Ningya thấy Dilin quay lại nhìn mình, mặt hơi hồng hồng, mất tự nhiên nói: “Chúng ta ra sau cây kia nói đi.” Từ nơi này đi đến chỗ cái cây chỉ có năm sáu bước, cậu chính là muốn mượn năm sáu bước này để hoãn lại sự khẩn trương trong lòng mình.
Dilin yên lặng theo sát cậu đến bên lão hòe thụ rợp bóng.
Trong rừng, gió lặng lẽ vờn quanh hai người.
Ningya thu hết dũng khí ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực lóe ra hào quang mong chờ, “Ta hi vọng ngươi có thể giúp ta một việc gấp.”
Dilin nghi hoặc nói: “Việc gấp gì?”
Ningya nói: “Ta nghe nói, gia tộc Ba Saike có một chi ma pháp sư quân đoàn của riêng mình.”
Tuy rằng từ khi St Paders ma pháp học viện được sáng tạo tới nay, trên Mộng đại lục đã xuất hiện thêm một tục lệ mới là các quốc giađua nhau xây dựng các trường học ma pháp, nhưng dù vậy thì số lượng ma pháp sư chân chính cũng vẫn không tăng thêm. Trên thực tế, bởi vì này bán dũng thủy đích dong sư lầm đạo, rất nhiều có thể trở thành ma pháp sư đích học đồ đều bị không công lãng phí.
Cho nên, một bá tước mà có được một chi ma pháp quân đoàn của riêng mình là một việc phi thường hiếm hoi.
Dilin hạ mắt. Cậu vốn cũng đã đoán được, việc này hẳn là sẽ có liên quan đến gia tộc mình.
Ningya thấy cậu không trả lời, tâm tình nguyên bản đã không yên lại càng thêm bất an, “Ta thật sự rất cần sự trợ giúp của ngươi.”
Dilin nói: “Có thể nói cụ thể hơn cho ta được không?”
Ningya hít sâu một hơi nói: “Ta có thể nhờ ngươi mang chi ma pháp quân đoàn này cho ta mượn không?”
Dilin ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cậu.
“Không nên hỏi ta nguyên nhân.” Ningya thì thào nói, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định như trước.
Dilin hơi hơi nhíu mi, “Có thể nói cho ta biết lý do không?”
Ningya cắn môi dưới, ánh mắt gian nan tràn đầy do dự, sau một lúc lâu, cậu vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu.
Dilin giận dữ nói: “Bằng vào những lời này, phụ thân ta chắc chắn không có khả năng đáp ứng cho ta điều hành ma pháp sư quân đoàn.” Cậu nói câu này cũng không phải để thoái thác. Mà quả thật là, cha của cậu, vị công tước đại nhân tiếng tăm lừng lẫy của Sa Mạn Lí cho tới bây giờ cũng chưa từng là một người từ phụ mù quáng sủng ái nhi tử.
Ningya cắn răng nói: “Dùng ta để gán nợ có được không?”
Dilin lại là ngẩn ra.
Dưới cái nhìn chằm chằm của cậu, khuôn mặt Ningya càng ngày càng hồng, hơn nữa còn có dấu hiệu lan tràn không kiểm soát xuống sâu trong cổ áo, “ Ta có thể đáp ứng ngươi làm một chuyện bất kì, cho dù là chuyện thân mật cũng không sao.” Ningya gian nan mà nói, mái đầu xám trắng càng ngày càng thấp xuống, cơ hồ chạm đến đầu gối luôn rồi.
Ningya nội tâm mãnh liệt đấu tranh, đột nhiên dùng sức keó mạnh thắt lưng, áo khoác nhất thời mở rộng, lộ ra da thịt trắng noãn trơn bóng. Cậu lại đưa hai tay ra sau,nhẹ nhàng kéo ống tay áo xuống, áo khoác nhất thời rơi xuống mặt đất. Cậu lại rất nhanh tiếp tục giải khai quần, tùy ý để nó rơi trên mặt đất.
