Thánh Viện

Chương 85: Phân tích nan đề (năm)



“Nước…” Miệng Dilin mấp máy thật lâu, mới nói được ra tiếng.

Melina sờ trán cậu, “Ta đi lấy.” Tuy bà là ma pháp sư thủy hệ, tạo ra nước là chuyện rất dễ dàng, nhưng bà chỉ có thể tạo nước lạnh, muốn nước ấm phải có ma pháp sư hỏa hệ phối hợp. Thời điểm này, nghĩ đến ma pháp sư hỏa hệ, không thể không nhớ tới Hydeine.

Vô luận từng không vừa mắt người này cỡ nào, giờ này khắc này, bà thực tâm thực lòng lo lắng cho hắn.

Kỳ thật bà rất rõ, dưới tình huống kia, phần thắng của Hydeine không vượt quá ba phần trăm. Dù bà tin tưởng lấy sự biến thái của Hydeine, tuyệt đối còn có đòn sát thủ lợi hại, bất quá sức mạnh của con người luôn có giới hạn.

Lấy xong nước trở về, lại phát hiện trên giường trống không. Trong lòng bà cả kinh, lập tức từ cửa sổ bay ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Dilin nằm trên mặt đất cách đó không xa.

Melina vội vàng nâng cậu dậy, cúi đầu xem xét miệng vết thương. Máu loãng đã rỉ ra băng gạc. Sắc mặt Dilin mười phần tái nhợt, miệng ra sức hớp từng ngụm không khí.

Melina cho cậu uống thuốc giảm đau.

Loại thuốc này không thể uống nhiều, uống nhiều sẽ giảm bớt năng lực cảm giác với nguyên tố của ma pháp sư, có điều nhìn tình trạng của Dilin, nếu không ăn, cậu rất nhanh sẽ đau đến bất tỉnh.

Dilin nuốt thuốc, nhắm mắt nằm một lát.

“Khá hơn chút nào không?” Khó có được lúc bà dịu dàng.

Dilin chậm rãi mở to mắt, tốc độ hô hấp rõ ràng chậm lại, thân thể bắt đầu giãy dụa.

“Trò muốn làm gì?” Bà nổi giận.

Dilin siết chặt tay bà, trong mắt là quật cường và cố chấp.

Melina thở dài, “Trò có thể làm gì?”

Dilin ngửa đầu nhìn không trung, yên lặng nhắm mắt.

Khi Melina cho rằng cậu đã bỏ cuộc, chuẩn bị dùng phong hệ ma pháp nâng cậu về, Dilin đột nhiên giống như cơn gió tiêu thất trước mặt bà.

Melina nhìn phía trước không có bóng người, phẫn nộ nhỏ giọng nguyền rủa, sau đó dùng phong hệ ma pháp chạy đến tiền tuyến.

Lửa múa bên cát vàng.

Cát vàng và lửa đỏ điên cuồng dây dưa, cơ hồ tìm không thấy khe hở, mặt đất chấn động.

Một đạo thân ảnh xa xa lao về bên này, làm như không thấy đại chiến trước mắt, cho dù đến phụ cận, cũng không chút nào giảm tốc độ, trực tiếp nhảy vào trong cát vàng lửa nóng.

Cát vàng vốn phân tách chiến đấu đột nhiên tụ lại, dụng lực dập tắt ngọn lửa bốn phía!

Lửa giống như bị đè ép, trải ra gần trăm mét, thành một thảm lửa thật lớn.

Ở giữa đám lửa, ba thân ảnh đứng ở ba vị trí, giữa mỗi người duy trì khoảng cách nhất định.

“Ngươi thua.” Nam tử tóc đỏ lạnh lùng nói, mỗi khối cơ bắp trên người đều căng cứng, hiển nhiên gã thắng cũng không dễ dàng.

Hydeine đứng nơi xa nhất. Hắn chậm rì rì lấy ra một ma pháp trượng, dùng tay chống, cứng rắn không cho thân thể ngã nhào. Nhưng sắc mặt còn khó coi hơn người chết.

Đứng giữa hai người là một thiếu niên quỷ dị bị ma văn quấn quanh toàn thân. Ánh mắt cậu đỏ lên, gắt gao nhìn nam tử tóc đỏ chằm chằm. Nhưng trong mắt chỉ có thống khổ, ngoài ra không có gì khác.

Nam tử tóc đỏ dời tầm mắt, tránh nhìn vào mắt cậu. “Ta làm vì ngươi.”

Thân thể thiếu niên run run, răng nanh gắt gao cắn môi dưới, giống như đang phải chịu thống khổ cực đại.

