Thánh Viện

Chương 53: Công thành đại tái (ba)



Mắt thấy trận đấu ngày càng tới gần, từ trên xuống dưới Sonlisgar đều tràn ngập không khí khẩn trương.

Nguyên bản tưởng rằng trận đấu giữa hai đại học viện tiến hành tại quốc thổ bổn quốc là một việc trọng đại đủ để khoe khoang, ai ngờ sẽ phức tạp như vậy?

Quan giám sát không ngừng xin chỉ thị cùng trao đổi, cuối cùng đạt thành hiệp nghị với song phương hai ngày trước trận đấu – St Paders vẫn là phe thủ thành, nhưng St Sorvi sẽ không gia tăng nhân thủ, song phương lấy nhân số ngang nhau đến triển khai quyết đấu.

Nhận được tin tức,  vẻ mặt Raymond lập tức suy sụp, đặt mông ngồi trên giường Dilin, nửa ngày chỉ biết thở dài, ngẩn người không nói một từ.

Theo sau hắn vào cửa, Kevin giải thích cho hai người còn lại trong phòng: “Cậu ấy đang phiền não về phương án tác chiến.” Sau khi từ công thành biến thành thủ thành, toàn bộ phương án đã định ra đều biến thành công cốc. Mắt thấy thời gian còn lại một ngày, Raymond gấp đến độ miệng nhả bong bóng như cá chết.

Dilin an ủi: “Không phải cậu đã thống kê pháp thuật mỗi người am hiểu nhất sao? Hiện tại chỉ cần làm ngược lại, biến bọn họ làm lá chắn trên tường thành là được.”

Raymond oán giận: “Mình càng muốn biến đám St Sorvi kia thành lá chắn nhét vào bùn.”

Kevin nói: “Chờ cậu học được ma pháp giam cầm rồi nói sau.”

“Ma pháp giam cầm?” Dilin tò mò nhìn cậu ta.

Kevin nói: “Hydeine chưa dạy qua sao? Một loại ma pháp giống như dây thừng trói buộc con người, a, anh ta là ma đạo sư hỏa hệ. Loại ma pháp này chỉ có thủy hệ, thổ hệ và mộc hệ có thể sử dụng.”

Hydeine không nói không phải vì anh ta là ma đạo sư hỏa hệ, mà là vì anh ta căn bản không muốn dạy cậu ma pháp.

Trong lòng Dilin thấy lạt lẽo. Nhưng cậu không thể không kiêng nể gì mà mở mồm oán giận như Raymond. Kiềm chế trong thời gian dài đã tạo cho cậu thói quen giấu buồn bực và thất vọng trong lòng. Nếu như còn có người nào khiến cho cậu không thể giấu giếm, phải là Soso, đáng tiếc nhóc không thể giúp đỡ gì.

Raymond còn đang thở dài.

Dilin cuối cùng chịu hết nổi, bảo hắn mang bản đồ đến.

Bản đồ do Raymond lấy từ chỗ quan giám sát, mặt trên chỉ vẽ tiểu trấn và một phần tường thành.

Vì công thành, Raymond đã vẽ lăng nhăng lên bản đồ, cơ hồ nhìn không ra nguyên trạng. Hắn thấy Dilin nhíu mày, lúng túng nói: “Vốn là chuẩn bị áp dụng thế công dày đặc.”

Dilin chỉ vào đám mũi tên hướng về trước bao trùm chi chít trên tường thành, nghi hoặc nói: “Đây là gì?”

“Thổ hệ ma pháp. Phe ta tổng cộng có mười sáu học sinh thổ hệ ma pháp, có thể kéo tường thành lên cao.”

Dilin buồn bực: “Kéo tường thành lên cao?”

Raymond giận dữ: “Đáng tiếc bây giờ không dùng được.”

“Đắp cao tường thành chẳng lẽ không phải việc phe thủ thành phải làm sao?” Dilin nhìn hắn.

Raymond chớp chớp mắt, “Mình vốn tưởng, thời điểm đối phương thủ thành đột nhiên thấy tường thành cao lên, nhất định sẽ thật bất ngờ?”