Dilin nhìn cậu xích lõa đứng đó, yết hầu cứng lại, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên vòng eo nhỏ nhắn tinh tế.
Dung mạo của Ningya có lẽ cũng chỉ có thể tính là thanh tú, nhưng thân thể của cậu thì tuyệt đối có thể xưng là kiệt tác của thần thánh, nhất là vòng eo mảnh khảnh như được tạo ra từ bạch ngọc tinh tế trắng noãn, độ cong hoàn mỹ đến không thể nào hoàn mỹ hơn.
Ningya thân thể hơi run rẩy, thật cẩn thận giẫm lên quần bước lên hai bước.
Dilin vân như cũ bất động, nhưng là tầm mắt lại không tự chủ vẫn dán tại vòng eo mảnh khảnh kia.
“Ta không ngại ngươi sau này sẽ thành thân cùng người khác.” Ningya liếm liếm môi. Nếu là trước đây, cậu tuyệt đối không thể tưởng được chính mình thế nhưng cũng có ngày nói ra những lời lớn mật đến thế. Nhưng giờ đây khi đã tới bước đường cùng, cậu không thể không đem rụt rè và tôn nghiêm của mình buông xuống.” Ta có thể vĩnh viễn ở cạnh ngươi, cho dù cả đời không thể trở lại Lãng Tán.” Bởi vì ngượng ngùng cùng hổ thẹn, Từng lời cậu nói như dính vào nhau, ôn nhu mềm mại
Dilin đột nhiên xoay người, ấn vào vị trí trái tim, hít vào một hơi thật sâu nói: “Ta có kể với ngươi về mẫu thân của ta chưa?”
Lần này đến phiên Ningya sửng sốt.
Dilin tăng nhanh gấp đôi tỷ suất truyền ngữ, “Mẫu thân của ta cùng Soso đều từng là mỹ nhân nổi tiếng của Đủ Lan, năm đó xe ngựa đến cầu thân đến trước cửa nhà nàng ngày đêm không dứt. Mẫu thân của ta có một cái biệt danh vô cùng êm tai là Little Pricess. Nàng nổi tiếng là một người có vòng eo vô cùng tinh tế. ”
Trong mắt Ningya hiện lên một mạt khiếp sợ, da gà chậm rãi nổi lên.
Dilin cũng không có nhìn đến biến hóa trên người cậu, tiếp tục nói:” Khi ta bốn tuổi thì nàng bất hạnh bị bệnh qua đời, ấn tượng của ta đối với nàng không sâu, duy nhất có thể nhớ kĩ cũng chỉ có vòng eo tinh tế xinh đẹp đó. Cũng bởi vậy, ta bình thường rất hay để ý xem eo người khác. Ách, có lẽ đây là một loại tình tự hoài cựu? Cũng có thể là ham mê quái dị? Ai biết được. Ta chỉ muốn chia sẻ cùng ngươi một số bí mật nội tâm thôi, dù sao thì chúng ta cũng là bằng hữu, không phải sao?” cậu nói xong, chậm rãi quay lại nhìn Ningya.
Ningya im lặng mà nhìn cậu, đôi mắt đen như mực phủ đầy u ám, thâm trầm nặng nề đến nhìn không ra cảm xúc.
Dilin khẩn trương nắm chặt bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, “Nếu ngươi nguyện ý nói cho ta biết nguyên nhân, có lẽ ta có thể......”
“Ta nói cho ngươi, ngươi có thể cam đoan giúp ta bảo vệ bí mật, không hề nói cho những người khác sao?” Ningya đờ đẫn hỏi.
Dilin há miệng thở dốc, cuối cùng chậm rãi lắc lắc đầu. Muốn điều khiển ma pháp sư quân đoàn, nhất định phải thuyết phục được phụ thân. Mà muốn thuyết phục phụ thân, nhất định cũng phải xuất ra lý do đủ để khiến ông tin phục. cậu không biết lý do là gì, cho nên cậu cũng không thể cam đoan cái gì.
Ningya khóe miệng hơi hơi gợi lên, giống như đang tự giễu.
