắn quỳ xuống, cầu hắn từ đó rời khỏi võ lâm.

Vì thế, Lí Ngạo THiên mới biết, thê tử hắn là ái nữ của ma giáo giáo chủ Thiết Vô Hối.

Mà Lý Ngạo Thiên quyết định như thế nào?

Ngay trong mộng, Thanh Văn vĩnh viễn chỉ thấy có một lão già ở trên cỏ khí tuyệt bỏ mình.

Mẫu thân hắn chậm rãi quay đầu lại, quỳ gối bên cạnh, tất cả mọi người trong võ lâm đều chửi rủa nàng.

Thiết Băng Sương tất nhiên là vì ma giáo cho nên mới cố ý tiếp cận võ lâm minh chủ! May mắn võ lâm minh chủ bất vi sở phiển, quân pháp bất vị thân! (không sở lựa, quân pháp không thiên vị thân nhân, nói cho ngắn là đại nghĩa sẽ diệt thân)

Nhưng Thanh Văn vĩnh viễn nhớ rõ một màn kia, mẫu thân nhìn thấy chính di thể của ngoại công mình, chỉ lạnh lùng cười.

“Lí Ngạo Thiên, ngươi biết rằng ta muốn giết ngươi, tất nhiên dễ như trở bàn tay”.

“Ta biết”

“Nhưng người chết bất quá nhắm mắt xuống mồ, ngươi phụ ta một mảnh chân tình, như thế nào trả lại cho ta?”.

“yêu nghiệt ngông cuồng!”.

“ma giáo dư nghiệt”.

“ngươi muốn ta trả như thế nào?”.

“Ta muốn ngươi cứ vậy mà trả!”.

Vì thế, trước mặt Thanh Văn, Bạch Sương kiếm kéo ra một mảnh đỏ tươi, cùng với tiếng hét điên cuồng của phụ thân mình.

Mẫu thân hận thấu phụ thân, mà có thể trả thù khiến hắn đau đớn nhất, chình là giết đi nữ nhân hắn yêu nhất.

Lý Ngạo Thiên khóc rống, Lý Thanh Văn cũng cuồng nộ.

Lý Ngạo Thiên, ngươi thế nhưng không bảo hộ mẫu thân của ta!

Trời đã sáng, Thanh Văn lại như trước nằm trong lòng nữ nhân, không chịu mở mắt.

Là thân thể mềm mại của nữ nhân, hay là nữ nhân mà hắn yêu nhất, nữ nhân nhẹ nhàng quạt nhẹ cho hắn.

Đã sắp vào hạ, thời tiết thật oi bức. Nhìn hắn, thái dương đã có một tầng bạc hãn.

“Ta đi tảo mộ mẹ ta” Thanh Văn nói với nữ nhân “lúc trở về trong lòng thực loạn, liền cùng nam nhân một chỗ”.

“Ân? ôm nam nhân giống với ôm nữ nhân sao?”

“Không giống, thân thể quá cứng, có đôi khi làm ta không thoải mái” Thanh Văn nói “hơn nữa bọn họ nói chuyện thực thẳng thắn, cũng thực đã thương ngươi”.

“Vì cái gì lại bính nam nhân? là bởi vì không phải chịu trách nhiệm về sự trong sạch của bọn họ sao?”

“Một phần là như vậy” lúc trước cùng mấy nữ nhân tình cảm lưu luyến mặc dù nháo đến náo nhiệt, nhưng vẫn đều chỉ có thể là đối đãi lấy lệ. Trừ bỏ mấy nữ tử phong trần, hắn ngay cả chạm cũng không dám chạm đến các nàng.

“Nam nhân tuy nói không có áp lực trinh tiết, nhưng để ngươi chạm vào, cũng coi như là bị hủy đi ‘trong sạch’, Thanh Văn, ngươi có từng nghĩ tới chưa”.

“Chúng ta trong lúc đó là ta tình ngươi nguyện”.

“Kia vì cái gì ngươi vẫn để cho người ta chạy mất?”.

“....”

“Ngươi khiến người ta thương tâm sao, Thanh Văn?”.

“Ta không có”.

“Thật sự không có? muốn hỏi một chút không?”.

“Ta cùng Đông Phương Hồng lúc đó là huề nhau, lúc cùng Nguỵ Văn ta cũng không có lỗi với hắn”.

“Vậy thì vì cái gì ngươi vẫn để cho người ta chạy mất?”.

“Ta không biết, ta chỉ biết được Ngụy Văn thực sinh khí”.

“Hắn vì cái gì sinh khí?”

“Hắn cảm thấy ta thích hắn bởi vì hắn giống Đông Phương Hồng”.

“Ngươi thích hắn, không phải bởi vì hắn lớn lên giống Đông Phương Hồng, mà là bởi vì hắn lớn lên giống mẫu thân ngươi”.

“Chuyện gì cũng không lừa được ngươi”.

“Vậy ngươi định làm gì bây giờ?”.

“Ta không biết, ngươi nói cho ta biết đi” Thanh Văn xoay người ôm nữ nhân, thấp giọng nói.

“Ta nếu thực sự biết đáp án, hiện tại ta vẫn cùng ngươi một chỗ” nữ nhân thấp giọng nói “Thanh Văn, ngươi tự mình nghĩ biện pháp đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.