Sắc mặt Melina căng thẳng, Bradley mặt không đổi sắc lặng lẽ cầm lấy quyển trục ma pháp trói buộc đặt bên cạnh.
Dilin mơ hồ đoán ra lai lịch người này, thân thể cứng lại.
Duy nhất bình tĩnh là Hydeine. Hắn thậm chí lấy ra một cái bánh nướng áp chảo, đặt trên bếp lò.
Nam tử đi đến phụ cận.
Dilin thấy rõ mặt gã. Vốn phải là gương mặt cực kì anh tuấn, nhưng vết đao chạy từ bên trái trán đến bên phải khóe miệng lại phá hủy sự hoàn mỹ của khuôn mặt, tạo ra vẻ cực kỳ hung ác dữ tợn. Nếu không phải sau lưng gã đeo một thanh đao lớn, cơ hồ giống hệt bọn cường đạo giết người cướp của trong sa mạc.
“Ngươi được như vậy đã rất khó, ta không thể giết ngươi. Các ngươi đi đi.” Một đầu tóc đỏ như hỏa diễm chói mắt.
Đám Dilin nhìn Hydeine.
Những lời này rõ ràng nhằm vào hắn.
Hydeine bẻ đôi bánh nướng áp chảo, một nửa đưa cho Dilin, một nửa đưa vào miệng cắn một cái.
Sắc mặt nam tử nghiêm nghị, không giận mà uy, “Trả lời!”
Hydeine nói: “Ta đói bụng.”
“…”
Hydeine nói: “Ăn no xong tiếp tục.”
Dilin thấy sắc mặt của Melina và Bradley cũng rất mệt mỏi. Trong khoảng thời gian này bọn họ luôn luôn ở cùng nhau, cậu chưa ăn, đương nhiên bọn họ cũng chưa ăn. Cho nên lập tức đưa bánh nướng áp chảo tới.
Bradley muốn từ chối, nhưng Melina không chút khách khí nhận lấy, bẻ đôi mỗi người một nửa.
Dilin lại lấy mấy khối thịt từ túi không gian ra phân phát.
Bị bọn họ không đếm xỉa đến, nam tử cũng không tức giận, mà khoanh chân ngồi xuống: “Cũng tốt.”
Quá trình ăn thực lâu.
Dilin nhìn ra, tất cả mọi người đang kéo dài thời gian, để tinh thần lực khôi phục một chút. Kỳ thật ai cũng biết tốc độ khôi phục rất chậm, nhưng ở thời điểm này, được chút nào hay chút ấy.
Sắc trời nhuộm tối.
Chỉ còn cảnh vật xung quanh đống lửa có thể nhìn rõ.
Nam tử đột nhiên nói: “Chắc ta phải đợi đến sáng mai.”
Bradley và Melina tuy không nói, nhưng ánh mắt rõ ràng biểu đạt đồng tình.
“Nhưng ta đợi không được.” Câu thứ hai của nam tử hất cho bọn họ một gáo nước lạnh. “Dù sao các ngươi kiểu gì cũng thua, đêm tối và ban ngày chẳng khác gì nhau.”
Hydeine nói: “Đánh xong mới biết.”
Nam tử đáp: “Có lẽ với ma pháp sư mà nói, nguyên tố tinh linh đã thực tài giỏi, nhưng trên thực tế, chỉ cần ta thích, bất cứ lúc nào cũng có thể tập hợp sức mạnh trời đất, triệu hồi ngàn vạn nguyên tố tinh linh.”
Trong lòng Dilin chấn động, trấn định trên mặt rốt cục bị phá vỡ một góc.
Ngàn vạn nguyên tố tinh linh? Vậy không phải có thể hủy thiên diệt địa sao?
“Kỳ thật các ngươi hoàn toàn không cần cản đường ta.” Nam tử nói, “Trước đó ta đã cảnh cáo bọn họ, chỉ cần thỏa mãn điều kiện của ta, ta sẽ không động đến một cọng cây ngọn cỏ.”
Hydeine đáp: “Ta không hứng thú với điều kiện của ngươi.”