“Ta làm vì ngươi.” Nam tử tóc đỏ nói thêm lần nữa, hơi cất cao giọng, không biết là đang thuyết phục cậu hay thuyết phục chính mình. “Chỉ cần đi theo ta, ngươi có thể có được hết thảy. Đến lúc đó ngươi sẽ biết, cố chấp với hiện tại là chuyện ngu xuẩn cỡ nào.”

Thiếu niên trừng gã, một giọt lệ chậm rãi chảy ra từ khóe mắt.

Nam tử tóc đỏ sửng sốt, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. “Ningya, chẳng lẽ lựa chọn đi theo ta, khiến cho ngươi khó chịu như thế?”

Ningya không mở miệng, nhưng môi dưới bị cắn chảy máu đã thông báo đáp án của cậu.

Sắc mặt nam tử tóc đỏ càng khó coi, tiến lên một bước, kéo tay cậu, căm hận nói: “Vậy ngươi tới đây làm gì?! Rơi lệ để ta mềm lòng? Đáng tiếc, ta không làm được!”

Ningya chậm rãi ngẩng đầu.

Con ngươi của cậu toàn một màu đen, nhìn gần, vừa trong trẻo, vừa đờ đẫn.

Nam tử tóc đỏ giống như bị gợi nhớ điều gì, tim không khỏi phát đau.

Ningya đột nhiên cong hai đầu gối, quỳ xuống.

Nam tử tóc đỏ vẫn nắm cánh tay cậu, sức lực lại thoáng thả lỏng, “Có ý gì?”

“Ta đáp ứng.” Ningya rốt cục mở miệng, thanh âm cực kỳ ám ách, hoàn toàn không trong sáng nhu hòa như trước.

Nam tử tóc đỏ nhìn đỉnh đầu xám trắng của cậu, nhưng không thấy vui sướng chút nào. “Đáp ứng cái gì?”

“Đáp ứng đi theo ngươi.” Ningya trả lời hữu khí vô lực. Thân thể tinh thần bị tra tấn lâu như vậy, đã mài mòn nhuệ khí và khờ dại của thiếu niên. Dưới loại cường thế này, giãy dụa ra sao đều chỉ uổng công, chỉ giúp cho đối phương có càng nhiều cơ hội thương tổn, khiến cho người trợ giúp mình gặp nhiều phiền toái.

Rõ ràng đã đoán trước kết quả, nhưng không có vui sướng và khoái cảm như đã tưởng. Nam tử tóc đỏ buông tay, giận dữ nói: “Nếu ngươi đáp ứng ngay từ đầu, đã không xảy ra nhiều chuyện như thế.”

Ningya cúi đầu, “Buông tha bọn họ.”

Nam tử tóc đỏ nhìn Hydeine.

Với người này, gã thực tán thưởng. Người có thể ngăn trở công kích của gã không nhiều lắm, người có thể phản kích lại càng ít, mà ngăn trở công kích và phản kích thành công, đến nay mới chỉ thấy duy nhất người này.

Tuy rằng, hắn ta đã là nỏ mạnh hết đà.

“Được.” Nam tử tóc đỏ vươn tay.

Vân đen trên người Ningya giống như rắn bò về tay nam tử tóc đỏ, cuối cùng biến mất tại da thịt màu đồng cổ.

“Đi thôi.” Nam tử tóc đỏ không thu tay.

Ningya nhu thuận đưa tay nắm lấy.

Hydeine nhíu mày.

“Đạo sư.” Ningya quay đầu nhìn hắn.

Hydeine lẳng lặng nghe.

“Đây là lựa chọn của ta. Còn có,” cậu dừng một chút, “Cám ơn, và thực xin lỗi.”

Nam tử tóc đỏ có chút không kiên nhẫn, trực tiếp kéo cậu vào ngực.

Cát bụi lần nữa dâng lên.

Thân thể Hydeine lung lay trong gió như sắp đổ, rốt cục nhịn không được quỳ một gối xuống, đỡ lấy đầu. Tinh thần lực của hắn đã triển khai quá mức, vừa rồi nếu không phải Ningya xuất hiện, hiện tại dù hắn không chết trong tay nam tử tóc đỏ, cũng biến thành kẻ ngớ ngẩn cạn kiệt tinh thần lực.

Bất quá cho dù chưa đến mức đó, hiện tại cũng không khá hơn chút nào.

Cát vàng chậm rãi hạ xuống.

Một cỗ lực thần thánh thấm vào thân thể, khiến đau đớn trên người hắn hơi giảm bớt.

Hydeine mở to mắt.

Weiler và Meron đứng trước mặt, lo lắng nhìn hắn.

“Không có việc gì chứ?” Meron hỏi.

Hydeine lắc đầu, chậm rãi đứng lên.

Ba người không nói gì.

Hydeine biết, bọn họ nhất định không phải vừa mới tới. Chẳng qua vướng nam tử tóc đỏ, nên không hiện thân.