Dilin giội nước lã, “Sau đó thời điểm chúng ta leo lên tường sẽ phát hiện thang không đủ dài.”

Raymond lại chớp chớp mắt, hiển nhiên không ngờ đến điểm này.

“Đúng rồi, các cậu có thể kéo tường thành lên cao?”

“Chúng tớ thử qua, đại khái khoảng năm đến tám cm.” Raymond bổ sung, “Tuyệt đối suôn sẻ, không xuất hiện bất kì hình dạng dị thường nào. Cậu thấy dùng để thủ thành được không?”

Năm đến tám cm?

Dilin dùng ngón tay đo, sau đó thở hắt ra nói: “Mình thấy chiến lược kinh hách vừa rồi không tồi, có thể tại thời điểm bọn họ đấu tranh anh dũng, dùng để phân tán sự chú ý.” Ánh mắt cậu chuyển qua đường cong trên cửa thành, “Đây là cái gì?”

“Thủy công.” Raymond nói, “Mình và Kevin thương lượng qua, các cậu có thể tập trung cột nước tiến công cửa thành, tương tự như đem cột gỗ đập vào cửa. Đương nhiên, hiện tại vô dụng.”

Dilin nói: “Sửa thành trùng kích địch nhân được không?”

“Đương nhiên không có vấn đề.” Raymond dần có manh mối, bắt đầu hưng trí bừng bừng chỉ vào bản đồ nói tiếp.

Dilin vừa nghe vừa nghĩ, thỉnh thoảng xen vào vài ý kiến của mình.

Chờ thảo luận xong, đã là rạng sáng.

Soso và Kevin nằm trên giường đối diện, chăn bị hai người lôi kéo thành một đống.

“Hô!” Mây đen tụ tập trên ót cũng như trong lòng Raymond cuối cùng tán ra, tươi cười nói, “Nếu không ngày mai chúng ta tiếp tục?”

Dilin xuống giường, vỗ tỉnh Kevin, kéo chăn trong tay hắn, đắp lại cho Soso.

Kevin dụi mắt đến trước mặt Raymond, ngáp một cái: “Thảo luận xong chưa?”

Raymond nhảy khỏi giường, đấm chân nói: “Còn điều phối nhân thủ nữa. Cậu có biết, bình thường chúng ta đi học đều đi theo lão sư của riêng mình, căn bản không biết ma pháp của mọi người đã đến trình độ nào, hơn nữa chưa từng phối hợp, lập tức muốn tham dự trận đấu lớn như thế, khẳng định có sơ hở.” Nói tới đây, hắn không khỏi oán giận nói, “Không biết Hydeine nghĩ gì, một chốc nói muốn công, chốc lại thỏa hiệp nói phòng thủ. Trước đây chúng ta luyện tập phối hợp vài lần đều dùng cho tiến công, hiện tại toàn bộ đều không dùng được.”

Dilin nói: “Tiến công kỳ thật chính là phòng thủ.”

Raymond nháy mắt. Buổi tối nay hắn chưa học được cái gì, chỉ học được một chiêu, thấy cái gì không hiểu thì nháy mắt.

Quả nhiên, Dilin tự giác giải thích: “Đánh cho đối phương không cách nào hoàn thủ thì sẽ không cần phòng thủ.”

Raymond hắc hắc cười nói: “Có đạo lý. Chùng ta dùng ma pháp đánh cho bọn họ mảnh giáp không còn!”

“Bất quá có một điều phải nhớ kỹ.”Dilin nghiêm túc, “Tuyệt đối phải thay phiên. Nếu không, chúng ta sẽ bị đối phương đánh đến kiệt sức.”

Raymond tràn đầy lĩnh hội với trình độ bưu hãn của học sinh St Sorvi bồi dưỡng ra, trịnh trọng gật đầu nói: “Yên tâm, mình sẽ chú ý.”

Trước trận đấu một ngày, đạo sư của St Paders rốt cục đến nơi.

Chaifuang cùng đoàn với Melina, cư nhiên còn có Tommy Clarklan.

Raymond đứng ở hàng ngũ hoan nghênh, nhỏ giọng nói với Dilin: “Ông ấy đến đây lấy cảnh vẽ tranh?”