“Vì sao?”
“Vì ta chỉ muốn đánh bại ngươi.”
Nam tử tựa hồ bị tự tin của hắn mê hoặc, “Ngươi không biết ta là ai?”
“Đoán được.”
“… Được.” Nam tử nói, “Ta thành toàn ngươi.” Gã nhanh nhẹn đứng lên, đôi mắt ẩn ẩn lóe ra ánh lửa.
Bradley hỏi: “Các ngươi nếu đã tiêu thất mấy ngàn năm, tại sao lại đột nhiên xuất hiện?”
Nam tử nói: “Ngươi cũng biết ta là ai.”
Melina hừ lạnh: “Có gì to tát, chúng ta cũng biết.” Dù là một câu rất khí thế, nhưng vì bà hừ quá mất tự nhiên, cho nên khí thế giảm mạnh.
Sắc mặt nam tử lạnh xuống, “Xem ra, chúng ta rời đi lâu quá, cho nên các ngươi đều quên, ai mới là chúa tể chân chính của thế giới này.”
Dilin đứng gần gã, má phải cảm thấy đau nhức, đang muốn tránh ra, cánh tay trái đã bị Hydeine kéo mạnh về bên người. Cậu lảo đảo đứng vững, theo bản năng sờ mặt, có nóng lên, nhưng không bỏng.
Melina không cử động. Bà là ma pháp sư thủy hệ, xung khắc với hỏa hệ, thời điểm này muốn giúp cũng không được.
Ngược lại, Bradley đem tất cả các loại quyển trục trong tay ném ra ngoài.
“Thuật trói buộc.”
“Thuật trọng lực!”
“Thuật lóa mắt!”
“Thuật trộm cướp.”
“…”
Xem ra lần này vị hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp ra tay không tiếc tiền. Dilin cảm khái.
Lửa càng đốt càng lớn, hai nguyên tố tinh linh có thể mơ hồ nhìn thấy. Chúng vũ động vòng eo duyên dáng trong lửa, cao hứng phấn chấn.
Dilin thấy sắc mặt Hydeine ngưng trọng, âm thầm chuẩn bị ra tay.
Lửa đột nhiên giống như gió xoáy bốc lên trời.
Dilin tựa hồ nghe thấy hai tiếng kêu bén nhọn.
Hai tinh linh vốn đang nhảy nhót trong lửa nháy mắt vặn vẹo như cơn sóng, chậm rãi kéo dài, cuối cùng tan chảy trong lửa.
Cậu nhìn đến lạnh cả lưng. Tuy rằng chưa tiếp xúc với nguyên tố tinh linh, nhưng là ma pháp sư, đáy lòng mỗi người đều cảm thấy thân thiết và tiếc thương khó tả với sự tồn tại của họ, thậm chí có thể nói, có được một nguyên tố tinh linh là giấc mộng cả đời của mỗi ma pháp sư. Cho nên hiện tại nhìn thấy bọn họ tan thành mây khói, trong lòng Dilin nhịn không được mà khổ sở.
Hydeine không biểu hiện cảm xúc rõ ràng như cậu. Toàn bộ lực chú ý của hắn đã tập trung nơi thân ảnh bắt đầu thoát khỏi ngọn lửa do hắn điều khiển.
“Chỉ có thế này sao?”
Một bóng người chậm rãi đi ra từ trong lửa.
Ánh lửa trực tiếp dán trên da thịt gã, gã lại lông tóc vô thương.
Dilin không biết gã có bao nhiêu sợi tóc, nhưng theo ánh mắt của cậu, hẳn là không rụng một sợi.
Lửa rất nhanh bị vứt ra phía sau.
Hydeine tựa hồ cam chịu, phóng chùm lửa kia lên trời.
Ánh lửa ngày càng xa, bóng tối một lần nữa tràn ngập chung quanh, có một loại âm lãnh cực hạn sau khi lửa nóng thối lui.
“Ta nói rồi, nguyên tố tinh linh sẽ tan thành mây khói. Chúng căn bản không có tác dụng.” Nam tử vươn tay, các đốt thon dài, “Hiện tại hối hận còn kịp.”
