Bước vào nhà, Phong gia cũng đang dùng bữa tối, cả gia đình đang vừa ăn vừa cười nói trong phòng chính, bầu không khí cũng không tệ lắm, nhưng vừa thấy Phong Thượng Thượng trở về, ngoại trừ Phong thị ra thì toàn bộ lập tức thu lại nụ cười.
Khuôn mặt những người khác đều u ám, cũng chẳng nói chuyện với nàng, mà chỉ tiếp tục ăn như thể không thấy nàng ở đây vậy.Nếu Phong Thượng Thượng đã kiên quyết không làm việc, thì cũng sẽ không ăn cơm của gia đình này nữa.
Cho nên hiện tại dù bụng nàng đói như lửa đốt, thì cũng không liếc mắt vào bàn ăn.
Nàng đi thẳng về phòng chứa củi, đóng cửa lại và nằm xuống, hy vọng đi ngủ sớm một chút thì sẽ không còn đói như vậy nữa.Nhìn cánh cửa phòng chứa củi đang đóng chặt, nụ cười trên mặt Phong thị hạ xuống.
Bà cảm thấy trong lòng có cái gì đó không thể nói thành lời.
Bà muốn nói vài lời nhẹ nhàng để Phong Thiên Bảo đồng ý cho Phong Thượng Thượng một bữa ăn.
Nhưng khi bà nghĩ về những gì Phong Thượng Thượng nói vào buổi sáng, thì lại tức giận vì nàng không hiểu cho nỗi khổ của bà, cuối cùng bà vẫn dứt khoát không quan tâm đến nàng.Dạo gần đây, nha đầu kia chẳng hiểu chuyện gì cả, bỏ đói một lần để cho nàng tự biết điều cũng được, đói thêm một đêm nữa đến sáng ngày mai chắc chắn nàng sẽ ngoan ngoãn giết heo.Nghĩ như vậy, Phong thị liền cẩn thận liếc nhìn Phong Thiên Bảo.
Hôm nay, không có ai giúp ông ta giết heo cả.
Sau khi trở về, tâm trạng của ông ta vô cùng kém, ngày mai bà nhất định phải để cho Phong Thượng Thượng đi theo giết heo cùng ông ta.--------------------Ngày hôm sau, cửa phòng Phong Thượng Thượng lại bị gõ."Thượng nha đầu mau dậy đi, mau đi giết heo cùng phụ thân của con." Ngày nào Phong thị cũng đều nói ra những lời thoại giống nhau, Phong Thượng Thượng nghe đến phát chán rồi.
Nàng không động đậy, chỉ từ từ xoa dạ dày của bản thân.
Liên tục đói vài hôm như thế, bây giờ dạ dày của nàng bắt đầu có cảm giác đau âm ỉ.
Nguyên chủ đói bụng đã lâu thành ra có bệnh dạ dày, mỗi lần đói bụng thì dạ dày sẽ đau, thậm chí còn muốn nôn mửa.Nàng đau đến nỗi trên trán toàn là mồ hôi, cố gắng nhịn đau xoa một hồi lâu cuối cùng cũng không nôn ra.
Nhưng lúc này ở ngoài cửa, Phong thị thấy nàng mãi không ra mở cửa, sắc mặt chợt biến đổi.
Bà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong Thiên Bảo đứng ở cửa chính căn nhà, sắc mặt ông ta nặng nề như sắp nhỏ ra nước, lời nói như từ muốn vắt từ trong kẽ răng ra vậy: "Nó thẳng thừng không muốn làm việc gì cả đúng không?"“Không phải! Không phải! Phu quân, người chờ một chút, ta chắc chắn sẽ gọi nàng dậy ngay.” Phong thị ra sức đập mạnh vào cửa, giống như muốn đập nát cánh cửa thành từng mảnh.Bên tai Phong Thượng Thượng dần ù đi, cảm giác thần kinh cũng dần yếu đi, lửa giận trong lòng nàng gần như không thể khống chế được.Ngay vào lúc này, Phong Thiên Bảo phẫn nộ quát: "Uổng công ta tiêu tiền để nuôi con gái của người khác, cho nó ăn cho nó mặc.
Vậy mà nó lại không biết ngượng ngùng, chẳng làm cái gì cả.
Phong thị, ta nói cho bà biết, nếu con nha đầu chết tiệt này không muốn làm việc, thì ta sẽ cho nó cút khỏi nhà ta.
Phong gia ta đây không thể hầu hạ được.".