Dilin nói: “Mình hy vọng ông ấy chỉ định vẽ phong cảnh.”

Raymond nói: “Kỳ thật có một bức tranh tập thể làm kỷ niệm cũng không tồi. Về sau có thể dùng để khoe với đàn em tư thế oai hùng ca khúc khải hoàn của nhóm chúng ta.”

Dilin nói: “Cậu khẳng định nhận ra bản thân trong bức họa?”

Raymond nói: “Mình theo đuổi là ý cảnh.”

Sau khi nói vài câu, nhóm đạo sư phong trần mệt mỏi tiến vào khách sạn, trở về phòng dưới sự hướng dẫn của bồi phòng.

Đội ngũ hoan nghênh giải tán.

Không ít người trên đường về thấp giọng đoán đạo sư có phải cũng ngồi xe bò tới.

Raymond đang định kéo Dilin tiếp tục thảo luận kế hoạch tác chiến, chợt nghe thấy giọng nói đặc biệt của Hydeine gọi sau lưng: “Dilin.”

“A!” Buồn bực là Raymond.

Dilin vỗ vai hắn, xoay người đi về phía Hydeine.

“Cuộc thi ngày mai, ta muốn sát hạch một chút.” Hydeine khép lại quyển sách trên tay.

“Sát hạch?” Tuy rằng nghe từ miệng các bạn học khác rất nhiều lần, nhưng từ miệng đạo sư của mình là lần đầu tiên.

Hydeine nói: “Nếu không qua, ngày mai ngươi không phải thi, trực tiếp trượt.”

“…” Loại uy hiếp này tất nhiên không để lại đường lui. “Sát hạch thế nào?”

“Đương nhiên là sát hạch ma pháp.” Hydeine đứng lên, tiện tay ném sách vào túi không gian, ý vị thâm trường cười nói, “Hay là ngươi chuẩn bị để ta khảo nghiệm chiến lược quân sự của ngươi?”

Dilin có trì độn cũng cảm giác được, hắn không vui khi mình có hứng thú với phương diện quân sự. Về việc đem chức chỉ huy giao cho Raymond, dù cậu vẫn luôn nhắc nhở bản thân không nên để tâm, nhưng ở cái tuổi tràn ngập mơ ước, người giỏi nhất cũng khó triệt để buông tha.

Cậu rốt cục nhịn không được hỏi ra miệng, “Anh không hy vọng tôi tham dự vào việc an bài chiến thuật cho lần thành chiến này?”

“Vì sao ngươi lại cho rằng, làm ma đạo sư, ta sẽ hy vọng học sinh của mình phát huy sự tinh thông về quân sự trong khi thi?” Hydeine khoanh tay liếc cậu.

Dilin trong giây lát đã hiểu ý tứ của hắn, biện giải: “Sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian.”

“Không có tướng quân nào không chú ý đến chiến thuật của mình trên chiến trường.” Hydeine nói, “Mà ngươi hiện tại là đệ tử của ta, chỉ được phép tập trung vào ma pháp.”

“Một ma pháp sư ưu tú trên chiến trường phải biết phối hợp với chiến thuật!”

Hydeine cười lạnh: “Ưu tú? Là bình thường. Ma pháp sư vĩ đại chân chính phải dựa vào chính sức mạnh của mình để thay đổi chiến cuộc, không phải dựa vào cái gọi là chiến thuật!”

Dilin nói: “Thông qua chiến thuật, có thể phát huy tốt sức mạnh bản thân.”

“Quá ỷ lại chiến hữu sẽ ngăn cản đột phá ma pháp. Quán tính ỷ lại sẽ mài mòn sức sáng tạo và dũng khí của ngươi.” Hydeine đưa tay nắm cằm cậu, đôi mắt xanh thẳm đối diện con ngươi của cậu, nói từng chữ, “Nhớ kỹ! Tại bất luận thời điểm nào, vô luận là sức lực không còn hay lực bất tòng tâm, không được hoài nghi năng lực mình. Phải vĩnh viễn nhớ rõ, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.