Hydeine khoanh tay, “Ta từng nói đã dốc toàn lực sao?”
Dilin không biết những lời này là thật hay giả, nhưng có thể khẳng định, chúng đã bình ổn nôn nóng và bàng hoàng của cậu.
Nam tử tựa hồ cảm ứng được gì đó, trong mắt đột nhiên xuất hiện sát khí, “Ngươi nhất định phải chết!”
Hydeine nói: “Chết thì phải chết, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại.”
Bọt nước đột nhiên đánh về phía nam tử từ bốn phương tám hướng.
Trong tay Melina có thêm một ma pháp trượng đen như mực, trên đầu trượng một vòng lam thủy tinh lóe ra quang mang.
Bradley đã dùng hết toàn bộ quyển trục, chỉ còn nhẫn trên tay. Hai tay ông ta không ngừng thủ thế, càng ngày càng nhiều nước hội tụ lại đây.
Dilin chủ động tìm kiếm phong nguyên tố, định dùng chúng sinh ra đao gió. Đây là phong hệ ma pháp cậu mới nghĩ ra, còn chưa trải qua thực nghiệm, cũng không biết có hữu hiệu hay không. Cậu chỉ biết, hiện tại, cái gì cũng phải thử một lần!
Sóng nước đột nhiên phóng đến. Dilin nghiêng người, một bên che trước mặt Hydeine, một bên cuống quít ngăn cản thủy nguyên tố đang cuộn trào mãnh liệt. Dù phản ứng của cậu đã đủ mau, nhưng trước ngực vẫn ướt một mảng. Đúng khoảnh khắc cậu chuẩn bị dùng phong nguyên tố ít đến thảm thương để phát ra đao gió, một thanh trường kiếm từ trong nước xuyên qua, đâm thẳng vào bụng cậu.
Dilin đau đến mức suy sụp tinh thần lực, tay theo bản năng sờ thanh kiếm kia, lại sờ không thấy.
Đó là thanh đao ảo!
Hydeine thấy thủy kết giới bị phá, lập tức chống đỡ mở hỏa hệ kết giới, sau đó vươn tay ôm cậu, cau mày nói: “Sao ngươi…”
Thân thể Dilin hoàn toàn dựa vào cánh tay hắn.
Hydeine hoảng sợ cúi đầu, khi đôi mắt trạm lam cho dù mỏi mệt cũng chưa từng biến sắc nhìn thấy vết thương trên bụng cậu, thoáng chốc bắn ra lửa giận ngút trời.
Nam tử buồn bã: “Nếu ngươi đau lòng vì cậu ta, nên biết tâm tình của ta giờ phút này.”
Hydeine ôm chặt cánh tay Dilin.
Từ khi hắn sinh ra tới nay, chưa từng có chuyện gì làm khó hắn. Hắn có đầy đủ tự tin, cũng có đủ thực lực nắm giữ mọi chuyện trong bàn tay mình. Cho dù nhận thấy mình có tình cảm không tầm thường với thiếu niên trong ngực, hắn cũng thản nhiên và bình tĩnh.
Đã từng, mất khống chế là một điều xa vời với hắn.
Chỉ là đã từng.
Trên người Melina và Bradley cũng bị thương, nhưng đỡ hơn Dilin. Bọn họ chỉ trầy xước ngoài da.
Hydeien nháy mắt di động, giao Dilin cho Melina, sắc mặt âm trầm cơ hồ đông kết thành băng sương, “Đưa hắn đi.”
Bà biết ý hắn chỉ ma pháp trận không gian bà thiết hạ trước đó, “Ngươi được không?”
Hydeine không trả lời, nhưng biểu tình lãnh liệt đã nói lên hết thảy.
Melina nói: “Bảo trọng.”
Bà liếc mắt nhìn Bradley một cái, Bradley cùng bà khiêng Dilin về hướng ma pháp trận không gian.
Nam tử ngạo mạn nói: “Hiện tại ta thay đổi chủ ý.”