Dường như nhìn ra giễu cợt của hắn, Meron nói: “Kiếp nạn này có thể vượt qua, thật tốt quá.”

Weiler không nói. Hắn luôn tâm cao khí ngạo, nhưng vừa rồi nhìn tranh đấu giữa cát và lửa, hắn biết, ma pháp sư trước mắt nhìn qua trẻ tuổi hơn mình nhiều đã vượt xa mình về trình độ ma pháp.

Meron thấy hắn đứng không vững, chủ động vươn tay: “Ta đưa anh về.”

Hydeine đang muốn từ chối, trong lòng đột nhiên hiện lên cảm giác kỳ quái, quay đầu nhìn về hướng thành Dabe.

Đột nhiên, một cỗ xung lực đánh vào người hắn, cùng ngã trên mặt đất.

Meron vốn định vươn tay, nhưng sau khi biết được người đến là ai, lại rụt tay về.

“Dilin?” Hydeine nghiến răng nghiến lợi.

Dilin không trả lời.

– bởi vì cậu ngất đi rồi.

Kết quả cuối cùng, Dilin bị cõng về, Hydeine bị dìu về. Dù Hydeine chưa bao giờ thừa nhận, theo lời hắn nói, chỉ là tiện đường đồng hành.

Hydeine tinh thần lực cạn kiệt, bụng Dilin bị trọng thương, hai người phải dưỡng thương một tháng mới khỏi.

Mối nguy của thành Dabe đã qua, dân Langzan một lần nữa trở lại cố thổ. Nhưng bởi vì bóng ma trước đây, lấy thành Dabe làm giới tuyến, phía bắc thành Dabe trở nên hoang tàn, không ai chịu cư trú. Ngày cả thành Dabe cũng từ một trấn lớn phồn hoa biến thành trạm kiểm soát.

Sau khi Hydeine và Dilin có thể đi lại, đã bị học viện St Paders phái người đón về.

Hydeine một trận chiến thành danh, được đích thân hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp Bradley phong làm ma pháp sư mạnh nhất trên bảng xếp hạng. Đây là lần đầu tiên trong vòng một trăm năm, nghiệp đoàn ma pháp không có động tay động chân, đem vị trí đứng đầu giao cho người học viện St Paders.

Dilin cũng bị chú ý rất nhiều.

Hoàng đế Shamanlier đích thân hạ chiếu thư khen ngợi, cũng tỏ vẻ nếu cậu nguyện ý, lúc nào cũng có thể về nước tiếp nhận phong thưởng bá tước. Người thừa kế tước vị lại được phong thưởng là việc thực hiếm thấy ở Shamanlier. Nhất thời, gia tộc Bassekou gà bay chó chạy. Ai cũng biết, tuy Dilin hiện giờ chỉ là bá tước, nhưng cậu còn nhỏ, về sau nhất định sẽ đạt được tước vị rất cao. Như vậy, danh hiệu công tước của Andre Bassekou có thể sẽ giao cho người khác kế thừa, nói cách khác, trong gia tộc Bassekou sẽ xuất hiện hai vị quý tộc thực quyền quý, thụ hưởng vinh quang đó chỉ sợ tìm không ra gia tộc thứ hai trên Mộng đại lục.

Có điều hai người bị vây trên đỉnh sóng lại không hưng phấn như trong tưởng tượng của người khác. Trên thực tế, sau khi bọn họ về tới St Paders, liền bắt đầu những ngày bình thường như trước.



Có lẽ còn không bằng ngày trước.

Bởi vì ma pháp của Dilin rõ ràng ngừng tiến triển, vì thế sắc mặt Hydeine càng ngày càng thối.

Dilin thực ủy khuất. Cậu chẳng có cách nào thay đổi hiện trạng.

Trước đó tuy cậu đã phát hiện ra tình cảm của mình với Hydeine, nhưng lúc ấy phải đối đầu với kẻ địch mạnh, không có tâm tư đi sâu vào tự hỏi, hiện tại rảnh rỗi, trái tim chính trực của thiếu niên bắt đầu nhộn nhạo không sao bình tĩnh nổi.

Mỗi lần Hydeine nhìn cậu, huyết khí của cậu lại dâng lên, chẳng còn nhớ gì.

Mỗi lần Hydeine tức giận, huyết khí của cậu vẫn dâng lên, chẳng còn nhớ gì.



Tóm lại, chỉ cần nhìn thấy Hydeine, tỷ lệ thất thần của cậu càng ngày càng tăng, trong lòng luôn có cỗ tà hỏa rục rịch không nói nên lời.

Raymond đã khái quát hai chữ về các loại trạng huống của cậu sau khi trở lại, “Tư xuân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.