Dilin cảm thấy thật khó thở, tình tự tích trong lồng ngực nặng nề lưu chuyển.
“Hư......”
Là tiếng huýt sáo độc đáo của Soso, vĩnh viễn vang lên một cách hữu khí vô lực.
Dilin khẩn trương xoay người chắn trước Ningya.
Ningya cũng đều cuống cuồng mặc lại quần áo.
Nhưng mặc quần áo hiển nhiên so với cởi quần áo tốn thời gian hơn nhiều. Ít nhất cho tới thời điểm Hydeine đi tới, còn có thể nhìn mảng lớn da thịt tuyết trắng trước ngực chưa kịp che khuất.
“Ngô. Giống như đã quấy rầy rồi.” Hydeine ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Ningya cùng Dilin.
Trải qua đả kích vừa rồi, Ningya cũng đã bình tĩnh trở lại. Cậu lặng lẽ xoay người nhặt lên đai lưng, thắt lại gọn gàng.
Dilin xấu hổ giải thích: “Vừa rồi có cái gì đó rơi vào trong quần áo của hắn.”
Hydeine tựa tiếu phi tiếu nói: “Tayngươi?”
Dilin: “......” Cậu không thể không thừa nhận, Ningya đã đúng, trong trường hợp này loại này im lặng mới là vàng.
Soso rón ra rón rén đi vào, hướng Dilin chớp chớp mắt nói: “Có tác dụng sao?”
Dilin đương nhiên biết cậu là đang hỏi về nhiệm vụ thuýt sáo cảnh báo, liền mỉm cười gật đầu.
Soso hân hoan nói: “Vậy là tốt rồi.”
Hydeine quay đầu lại, nhìn Soso mỉm cười nói: “Lại nói tiếp, ta quả thật hiếu kì ngươi vì cái gì lại gọi riêng ta vào xem một màn này chứ? Ta nhớ không nhầm chúng ta cũng chưa có giao tình cùng nhau rình coi bao giờ. ”
Dilin khiếp sợ kêu lên trước khi Soso kịp giải thích: “Hắn gọi ngươi tiến vào?”
Hydeine gật đầu nói: “Ân. Ta chỉ là đi qua bên ngoài cánh rừng thôi, là hắn thở dài một tiếng, gọi ta đi vào.”
Dilin không nói gì mà nhìn về phía Soso.
Soso ủy khuất nói: “Không phải là theo quy củ cũ sao? Ngươi đi trốn, ta canh chừng. Có động tĩnh liền huýt sáo sao?”
Hydeine vô tình cố ý mà liếc Ningya một cái, nhướng mày nói: ” Chơi trốn tìm?”
Săc mặt của Ningya vốn đã tái nhợt nay lại càng thêm khó coi. Ánh mắt như bị ghim tại vị trí cách mũi chân chừng hai mươi li, đầu cũng không quay lại mà bước ra ngoài.
Dilin mở miệng muốn gọi, nhưng tầm mắt đảo qua Hydeine đang cười đến thập phần hưng trí, chung quy vẫn là đem lời nói nuốt trở về, tùy ý để Ningya chậm rãi rời đi, chậm rãi rời khỏi tầm mắt của chính mình.
Hydeine nói: “Xem ra, trò chơi trốn tìm của ngươi không được hoan nghênh rồi.”
Nếu nói trước kia bởi vì Hydeine giúp cậu giấu diếm việc ban đêm xông vào đồ thư quán mà khiến cho cậu sinh ra một tia cảm tình, vậy thì hiện tại, tia hảo cảm nho nhỏ này đã hoàn toàn biến thành ác cảm, nhưng là lại tăng lên gấp trăm lần.
Soso thấy Dilin sắc mặt đã muốn chuyển sang đen tuyền, không nói nổi một lời mà lôi kéo chính mình rời đi, không khỏi lo lắng quay đầu lại nhìn nhìn Hydeine.
Hydeine đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng bọn họ, cười đến thập phần...... Ý vị thâm trường.